Ròng rã hơn một tháng nay tôi không hề được làm chuyện ấy với Diệp Tử.
Chẳng phải không muốn, mà là không thể.
Ức Đình rất lười biếng, hàng ngày ngoài ăn cơm và đi ra ngoài đánh mạt chược cùng Diệp Tử, thời gian còn lại ngồi ì trên sa-lông trong phòng khách cho qua ngày.
Ngả ngốn nằm lăn lóc, là nguyên tắc cơ bản của Ức Đình.
Tôi với Diệp Tử không thể trình diễn đời sống trên giường trước mặt Ức Đình!
Nhà tôi càng ngày càng giống một cái ống ngút khói, Ức Đình nghiện thuốc hơn cả Diệp Tử, mở mắt ra là ngậm một điếu, cứ thế đốt hết điếu này đến điếu khác, nhưng lại không giống Diệp Tử ở điểm thích sạch sẽ. Nhà cửa bắt đầu bị xáo trộn, Diệp Tử cảm thấy hơi phiền.
Nhắc nhở Ức Đình cũng chẳng ích gì, cô ta vẫn bạ đâu vứt đấy.
Thời gian này Cảnh Trực đã tiến hành đầy đủ mọi thủ tục cho Tuyết Nhi đi du học Mỹ. Đêm trước hôm Tuyết Nhi đi, chúng tôi cùng ăn cơm.
Tôi hỏi Cảnh Trực: “Bây giờ làm thủ tục đi Mỹ có khó không anh?”
Cảnh Trực nói: “Chú thấy anh làm xong hết rồi đấy!”
Trong đầu tôi lại hiện lên hai má lúm đồng tiền xinh xắn của Tiêu Lâm, chẳng nhẽ cô vì tôi nên trì hoãn mọi việc?
Dùng bữa xong Tuyết Nhi kéo tay tôi nói nhỏ: “Anh Hải Đào ơi, từ đầu em đã ủng hộ việc anh và Diệp Tử, vì em có thể nhìn thấy anh yêu chị. Em hy vọng anh đối xử tử tế với Diệp Tử, chị ấy là người con gái tốt, có thể hơi nhạy cảm, lúc nào cũng sợ bị tổn thương. Em hy vọng khi trở về đã thấy anh chị lấy nhau.”
Tôi gật gật đầu, đưa ngón tay cái ra, đóng dấu cam đoan lên ngón tay Tuyết Nhi.
Ngày hôm sau đến công ty tôi giả như vô tình nhắc đến việc của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm lặng đi một lát rồi trả lời: “Năm sau đi cũng được, năm sau nữa đi cũng được, nhưng hạnh phúc trước mắt ta không đoạt lấy, sau này sẽ phải ân hận.”
Tôi chẳng biết nói gì đành cười trừ.
Có một hôm Diệp Tử quên mang theo khóa nhà, đến công ty tìm tôi, vẻ đẹp của em làm nhiều người trong công ty sau này hễ nhắc đến người yêu Lý Hải Đào là hết lời ca tụng.
Hôm ấy Diệp Tử bắt gặp Tiêu Lâm Tiêu Lâm đang đứng ở bàn làm việc của tôi líu ríu nói chuyện, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Vừa nhìn thấy Tiêu Lâm, Diệp Tử bất giác nhíu mày, đôi khi trực giác của người phụ nữ là điều không cách nào lý giải. Hai người đàn bà nhìn nhau hồi lâu với ánh mắt thấu dõi, mãi sau gần như đồng thời bắt tay nhau, niềm nở chào hỏi.
Trên đường về nhà Diệp Tử chỉ nói một câu: “Cô bạn đồng nghiệp của anh…tên Tiêu Lâm ấy…hay nhỉ.”
Từ đó trở đi Diệp Tử thường xuyên vô cớ nổi cáu, lúc thì trút lên Ức Đình, nhưng hầu như là trút lên tôi, tôi hiểu rằng em đang ở giai đoạn có tâm lý suy tính thiệt hơn.
Tôi chỉ muốn nói em hay: Bé bỏng của anh, tự tin lên, bất kỳ người nào cũng không thể là vật cản giữa tình yêu của chúng mình.
Đúng thời gian này chúng tôi mất 35
Tôi dắt 35 xuống nhà đi dạo, vừa hay một khách hàng quan trọng gọi điện tới, tiếp cú điện thoại đường dài hơn 20 phút xong, tôi không thấy 35 đâu nữa.
Diệp Tử hay tin nổi giận quát tháo, thực lòng không còn đủ kiên nhẫn tôi cãi lại, đây là lần cãi vã đầu tiên của chúng tôi, trước đó dù Diệp Tử nói gì tôi cũng không bao giờ phản bác.
Ức Đình ngồi chồm hỗm xem cuộc “hỗn chiến” và bĩu môi…cười, tay kẹp một điếu thuốc.
”Cười? Có cái chó gì để cô cười?” Tôi uất óc chẳng biết làm sao lại chui vào bếp, cầm lấy một con dao thái thịt lao ra ngoài. Chính tôi cũng không rõ mình thật sự muốn đâm nát cái gì, tôi chỉ muốn cầm con dao, chưa xác định cụ thể làm gì tiếp đó. Khi đang nổi nổi giận con người ta thường có những hành động quá khích và không đáng thuyết phục.
Ức Đình “ối ối” hét ầm lên, lao ra giật lấy con dao trong tay tôi, tôi thở phào trong bụng, dao đưa cho cô đấy.
Từ đó con dao ấy hoàn toàn mất dạng, tôi bồn chồn hoài nghi trong dạ không hiểu có phải Diệp Tử đã nuốt con dao ấy vào bụng.
Ức Đình bị đứt tay máu tươi chảy ra, Diệp Tử quay mặt về cửa sổ châm một điếu thuốc, tôi trở người bỏ đi.
Đêm đen đặc kéo về, gió hiu hiu thổi qua mặt. Tôi lảo đảo lê bước, đoán hỏi số phận của tình yêu mình dưới bóng trăng sóng sánh như nước.
NẾU TÔI TỪ BỎ, TÔI SẼ CÀNG ĐAU KHỔ.
NẾU tôi tiếp tục, tôi sẽ phải trĩu vai gánh những đau khổ chưa thể biết trước.
Ở bên Diệp Tử như một màn ảnh kéo màn lại hạ màn, những tiểu cảnh xối òa trong đầu tôi.
"CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi.
Tôi yêu em, tôi biết, từ lần đầu tiên nhìn em tôi đã biết, cả cuộc đời, tôi không thể bỏ chạy.
Diệp Tử à Diệp Tử, lẽ nào em không sống như một người bình thường được sao?
Trái tim Diệp Tử luôn luôn bấp bênh, em làm thủng rách tình yêu của mình, tôi biết em đã từng chịu nhiều thương tổn, tôi cũng biết em không dễ dàng tin một thằng đàn ông, cô gái quá đẹp ấy chất đầy trong mình đau đớn và yếu nhược.
“Thối thây như em làm sao xứng được với anh?” Em đã từng nói như thế với tôi. Đã bao nhiêu lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện neo kéo trong lòng em? Trước khi bước vào một cánh cửa mới, em phải sắp sẵn cho mình đường lùi, em là một chú chim tự giam mình trong lồng sắt, vì sợ bị làm đau mà tuyệt giao với khung trời xanh thẳm.
Cuối cùng tôi đã đứng trước cửa nhà Diệp Tử, ôm trên tay một bó hồng vàng kiêu sa rực rỡ.
Diệp Tử mở cửa, phút chốc, nước mắt rơi, như những viên ngọc trai lăn dài xuống hai má.
Tôi kéo em ôm chặt vào lòng, tôi nói: “ANH YÊU EM, CỦA ANH, XIN HÃY TIN ANH”
Phải, hãy tin anh, Diệp Tử, ANH YÊU EM, nếu mình cùng tin, trái đất hóa - hình - tròn - vẹn...