*Chú ý: đây chỉ là phần ngoài lề, hoàn toàn không dính dáng gì đến cốt truyện.
Người ta thường nói
Ghét của nào trời trao của đấy?
Hay
Trắng với đen luôn đối lập nhau?
Nhưng có ai từng nghĩ, có "thương" thì mới có "ghét". Chính bởi do tình cảm của con người luôn được phân chia thành nhiều nhánh, khi cảm xúc "yêu thương" mãnh liệt tràn trề, cái ghét mới bị ảnh hưởng mà bộc phát.
Có ai từng thắc mắc, vì sao nói trắng đen luôn đối lập vậy mà lúc phối đồ thì hợp nhau đến thế?
Cuộc sống là những yếu tố tốt xấu song song, muốn tạo nên một con người hoàn chỉnh thì cần đan xen chúng lại, hòa làm một, làm nên loài người. Chính do đó, tốt xấu, đúng sai, yêu ghét, đen trắng mới trở thành một điều hiển nhiên trong đời này mà không ai dám ý kiến. Vì vậy, nếu chẳng may chối bỏ quy luật tự nhiên đó, cẩn thận đấy, nó sẽ đến và vả cho bạn một cái thật đau!!
Bụp.
"Chương trình gì thế không biết. Chỉ giỏi ăn nói xà lơ!"
Tịch Du nhăn nhăn nhó nhó tắt tivi cái rụp, mày mặt đều là không vui, mắng một tiếng rõ to như muốn để chương trình khốn kiếp nào đó trên tivi kia nghe thấy. Cậu đặt điều khiển lên bàn, cả người dựa ra sofa, đầu óc lởn vởn mấy câu "nếu chẳng may chối bỏ quy luật tự nhiên đó, cẩn thận đấy, nó sẽ đến và vả cho bạn một cái thật đau!!" xàm xí ban nãy.
Cẩn thận cái cục c.ứ.t! Nếu nó đến thật thì cậu sẽ đấm cái thứ ấy ra bã chứ ở đó để nó vả mình.
Châu - cái thứ ấy - Dương Uất bước vào nhà, tay bưng tay xách đồ đạc lỉnh kỉnh.
"Tịch Du. Tới đây, giúp em một chút."
Người nào đó tự vã phấn chấn đứng dậy, lon ton chạy ra.
"Em mua cái gì thế? Nhiều quá."
Tịch Du vừa cầm đồ, vừa hỏi.
"Không có gì. Đồ linh tinh thôi."
Châu Dương Uất cởi giày, mang đồ đi vào trong. Tịch Du cũng theo sau, chuyền mấy túi ni lông nặng trịch cho hắn.
"Đồ linh tinh à..."
Hắn cất đồ vô ngăn bếp, sau đó lau tay quay qua nhìn cậu đang nghĩ ngợi.
"Lại đây."
Châu Dương Uất mỉm cười, dang hai tay đã lau sạch sẽ của mình, chờ đón cậu nhào đến ôm. Tịch Du hãy còn ngơ ngẩn, cậu quan sát hắn với vẻ mặt khó hiểu.
"Gì thế?"
Nhưng cũng đi đến cho hắn ôm ôm.
"Lễ tình nhân vui vẻ."
Tịch Du vòng tay ôm lấy hắn, cậu dù gì cũng kém hắn một khúc, buộc đối phương phải cúi đầu xuống mới thủ thỉ vào tai cậu được.
"Hả? Hôm nay là lễ tình nhân?"
Châu Dương Uất ôm cậu như nghiện thuốc, muốn níu kéo thời gian dài thêm mấy phút. Nhưng sau cái ôm ngọt ngào này đã bị cậu đẩy ra, còn ngơ ngác như chim sẻ thấy đồng loại.
"Anh không biết? Hôm nay là 14/2 mà, lẽ ra cũng nên nhớ chút gì chứ."
Tịch Du nghe đến chướng cả tai, cảm giác tên trước mặt nay rất sến súa, còn chúc lễ tình nhân vui vẻ? Không phải bị hâm rồi? Hay ấm đầu cũng nên?
"Bận lắm, em còn có thời gian nhớ, chỉ có anh là không rảnh."
Châu Dương Uất xị mặt, nói chuyện như máy phiên dịch cứng ngắc.
"Anh xin nghỉ một ngày không được à? Nghỉ ngơi khó vậy sao?"
Tịch Du tất nhiên có thể xin nghỉ nhưng cậu vốn là "con ngoan trò giỏi" hằng ngày phải nỗ lực lấy phiếu bé ngoan, có rảnh đâu mà chơi với bời. Cậu muốn nổi cáu, nhưng không nổi cáu được với tên này, càng hận không thể cầm súng chĩa vào đầu hắn, mắng "ăn nói xà lơ" rồi bóp cò. Châu Dương Uất buồn bã, nước mắt rưng rưng muốn khóc, bày đặt tỏ vẻ cún con chẳng biết cho ai xem.
"Hic, vậy hôn một cái cũng không được sao?"
Đổi ý nhanh thật. Tịch Du muốn chửi, muốn la, muốn hét lên "Bớ làng xóm ơi! Có kẻ dở hơi nè!". Cuối cùng vẫn nhịn lại, nhìn Châu Dương Uất như thể hận đời khi xa vào lưới tình của hắn, đặt lên mép môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Được chưa?"
Cậu nhăn nhó, hỏi hắn. Còn hắn chỉ nhìn cậu và cười, và sau đó, và tiếp đến...
Tịch Du tỉnh lại với vẻ mặt bơ phờ, cơ thể trần trụi giấu trong chăn, cổ đầy vết chó táp, tai cũng bị một dấu răng cắn giữa, đầu tóc rối bù, gào thét trong tâm.
"Khốn nạn!"
*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ. Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn. Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện. Chân thành cảm ơn!
Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.
#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm.