Chiêu Nam

Chương 2: Đưa giấy kết hôn đây




Sáng hôm sau tại biệt thự Hoa Thành.

Cả đêm qua Tề Chiêu Nam không thể nào ngủ được một phần do lạ chỗ, một phần do tức giận chuyện mình kết hôn, quỹ đạo sống của cô đột ngột thay đổi khiến cô không thể nào thích nghi kịp thời. Càng nghĩ Tề Chiêu Nam càng ấm ức trong lòng cứ đi tới đi lui trong phòng, lúc thì mở cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc thì nhắn tin gọi điện về gia đình, Tề Chiêu Nam cứ lo lắng trong lòng thầm nghĩ liệu mọi thứ ở nhà đã được giải quyết ổn thỏa chưa.

Thức đêm mới biết đêm dài, tối nay có lẽ là đêm dài nhất mà Chiêu Nam trải qua, cô muốn ngủ để quên đi mệt mỏi nhưng càng nằm càng tỉnh táo, kết quả là gần sáng cô mới chợp mắt được một chút.

Sáng nay khi vừa tỉnh dậy Chiêu Nam cảm thấy hơi nhức đầu muốn xuống lầu uống chút nước. Trong căn biệt thự buổi sáng rất yên tĩnh, không ồn ào như chỗ cô ở trước đây, nếu có một cơn gió lướt qua cũng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xô xát vào nhau và tiếng chim hót, không phải tận mắt trải nghiệm cô còn tưởng mình đang ở trên núi, vùng xa xôi hẻo lánh không có người ở.

Bước xuống lầu chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Chiêu Nam vọng lại, không có ai cả, mọi người đâu rồi? Cả Chu Nhất Thần nữa.

Vừa xuống tới bếp Chiêu Nam đã đảo mắt khắp nơi, dường như nơi đây chỉ còn sót lại hơi thở của cô, không nghĩ nhiều được nữa, giờ đây bỗng nhiên đầu cô rất đau chắc tại đêm qua suy nghĩ quá nhiều cộng với việc không ngủ được, càng nghĩ cô lại càng thấy choáng váng.

"Phu nhân, người đã dậy rồi." Dì Lâm từ cửa bước vào nói với Chiêu Nam, phút chốc khiến cô giật mình quay lại đã thấy dì Lâm tiến về phía mình từ lúc nào không hay rồi.

"Phu nhân người có muốn ăn gì không để tôi làm."

"À... không, tôi hơi đau đầu không muốn ăn gì." Chiêu Nam vừa nói vừa xoa xoa thái dương, trông cô rất mệt mỏi.

"Phu nhân có sao không? Hay để tôi gọi cho ông chủ biết nha." Dì Lâm hoảng hốt bước tới dìu Chiêu Nam ngồi xuống ghế.

"Tôi không sao, không cần gọi. Tôi không muốn làm phiền đến anh ta." Chiêu Nam khua tay từ chối lời nói của dì Lâm.

"Chắc tại hôm qua tôi ngủ không được nên vậy thôi, nằm nghỉ một lát sẽ không sao."

"Vậy để tôi đưa phu nhân lên phòng nghỉ ngơi nha. Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị thức ăn đem lên phòng cho phu nhân, ăn rồi mới uống thuốc được."

Chiêu Nam cũng không nói nhiều gật đầu đồng ý đi lên phòng. Trong lòng cô thiết nghĩ, ở đây cũng không quá tệ, người làm đối xử với cô rất tốt, so với cảm xúc tức giận tối hôm qua thì bây giờ cô cảm thấy ngại hơn. Cả ngày ở không đi tới đi lui, người không bệnh thì cũng sẽ mọc nấm thôi, trước khi kết hôn mẹ cô đã bắt cô thôi việc ở trấn để chuyển đến đây với lý do là chỗ cô làm rất xa so với nơi đây. Chiêu Nam lúc đầu không đồng ý nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại cũng phải chấp nhận do cô không có phương tiện đi lại, với lại nơi đây muốn bắt xe buýt cũng phải đi một đoạn rất xa, dù không muốn nhưng thật lòng cô phải từ bỏ công việc mình gắn bó để bắt đầu một cuộc sống mới.

Lúc trước, Chiêu Nam vì hoàn cảnh gia đình không cho phép nên khi tốt nghiệp xong cấp ba đã phải đi làm kiếm tiền mà không học Đại học nữa. Cô từng làm rất nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền nuôi gia đình. Khi kiếm việc làm cô cũng không dám đi quá xa mà cố gắng tìm một công việc trong trấn, sáng đi chiều về. Chiêu Nam làm việc trong một công xưởng may vá, nơi đó tuy không lớn nhưng cô rất mãn nguyện, nhiều lúc Chiêu Nam nghĩ chắc mình sẽ tiếp tục cuộc sống như thế này đến hết cuộc đời, những gì xảy ra cứ bình yên nhẹ nhàng như vậy, không tranh đua với ai cả. Giờ đây khi kết hôn rồi cô buộc phải từ bỏ mọi thứ, cô rất muốn đi làm ở yên một chỗ cô sẽ thấy trống vắng đến nghẹt thở.

Vào phòng Chiêu Nam nằm ngủ một chút khi tỉnh dậy đã gần trưa, không biết có phải do tác dụng của thuốc không, nhưng dù gì cũng đã đỡ hơn chút.

Chiêu Nam lại bước xuống nhà, vẫn chỉ có dì Lâm, trong vô thức cô cứ nghĩ có phải mình đang sống trong một vòng lặp cứ luẩn quẩn trong đó không thoát ra được không.

"Phu nhân dậy người tỉnh rồi sao? Có thấy khỏe hơn không?" Tiếng nói của dì Lâm chặt đứt suy nghĩ của Chiêu Nam.

"Tôi khỏe rồi, tự nhiên cảm thấy hơi đói." Chiêu Nam vừa nói vừa xoa bụng mình.

"Ngủ lâu vậy đương nhiên là đói rồi, để tôi dọn đồ ăn cho phu nhân ăn nha."

Nói rồi dì Lâm dọn rất nhiều đồ ăn lên bàn đủ các món hấp, chiên, xào... rất nhiều, so với trước kia trong mỗi bữa cơm Chiêu Nam chỉ ăn một đến hai món, với lại nhìn cũng không nhiều và bắt mắt đến chừng này.

"Dì Lâm, chẳng lẽ một ngày dì phải nấu nhiều món đến vậy hả?" Chiêu Nam ngạc nhiên hỏi dì Lâm đang lay hoay dọn thức ăn lên.

"Đúng vậy phu nhân, do ông chủ rất kén ăn nên bữa cơm nào phải đa dạng món, nên đây đã là thói quen rồi."

"Hả... nhiều thế này sao tôi ăn được hết." Chiêu Nam bĩu môi nói với dì Lâm.

"Cũng không cần thiết phải ăn hết tất cả, mỗi món phu nhân chỉ cần nếm một ít là được." Dì Lâm vừa cười vừa nói với Chiêu Nam.

Chiêu Nam thấy các món ăn trên bàn rất ngon cũng không khách sáo nữa mà bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn. Cô thầm nghĩ: "Nhà giàu đúng là có khác, một bữa ăn đã bằng ba bữa của người bình thường, nguyên liệu chế biến lại còn khá đắc."

"À dì Lâm quên nữa, sao sáng nay trong nhà chỉ có mỗi dì vậy, anh ta đâu."

"Ý phu nhân là ông chủ đó hả? Mỗi ngày ông chủ đều đến công ty để làm việc, tới tối mới về, có hôm giữa trưa ông chủ cũng có về nhà nữa."

"À, vậy còn bà nội thì sao? Bà đang ở đâu?" Chiêu Nam vừa ăn vừa thăm dò thông tin từ dì Lâm.

"Chu lão phu nhân thì ở ngoại ô của thành phố, lúc rãnh thì ông chủ sẽ tới thăm bà."

"Sao bà nội không sống chung với Chu Nhất Thần." Chiêu Nam hỏi với vẻ mặt rất tò mò.

"Do Chu lão phu nhân không muốn rời xa nơi đã từng gắn bó với Chu lão gia của người, lão gia đã mất rất lâu rồi. Vì vậy, nên bà không muốn dọn tới đây, ông chủ cũng nhiều lần khuyên Chu lão gia tới đây ở nhưng vẫn không được."

"Phu nhân mới kết hôn với ông chủ nên vẫn còn nhiều chuyện chưa rõ, có bất cứ chuyện gì không hiểu người cứ hỏi tôi."

"Được, cảm ơn dì Lâm."

- -----

Đến tối Chiêu Nam đang ngồi bên mép cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài, cả ngày hôm nay cô đã đi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh đây. Cô nhận thấy ở đây ban ngày thì có vẻ yên tĩnh, ban đêm cũng không khác gì mấy. Khi về đêm ở đây được thắp rất nhiều đèn, khi đèn sáng dường như che lắp một nửa ánh sáng của mặt trăng, bên ngoài vườn trồng nhiều cây cảnh và hoa, trông rất đẹp. Giờ thì cô đã biết cuộc sống của người giàu có là như thế nào rồi không cần lúc nào cũng lo ăn từng bữa, chạy từng bữa cơm, những lúc mệt mỏi cũng có thể thoải mái nằm trên chiếc giường rộng lớn. Nghĩ tới đây Chiêu Nam lại cảm thấy chặng lòng, cô lại nhớ nhà, nhớ mẹ và nhớ em trai, tuy họ ép cô nhưng họ chính là người thân duy nhất trên cuộc đời này của cô, là thứ cả đời này cô cũng không thể chối bỏ được.

Đang ngẩn ngơ thì Chiêu Nam nghe thấy tiếng xe, nghe thấy tiếng cửa cổng mở ra, chắc có lẽ Chu Nhất Thần đã về. Ơ, nhưng tại sao cô lại thấy hồi hợp thế này là do cô muốn tránh né hay không có can đảm đối mặt với hắn.

Do dự một hồi cô vẫn quyết định đi xuống dưới lầu gặp Chu Nhất Thần.

Chiêu Nam vừa mở cửa đi ra đã chạm mặt với Chu Nhất Thần, đột nhiên cô run lên nhất là lúc đối mặt với ánh mắt của hắn. Ai mà biết được trong ánh mắt đó chứa đựng điều gì, một đôi mắt đan phượng trưởng thành chất chứa nhiều loại cảm xúc hỗn độn, nói thật dù gì cô với hắn cũng cách nhau tận mười hai tuổi, về khoảng cách đã khác biệt lớn như vậy nói chi đến suy nghĩ.

"Anh... anh về rồi."

"Sao hả? Cô không muốn tôi về nhà a." Chu Nhất Thần đẩy cánh cửa ra và đi vào trong phòng.

"Nhà của anh, anh muốn đi hay về là chuyện của anh, tôi có quyền ý kiến hả?"

"Có chứ, vì cô là vợ của tôi." Chu Nhất Thần nở nụ cười đầy ám muội quay sang nói với Chiêu Nam.

"Ai là vợ anh, đưa giấy kết hôn đây." Chiêu Nam vừa nói vừa đưa tay ra phía trước.

Chu Nhất Thần cũng không chịu thua, đột nhiên tiến lên phía trước ép Chiêu Nam vào vách tường: "Tại sao phải đưa cho cô. Tiền cũng đã nhận rồi, còn muốn trốn ư?"

"Ai thèm trốn, anh không muốn đưa thì thôi, tránh ra" Chiêu Nam chừng mắt đẩy Chu Nhất Thần ra khỏi người mình.

"Cô nhớ kĩ, bổn phận của cô là vợ của tôi, cô có trách nhiệm nghe theo lời của tôi và không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của tôi. Việc đó đồng nghĩa với chuyện cô có một cuộc sống yên ổn qua ngày vì vậy hãy tiếp tục diễn vai bà Chu là được rồi."

Chu Nhất Thần nói xong định đi ra ngoài thì hắn đột nhiên quay người lại nói với Chiêu Nam: "Còn nữa, ngày mai tôi dẫn cô đến gặp bà nội, cô biết mình nên làm gì rồi đó."

Chiêu Nam nghe mà đầu óc muốn quay cuồng.

Giận quá Chiêu Nam ngồi xuống giường tức giận nói: "'Nghe theo lời của tôi', nói như tôi là con rối trong tay anh vậy. Đúng là có tiền nên lộng quyền."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.