"Chu tổng, người bên ABU muốn gặp mặt ngài để thương lượng dự án Max, ngài có muốn gặp họ không?"
Dự án Max rất quan trọng, bên phía ABU giờ đã có động tĩnh rồi, còn chậm trễ nữa nó sẽ rơi vào tay người khác thôi.
"Thật nóng lòng, bên phía họ cử ai đến vậy?" Chu Nhất Thần muốn biết người tài giỏi nào có tài ăn nói đến để thuyết phục đây.
"Hình như người này mới từ nước ngoài về, và đã nhanh chóng đầu quân cho ABU, xem như là một nhân tài."
Trần Minh đã điều tra được một số thông tin quan trọng về nội bộ của ABU.
"ABU dám đưa một người mới đến, như vậy không phải đang xem thường chúng ta sao."
"Vâng, vậy ngài tính sao?"
"Họ muốn gặp thì gặp, khi nào có lịch hẹn cụ thể thì báo với tôi." . 𝐍ha𝘯h mà khô𝘯g có quả𝘯g cáo, chờ gì 𝐭ìm 𝘯gay + 𝑻r𝐔m𝐭 ruyệ𝘯.V𝘯 +
Địch đã tới cửa thành ngại gì không ứng chiến.
Ngày gặp mặt giữa ABU và Chu thị rất trịnh trọng, đối phương quyết giành cho bằng được Max nên không thể sơ suất được.
Do ABU là bên yêu cầu nên địa điểm gặp mặt là ở Chu thị, đúng như dự đoán ABU chỉ cử một người đến.
"Xin chào Chu tổng, tôi là người bên phía ABU, hôm nay mạo muội đến đây xin được chỉ giáo."
"Lần đầu gặp mặt, hân hạnh được làm quen."
Không khí mở màn cũng không quá căng thẳng, căn bản họ đều là nam và cũng am hiểu trong kinh doanh nên sẽ dễ nói chuyện hơn.
"Trước khi vào vấn đề chính, tôi chỉ thắc mắc là trông cậu còn khá trẻ, chắc là một người rất giỏi nên mới được ABU tin tưởng giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy."
Đây không phải là đang đánh giá vẻ bề ngoài sao.
"Làm sao so được với Chu tổng, dẫn dắt Chu thị phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay."
"Xin hỏi tên cậu đây là..."
"Tên tôi là Tống Ngọc, do ngày trước định cư ở Washington nên cứ gọi tôi là Alex."
Thì ra người mà ABU kêu đi đàm phán với Chu thị chính là Alex, thật không biết có phải là trùng hợp hay ông trời đang muốn đùa giỡn với họ không.
Vừa nghe tên này thoáng qua Chu Nhất Thần cũng ngờ ngợ, thật quen, không biết là đã từng nghe qua ở đâu.
"Thật trùng hợp, trước đây tôi cũng du học ở Washington, có lẽ buổi đàm phán hôm nay dễ dàng hơn nhiều rồi."
Chu Nhất Thần còn chưa biết tương lai còn nhiều chuyện trùng hợp hơn nữa khiến anh ta bất ngờ.
"Mục đích hôm nay tôi đến đây là muốn Chu thị nhường lại dự án Max cho ABU. Chu tổng biết rồi đó, dự án này rất có tiềm lực và quan trọng hơn nữa là nó phù hợp với ABU hơn là Chu thị."
"Cậu đã nói Max có tiềm lực thì Chu thị càng phải có được nó, còn chuyện có hợp hay không còn phải đưa vào thực thi mới biết rõ được."
Chu Nhất Thần sao có thể để dự án tốt như vậy vụt khỏi tầm tay.
"Chu tổng nói như vậy là không đúng rồi, Max là chuyên về công nghệ điện tử, mà ABU lại là tập đoàn có thiết bị công nghệ tối tân đi trước các tập đoàn và nhiều công ty khác. Vậy thì việc sát nhập dự án bên ABU sẽ có lợi thế hơn, đây là điều mà ai cũng đoán trước được."
Alex vốn có kiến thức chuyên ngành về công nghệ điện tử nên việc tìm hiểu rõ thông tin về Max rất nhanh chóng và đưa ra những lý lẽ đầy tính thuyết phục.
"Thế cậu nghĩ Chu thị không đủ trình độ để có được Max sao? Những gì nằm trên lý thuyết thì mãi là lý thuyết chỉ khi đưa vào thực hiện mới thật sự là thu về kết quả rõ ràng nhất. Tôi chỉ muốn nói là Chu thị nhất định sẽ lấy được Max, nếu bên ABU đã kiên quyết muốn có nó thì hãy tranh giành một cách công bằng đi."
Tình cảm bao năm thì cũng là chuyện đã qua rồi, giờ không phải là lúc ôn lại chuyện xưa cũ, giờ là lúc sống trên thương trường không được mềm lòng với đối thủ, làm như vậy chính là có lỗi với bản thân.
"Chu tổng đã nói vậy thì tôi không biết làm gì hơn, tôi chỉ muốn nói là ABU cũng sẵn sàng nghênh chiến nếu Chu thị nhất quyết muốn có Max."
Alex cũng sẽ không từ bỏ Max không chỉ vì ABU mà còn là vì sự nghiệp của mình.
"Một bản hợp đồng không nên có quá nhiều chữ ký, vậy thì chúng ta hãy đợi xem bên nào sẽ có được Max."
Đây không phải là long tranh hổ đấu sao, quả thật bên nào cũng kiên quyết, vậy thì phải xem ai đủ bản lĩnh chịu được sức nặng của Max.
____________
Tại biệt thự Hoa Thành.
"Dì Lâm, Chiêu Nam đâu rồi?"
Vừa về tới nhà đã kiếm vợ.
"Dạ, sáng giờ phu nhân cứ ở trong phòng không chịu ra ngoài, hình như là không được khỏe, cơm tối cũng chưa ăn nữa. Tôi có hỏi thăm nhưng phu nhân cứ bảo là không sao."
Chu Nhất Thần vừa nghe tới "chưa ăn" thì đã cau mày rồi, vậy mà lúc trước cô nói với anh sẽ ăn uống đủ bữa để không bị đau dạ dày nữa, vậy mà hôm nay lại bỏ bữa.
"Vậy nhờ dì nấu một bát canh nóng, để lát nữa cô ấy đói sẽ có cái lót bụng. Dì nhớ đừng để gừng nha, cô ấy không thích mùi gừng."
Bữa ăn hôm trước dì Lâm có nấu món gà kho gừng rất ngon nhưng Chiêu Nam lại không đụng tới món đó nhưng lại ăn món gà hầm củ sen, ngó thấy vậy Chu Nhất Thần nghĩ cô chắc không thích gừng, vậy nên đã nhắc dì Lâm không nên bỏ gừng vào.
"Dạ, tôi sẽ đi nấu ngay."
Chu Nhất Thần vừa về đến nhà chưa kịp thay đồ đã lên phòng ngủ kiếm Chiêu Nam, anh lo không biết cô có chuyện gì nữa.
"Chiêu Nam, cô có ở trong phòng không, mở cửa ra cho tôi."
Chu Nhất Thần gõ cửa liên tục, mãi vẫn không thấy Chiêu Nam ra mở cửa, anh sốt ruột lắm rồi, còn không ra, chắc anh đạp banh cái cửa xông vô quá.
"Chiêu..." đang tính gọi Chiêu Nam nữa thì thấy cô đã mở cửa ra rồi.
Tóc Chiêu Nam xõa ra, mặt hơi xanh xao còn đổ mồ hôi lạnh nữa, cô khó khăn chống tay lên cạnh cửa, mắt lờ đờ hướng về phía Chu Nhất Thần.
"Cô sao vậy? Sắc mặt khó coi quá, bị đau dạ dày nữa đúng không?"
Chu Nhất Thần đỡ Chiêu Nam đi về phía giường nằm, anh nắm lấy tay cô, rất lạnh, trán còn đổ đầy mồ hôi nữa nhưng rõ ràng là điều hòa đang mở mà.
"Không phải." Chiêu Nam nhăn mặt, biểu cảm khó coi nói với Chu Nhất Thần.
"Vậy sao ôm bụng, không được tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nói xong Chu Nhất Thần nắm tay Chiêu Nam kéo cô đi nhưng cô lại "a" lên một tiếng làm anh dừng lại động tác.
"Anh gặp chuyện gì cũng đòi đi bệnh viện là sao, bình tĩnh chút được không."
Rõ ràng người đang khó chịu là Chiêu Nam nhưng người khó chịu hơn chắc là Chu Nhất Thần rồi.
"Vậy cô nói rõ xem rốt cuộc bị gì, dì Lâm nói sáng giờ cô ở trong phòng không chịu ra ngoài, cơm cũng không ăn."
"Tôi... tôi chỉ hơi đau bụng thôi."
"Đã uống thuốc chưa, chẳng lẽ cô bị đau từ sáng đến giờ à, sao cô không điện cho tôi."
Trước giờ chuyện gì cũng bình tĩnh nhưng đụng tới chuyện của Chiêu Nam là Chu Nhất Thần quýnh lên như vậy đó.
"Không có uống thuốc, bình thường thôi, nằm nghỉ là sẽ khỏe."
Chiêu Nam thì có chuyện gì không chịu được nữa.
"Bình thường? Mặt không còn giọt máu nào nữa mà nói là bình thường? Sao lúc nào cô cũng cứng đầu như vậy, một mình im lặng, một mình chịu. Cô nghĩ mình mạnh mẽ lắm hả? Không nghĩ làm như vậy sẽ khiến cho người khác lo lắng sao."
Chu Nhất Thần cau mày, sắc mặt thay đổi, hầu kết lăn lên lăn xuống, trong lời nói rất tức giận, nhưng ánh mắt quan tâm, lo lắng thì không thể giả được.
"Anh làm gì mà nghiêm trọng vậy, thật ra tôi bị đau... khó nói quá."
"Có gì mà khó nói, cô mà không nói tôi sẽ không nói nhiều bế cô vô bệnh viện liền đó."
"Thì là chuyện mỗi tháng con gái bị đó, chỉ là tháng này tôi đau nhiều hơn nên mới không muốn đi đâu, nằm một chỗ đã đau quằn quại rồi, sức đâu mà ăn uống nữa. Không nói nhiều nữa, giờ anh làm ơn ra ngoài cho tôi được nghỉ."
Chu Nhất Thần có ngốc đến mấy cũng biết là cô đang bị đau bụng kinh. Anh cũng không ngờ thì ra làm con gái khổ sở như vậy.
"Chỉ vậy thôi sao."
"Chứ anh nghĩ tôi nói dối chắc."
Đã đau muốn xĩu rồi mà Chu Nhất Thần cứ hỏi.
"Cái bụng của cô thật rắc rối."
Không biết lúc trước Chiêu Nam sống như thế nào, nhưng từ ngày sống chung, Chu Nhất Thần mới phát hiện ra sức khỏe của cô không được tốt, đụng cái là đau, đụng cái là bệnh, chỉ được cái mạnh mẽ bên trong chứ thật ra bên ngoài thì mong manh dễ vỡ.
"Đau lắm hả?"
Chiêu Nam không còn sức lực nói chuyện nữa tựa đầu vào thành giường mà gật đầu, mắt nhắm nghiền.
"Túi chườm lạnh hôm trước đâu?"
Giờ này còn hỏi đồ ở đâu.
"Ở trong hộp tủ chung ngăn để thuốc."
Chu Nhất Thần mở tủ kiếm, kiếm được rồi Chiêu Nam thấy anh ra khỏi phòng một lát sau quay lại trên tay vẫn cầm túi chườm đó.
"Nằm xuống."
Chu Nhất Thần đưa mắt hướng về Chiêu Nam, giọng điệu như ra lệnh.
Chiêu Nam cũng mệt mỏi không hỏi nữa, nằm thì nằm cô cũng không còn sức ngồi nữa.
"Anh định làm gì."
"Cái này ngoài chườm lạnh còn có thể chườm nóng, giảm đau rất tốt."
Chu Nhất Thần xắn tay áo lên vén chăn khỏi người Chiêu Nam, đặt túi chườm nóng lên bụng cô, sức nóng nhanh chóng lan ra khắp bụng như chạm vào mạch máu giúp bụng cô dễ chịu hơn. Cơ mặt cũng dần thả lỏng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền mặc kệ anh đang làm gì cô, sáng giờ cô như bị rút hết sự sống vì cơn đau, giờ thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
Chu Nhất Thần nhẹ nhàng đặt túi chườm xuống bụng Chiêu Nam, anh canh độ nóng vừa phải rất dễ chịu. Chườm được một lúc thì Chiêu Nam ngủ thiếp đi, có lẽ cô rất mệt ngủ một lúc cũng tốt. Anh cẩn thận đắp chăn cho cô còn không quên chỉnh nhiệt độ tăng lên để không quá lạnh như vậy sẽ không bị lạnh bụng.
Chu Nhất Thần bước xuống lầu dặn dì Lâm: "Ngày mai dì nhớ nấu các món thanh đạm, không cay, không chua và không cho Chiêu Nam uống đồ lạnh. Còn nữa, dì lên kho lấy tấm chăn lông cừu đem lên phòng cô ấy, gối nằm để thêm một chút oải hương như vậy cô ấy sẽ ngủ ngon hơn."
"Vâng, tôi nhớ rồi, ngài thật tốt với phu nhân."
Bà nội nhìn thấy được cảnh này chắc sẽ ganh tị với Chiêu Nam lắm, đó giờ Chu Nhất Thần có để tâm tới ai như vậy đâu, vì anh quen được người khác chăm sóc rồi nay ngược lại chăm sóc người khác. Chuyện gì cũng nghĩ trước tính sau, tỉ mỉ và chu đáo khiến người ta nhìn vô còn không tin đây là người đứng đầu Chu thị, bên ngoài kiêu ngạo, bên trong ấm áp và quan tâm.