Chiến Và Hòa

Chương 15: Chiếc gương Erised




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ý chú muốn nói là, Kreacher, nó cố ý dọn dẹp nhà cửa chờ chú về?” Harry thay chú ấy tổng kết lại.

Sirius phiền não túm tóc: “Nó không hẳn chính xác như vậy, nhưng nó xác thực đã làm như thế… Khi chú hỏi nó có phải có người ra lệnh cho nó phải làm như vậy không thì nó chưa bao giờ trả lời thẳng thắn với chú cả. Điều này rất khác thường, vì gia tinh không thể vi phạm mệnh lệnh trực tiếp từ chủ nhân, trừ khi có một mệnh lệnh khác bắt buộc nó phải làm như vậy.”

“Vậy chú đang lo lắng có Tử Thần Thực Tử khống chế Kreacher sao?” Harry tiếp tục hỏi.

“Chú đã từng suy nghĩ như thế.” Chú Sirius buông lỏng hai tay: “Nếu chú chết, toàn bộ gia sản của dòng họ Black sẽ thuộc về Bellatrix – một tuỳ tùng cuồng nhiệt của Voldemort, tuy nhiên bà ta hình như không bước chân ra ngoài nữa kể từ sau khi hắn biến mất. Hơn nữa, bà ta vẫn luôn cực kì khinh thường gia tinh, thật không thể nghĩ được trong kế hoạch của bà ta lại có phần của gia tinh, nói chi đến việc ra lệnh cho một gia tinh chăm sóc chiếu cố chú lúc về nhà.” Chú Sirius cười gượng một tiếng ngắn ngủi.

“Vậy là có người khác phân phó Kreacher chăm sóc chú, nhưng chính chú cũng không biết người kia là ai?” Cuối cùng thì Harry cũng đã nắm được đại khái vấn đề. Chú Sirius ủ rũ gật gật đầu.

Mãi cho đến lúc món canh khoai tây nấu bơ nguội ngắc nguội ngơ, hai chú cháu vẫn chưa tìm ra bất kì cái lý do nào hợp lý. Có người đang lặng lẽ chiếu cố chú Sirius, tuy rằng có chút hơi quái dị, nhưng Harry thấy nó vẫn tốt chán so với việc bị Chúa tể Hắc ám gắt gao theo dõi như hổ rình mồi từ một nơi bí mật nào đấy.

Vì thế mà buổi chiều, khi chú Sirius đề nghị ra ngoài chơi ném tuyết, Harry liền đáp ứng không chút do dự. Ngoài ra, dưới cái sự nhõng nhẽo ỉ ôi của nó, chú Sirius đồng ý cho nó khoác chiếc áo tàng hình mà bay lượn vài vòng trên quảng trường, tuy vậy Harry bắt buộc phải cam đoan không được để lộ bất kì bộ phận cơ thể cũng như chổi ra ngoài chiếc áo tàng hình, dù là một nhánh đuôi chổi cũng không được. Sau khi nghiêm trang hứa, Harry cưỡi chổi rong ruổi trên bầu trời đến gần nửa ngày rồi mới lưu luyến khôn nguôi mà hạ chổi xuống mặt đất, trong lòng lại càng nhớ thương ánh vàng kim lấp lánh của trái Snitch.

Mặc dù có một chút sự tình hơi chệch ra khỏi suy nghĩ nhưng Harry không thể phủ nhận đây chính là mùa Giáng sinh tuyệt vời nhất kể từ khi nó được sinh ra. Nó có thể danh chính ngôn thuận đến ngôi nhà số 12 quảng trường Grimmauld, cùng dành thời gian vui vẻ bên người cha đỡ đầu của nó, trời biết cái lúc Pettigrew sơ sẩy trốn mất nó hối hận cỡ nào. Chú Sirius chắc có lẽ là người duy nhất trên thế giới này đối tốt với nó vô điều kiện, từ khi sau cha mẹ nó bị sát hại.

Vài ngày trước khi kì nghỉ kết thúc, Harry quay trở lại Hogwarts. Khi đến quảng trường Grimmauld nó không mang theo sách vở, vì nó muốn trân trọng tất cả thời khắc nó được ở bên người cha đỡ đầu ấy, lần tái kiến tiếp theo chỉ sợ phải đến tận kì nghỉ hè, cho nên nó phải canh thời gian để hoàn thành hết số bài tập về nhà của các Giáo sư. Quyển nhật kí Voldemort gửi cho nó đã được gói lại kín mít, nhét xuống tận cùng cái rương chứa đồ.

Số người trong tháp Gryffindor cực kì thưa thớt, xác thực mà nói thì căn bản chỉ có một người. Ngay buổi tối trở lại toà lâu đài Harry đã phát hiện, tất cả học sinh hình như đều hận không thể đợi đến giây phút cuối cùng của kì nghỉ lễ mới phải rời gia đình quay lại trường học. Cho nên khi nó đang múa bút thành văn bên cạnh chiếc lò sưởi ấm áp của phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, chỉ cần bức tranh Bà Béo mở ra là nó trực tiếp chào hỏi ngay mà không cần ngẩng đầu lên xem xét: “Cậu lại đến thư viện à, Tom?”

“Ừm.” Nghe được loại thanh âm không mặn không nhạt này, Harry ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, phát hiện gương mặt cậu học trò hình như có chút u ám. Trong đầu nó tự biên ra một kì nghỉ Giáng sinh buồn tẻ một mình trong trường, cho nên nó tự động hăng hái đảm nhiệm vai trò lên tinh thần: “Cám ơn quà Giáng sinh của cậu nhé, quyển sách đó đúng là thứ tớ đang rất cần.” Tom miễn cưỡng hơi câu khoé miệng lên: “Cũng cám ơn kẹo đường tiệm Công Tước Mật của cậu… Lúc mở nó ra tôi có giật mình đấy.” Tuy có hơi khoa trương nhưng khi mở gói quà ra mà lại thấy một đám chuột trắng bằng pho mát chạy a chạy thì hắn xác thực đã ngạc nhiên mất một lúc. May mắn cậu ta không đưa một đám ong mật đường xì xà xì xèo, bằng không cái óc thưởng thức cậu ta mà giống lão Dumbledore thì thật chịu không nổi.

Harry bị chọc cho bật cười: “Cậu đùa à?” Nó nói: “Thứ đó rất phổ thông mà, giống như chocolate ếch thôi…”

Lông mi Tom hơi hơi nhíu lại, thể hiện rõ nét hoang mang của chủ nhân.

Harry kinh ngạc trợn tròn mắt: “Hơ, không phải chứ? Cậu chưa từng nếm thử à?”

Đầu Tom không gật cũng không lắc, nhưng Harry biết đây gọi là cam chịu. Đột nhiên nhớ đến cái lần đầu tiên đặt chân lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, lúc nhìn thấy mấy loại đồ ăn vặt của thế giới phù thuỷ này nó cũng choáng váng một lúc lâu, Tom bây giờ rất giống chính nó ngày xưa. Hiện tại, Harry mới có thể cảm nhận sâu sắc rằng Tom với nó đều đồng dạng là cô nhi.

“Này, bồ tèo!” Harry thử hỏi: “Chẳng lẽ Giáo sư Rold cũng chưa bao giờ mua bánh kẹo gì cho cậu à?”

Mặt Tom có đỏ lên một chút: “Chúng tôi mới gặp nhau từ một năm trước.” Cậu nói một cách khô khan: “Hơn nữa thầy ấy luôn rất cầu kỳ kén chọn.” Một năm gì gì đó hoàn toàn là lời nói dối, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ: ngươi có thể yêu cầu Chúa Tể Hắc Ám tự mình mua kẹo tự mình ăn sao? Hả? Hay ngươi có thể yêu cầu đám Tử Thần Thực Tử mua giùm cho Chúa Tể Hắc Ám một bịch kẹo? Có không?

Harry đương nhiên không hề hay biết những suy nghĩ này, nó nhất thời nhớ đến cái áo choàng đỏ làm đỏ mắt nhóc Malfoy của Giáo sư Rold, đại khái cũng hình dung được mức độ kén cá chọn canh của thầy ấy đến cỡ nào. Dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn Tom, nó vỗ vai cậu bé một cách thân mật: “Vậy là đời cậu thiếu mất bao nhiêu lạc thú lận nha…”

Hai mí mắt của Tom đánh nhau liên hồi, lòng đồng cảm của cậu bé cứu thế quả nhiên là vô bờ bến… Còn không đợi hắn oán hận xong, cậu bé cứu thế với tấm lòng cao cả đã tuyên bố hùng hồn rằng: “Sau này tớ sẽ chú ý nhiều hơn!” Tom chỉ có thể bất đắc dĩ đè lại mí mắt mình, ngăn ngừa người kia nhìn ra được chúng đang run rẩy: một con sư tử con thiếu não mà bị khơi gợi lòng nhiệt tình quả nhiên sẽ làm cho người ta đau đầu…

Hai đứa ngồi ngốc trong phòng sinh hoạt chung thật lâu, đến tận nửa đêm nhưng Tom hình như còn chưa có ý định đi ngủ. Mỗi lần nó thấy Tom nếu không phải đang xem sách thì chính là đang chuẩn bị mở sách ra xem, thời gian để ngủ ngắn đến đáng thương. Harry thật không thể hiểu vì sao cậu ta lên lớp mà không thấy buồn ngủ. Hết nhìn Tom lại nhìn cánh cửa ở sau bức chân dung Bà Béo, mặc áo khoác tàng hình rồi liệu nó có thể nghênh ngang mở bức chân dung Bà Béo đi ra ngoài trước mặt Tom mà không bị cậu ta phát hiện không?

Chắc là không đi? Harry cũng không biết lý do gì khiến nó lại nghĩ như vậy. Nhớ đến năm thứ nhất nó tìm thấy tấm gương Ảo Ảnh, cho nên bây giờ nó muốn đi nhìn lại. Chỉ nhìn qua một lần thôi, Harry tự nhủ thầm trong lòng, vì những lời thầy hiệu trưởng đã từng căn dặn nó vẫn nhớ rõ. Harry lại quay người liếc Tom một cái – người vẫn đang vùi đầu vào quyển sách dày cui, hoàn toàn không hay biết đến dáng vẻ đứng ngồi không yên của nó lúc này.

“Tom này, cậu có hứng thú ra ngoài đi dạo một vòng không?” Harry tự biết lời đề nghị này của mình có bao nhiêu đường đột và khó hiểu, thế nhưng nếu không làm cách này nó cũng đố ra ngoài được.

Cậu học trò tóc đen thế nhưng không một chút kinh ngạc, chỉ nghiêng đầu đánh giá Harry: “Cậu là muốn bị thầy giám thị đi kiểm tra ban đêm bắt được?”

Đây là ngầm đồng ý? Harry bất chấp câu trả lời, vội vàng xông lên lầu như một cơn gió xoáy rồi lại hối hả chạy xuống lại, trong tay cầm theo chiếc áo khoác tàng hình: “Đây là món quà Giáng sinh của tớ, ba tớ lưu lại nó cho tớ.” Đối với việc Tom nhướn cao một bên lông mày thắc mắc, Harry giải thích: “Là một chiếc áo khoác tàng hình.”

Tom ngồi yên không nhúc nhích: “Rất hiếm thấy! Chiếc áo khoác này tàng hình vĩnh viễn, không bị hao mòn.” Ánh mắt hắn đảo qua chất vải xám bạc như nước lỏng: “Tôi ở bên trong mở cửa cho cậu.”

“… Cậu không đi chung?” Harry rất kinh ngạc.

Tom từ chối cho ý kiến: “Hiện tại đã rất khuya, nếu không đi nhanh trời sẽ sáng.”

Cho đến khi Harry quấn mình trong chiếc áo tàng hình tản bộ trên những hành lang dài âm u của toà lâu đài Hogwarts, nó vẫn chưa thể tin được mình lại đi ra dễ dàng như vậy. Tom chẳng hề quan tâm nó muốn làm cái gì, mà ngay cả áo khoác tàng hình cũng chẳng thể khơi lên hứng thú cho cậu ta.

Phía sau, học trò Tom với phép thuật Tan ảo ảnh đang bám theo, khi nắm bắt được suy nghĩ trong đầu Harry, hắn khẽ nở nụ cười trào phúng. Áo khoác tàng hình đúng là không tệ, nhưng Chúa Tể Hắc Ám chỉ tin tưởng chính bản thân mình. Lặng yên không một tiếng động, hắn như một cái đuôi theo sau Harry qua hết các dãy hành lang. Potter vì nhanh chóng muốn chạy đến chiếc gương kia mà không tiếc công bố bí mật về chiếc áo khoác cho một kẻ cậu ta còn chưa hoàn toàn tín nhiệm, cho nên hắn rất muốn biết chiếc gương kia rốt cuộc có ma lực cỡ nào, hoặc là nhóc con cứu thế kia dễ tin cỡ nào. Về phần ba món Bảo bối tử thần kia, khoé môi Tom khẽ câu lên, trước tiên phải quyết cho được lão ong mật chứ nhỉ?

Harry còn nhớ bên cạnh phòng học ấy có một bộ khôi giáp, đặc điểm này xem như cũng riêng biệt, cho nên nó tìm được đúng địa điểm mà không tốn quá nhiều sức lực. Harry đứng ngoài cửa phòng, chỉ thoáng nhìn thấy trang trí khắc vàng hoa lệ trên khung gương là tim nó đã nổi trống. Hầu như ngay lập tức nó lách người vào phòng, căn bản không thèm chú ý đến vấn đề đóng cửa.

Có rất nhiều người đang đứng phía sau nó. Một người phụ nữ đang vẫy tay và mỉm cười với nó, bà rất mỹ lệ, mái tóc màu hung đỏ sẫm, ánh mắt xanh biếc như ngọc lục bảo – giống mắt nó như đúc. Sau đó nó phát hiện, bà mỉm cười nhưng bà đang khóc, bên cạnh bà là một người đàn ông dong dỏng cao, tay ông đang ôm lấy bà: “Mẹ?” Harry thấp giọng hô: “Cha?”

Harry từ từ nhìn đến gương mặt của những người khác trong gương, bắt gặp những cặp mắt xanh biếc khác giống y như mắt nó. Có người lại có mũi giống y như mũi nó, thậm chí nó thấy hai đầu gối của một cụ già cũng lẻo khoẽo y như đầu gối nó. Đại gia đình nhà Potter đang mỉm cười và vẫy tay với nó. Hai bàn tay Harry đặt lên mặt kính mát lạnh, nhận ra cảm giác quen thuộc ấy lại một lần nữa bao phủ lấy nó: vừa vui sướng lại vừa ưu thương đan xen lẫn lộn, làm cho nội tâm nó đau nhức.

Tom lạnh lùng nhìn Harry cởi chiếc áo tàng hình ra, ngồi xuống trước mặt gương rồi vòng tay ôm lấy đầu gối. Hắn đến gần thêm vài bước, thấy được biểu cảm trên mặt Harry hoàn toàn trùng khớp với nội tâm hắn cảm nhận được trong lòng: khao khát và thương tâm. Thứ cảm xúc này rất xa lạ với hắn, rất yếu đuối… Đây có lẽ là điểm yếu trong bản chất con người đi? Hắn chưa bao giờ tin tưởng những thứ như thế, nhưng trong đầu lại lập tức hiện ra hình dạng một cụ già râu dài, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không hiểu được tình yêu, Tom…”

Đủ rồi! Vội đem bộ dáng và lời nói của lão Dumbledore vứt sang một bên, hắn không cần biết mấy thứ đó. Hắn chẳng qua chỉ là thiếu thận trọng, phạm vào hơi nhiều sai sót trên cùng một người mà thôi!

Tom dời tầm mắt sang hướng khác, vừa lúc nhìn đến bàn tay Harry đặt trên mặt gương đang phác hoạ theo hình bóng người thân của mình. Nhóc con này đời trước khiến hắn bại ba lần, chưa từng có người nào có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám nếm qua chiến tích như thế… thêm cái lần Avada Kedavra khi vừa trở lại quá khứ nữa là bốn lần… điều này sao có thể chứ! Hắn muốn biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, một đứa nhóc thiếu não lại cả tin, pháp thuật cao thâm gì đó không hề biết, vậy mà năm lần bảy lượt cản trở đường hắn đi.

Sở dĩ vậy hắn mới quy ẩn không lộ mặt, lại không tiếc sức lực đem tất cả Trường Sinh Linh Giá đều thu hồi. Đây là cả một quá trình lâu dài và gian khổ, tương đương như quá trình tạo ra chúng. Không ai biết được sự giày vò mà nó mang lại ra sao, cũng chẳng có ai hay bao nhiêu trả giá hy sinh hắn phải gánh. Cuộc đời trước của hắn đã chứng minh Trường Sinh Linh Giá gần như vô dụng, vậy hắn không cần chúng nó nữa. Trước tiên hắn phải tìm cách giải quyết nét bút hỏng mang tên Harry Potter này cái đã, bằng không có bao nhiêu Trường Sinh Linh Giá nó tiêu diệt hết bấy nhiêu thì còn gì đảm bảo cho hắn bất tử? Tuy nhiên vẫn có thứ trật ra khỏi dự đoán, đó chính là hắn thu hoạch được một tên Tử Thần Thực Tử vốn luôn muốn hắn chết. Nhìn thoáng qua Harry còn đang đắm chìm vào hình ảnh trong gương, Tom thầm nghĩ, lưu lại cái mạng nho nhỏ cho tên nhóc ấy chắc vẫn còn chỗ dùng…

Hắn đã thành công tiến vào Hogwarts, thu hồi được mảnh Trường Sinh Linh Giá cuối cùng – vòng nguyệt quế của Ravenclaw – ngoài cái mảnh đang nằm trong linh hồn tên nhóc ấy. Hiện tại, hắn xem như đã đứng ngang hàng với nhóc Harry, một việc mà đến giờ nhóc con ấy vẫn đang mờ mịt chưa rõ. Đương nhiên, lần này hắn sẽ không ra tay lỗ mãng khi chưa tìm ra được điểm đặc thù của thằng nhóc nhà Potter.

Tom hơi mím đôi môi, Harry vẫn ngồi trên mặt đất, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tấm gương trước mặt. Thoạt nhìn Harry chắc sẽ ngồi ngốc ở đây đến hết buổi tối, hắn chẳng việc gì phải phụng bồi. Khi xoay người ra phía cửa phòng hắn có lơ đãng liếc mắt qua mặt gương một cái, và cái liếc mắt này khiến hắn như bị sét đánh trúng, đứng chôn chân tại chỗ. Vẫn nhìn chăm chăm vào mặt gương kia, hắn muốn xác định mắt mình hoạt động bình thường nhất có thể… Râu Merlin a!!! Nội tâm của Tom – kì thật chính là Voldemort – đang mãnh liệt rít gào, chính hắn còn không biết thứ mình muốn nhất hoá ra là cái này…

Định thần lại rất nhanh, hắn lướt ra khỏi cửa như một cơn lốc xoáy. Rầm một cái rõ to, tiếng cánh cửa đóng sập lại giúp Harry bừng tỉnh. Chỉ chốc lát nữa thôi, thầy Filch đến đây xem xét, nghĩ như vậy Harry đứng lên, vươn đôi tay lưu luyến ra chạm lên khuôn mặt mẹ nó lần cuối, như thể muốn lau khô những giọt nước mắt đọng trên khoé mắt bà. Sau đó nó khoác lên người tấm áo tàng hình, quay đầu bước thẳng ra khỏi cửa.

Khi Harry trở về tháp Gryffindor, trời đã sắp sáng. Tom vẫn đang để mở cánh cửa vào phòng sinh hoạt chung cho nó, mặc kệ Bà Béo cứ liên tục kêu to “Vì sao không cho ta đóng cửa?” Nhìn vệt sáp nến chảy thành một dòng thật dài bên cạnh trang sách còn để mở, lại nhìn sang Tom đang nhắm mắt như đã ngủ say, Harry cầm lấy chiếc áo chùng khoác hờ trên tay ghế phủ lên người cậu ta, sau đó nhón nhẹ đầu mũi chân đi lên phòng ngủ nam sinh trên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.