Chiến Và Hòa

Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu




Merry Christmas!!! Chúc mọi người Giáng Sinh an lành!

Lưu ý: Chữ in nghiêng = Xà ngữ

Chẳng mấy chốc đã đến tháng tư. Harry vẫn không có chút manh mối gì đối với những chuyện khó hiểu xảy ra trong đêm đó ở phủ Malfoy, nhưng nó đã tìm được chiếc Vương miện, ở ngay trong Phòng Cần Thiết. Từ trong ký ức của thầy Dumbledore, nó biết được sau khi tốt nghiệp, Voldemort đã quay về Hogwarts một lần, bày tỏ nguyện vọng muốn dạy học ở trường mà chính hắn cũng biết là không thể nào. Hẳn là hắn đã nhân cơ hội cất giấu chiếc Vương miện, lúc đó đã trở thành Trường Sinh Linh Giá, bởi vì Phòng Cần Thiết cùng tầng với phòng Hiệu trưởng. Harry không mất nhiều thời gian đã tìm được Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, nâng kiếm đâm xuống.

Rồi lại phải đối mặt với những học trò Hogwarts muốn hỗ trợ. Harry tự nhận là đã tiêu diệt hết sáu Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, cho nên không cần đến sự giúp đỡ của mọi người nữa. Chuyện này diễn ra rất thuận lợi. Ginny nghe chuyện từ Hermione, sau đó chủ động tìm đến Harry muốn nối lại tình cảm. Harry vẫn nhớ khi nó phải lưu lạc khắp nơi, nó đã mong chờ giờ khắc này biết bao, nhưng đến khi điều này thực sự xảy ra, nó lại từ chối.

Trước sự kiên quyết của Harry, Ginny hiển nhiên vô cùng thất vọng, nhưng không hề ép buộc nó. Trên thực tế, Harry còn thất vọng hơn cả cô bé. Ít ra cô bé còn biết nó ở đâu, đang làm gì, còn Rold thì biến mất từ trước năm mới đến giờ vẫn không hề xuất hiện, thậm chí một chút tin tức cũng không có. Harry không dằn lòng được, hết lần này đến lần khác nhớ lại khoảng thời gian bọn nó ở cùng nhau, mỗi lần trò chuyện, từng lần chạm nhau, cảm giác trái tim đập loạn nhịp, còn cả đêm tuyết tựa như giấc mộng. Nếu không phải những thứ đồ giờ đã không còn là Trường Sinh Linh Giá nữa thật sự tồn tại, thì Harry gần như đã tin rằng nó vừa mơ một giấc mơ đẹp. Nó sẽ được gặp lại Rold – không phải chính anh ấy cũng đã nói, ngày đó cuối cùng cũng sẽ tới sao? Chuyện này luôn canh cánh trong lòng Harry, nhưng ngay cả Hermione, nó cũng không nói.

Còn một chuyện rất bất thường khác. Vết thẹo của Harry không đau nữa. Chuyện này thật khó hiểu. Cả Harry và Hermione đều không nghĩ ra được nguyên nhân. Sau khi Nagini chết, Voldemort hẳn là phải đi kiểm tra những chỗ hắn đã cất giấu Trường Sinh Linh Giá một lần mới đúng. Nếu hắn đã phát hiện Trường Sinh Linh Giá của mình không còn, hắn sẽ thế nào? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bình lặng như bây giờ được, đúng không?

Đúng lúc này, đám học trò Hogwarts bị Snape và anh em Carrow chèn ép bùng nổ. Nguyên nhân là Harry không cẩn thận để lộ, bị anh em Carrow phát hiện. Chúng muốn bắt Harry để lập công với Voldemort, nhưng trừ đám học trò Slytherin, tất cả học sinh còn lại đều đứng về phía Harry, hợp lực đánh trả chúng. Cuối cùng, các giáo sư trong trường cũng đều ra mặt, mọi người cùng nhau đuổi ba Tử Thần Thực Tử ra khỏi Hogwarts.

Voldemort hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ vì chuyện này. Từng tốp Tử Thần Thực Tử được phái đến bên ngoài Hogwarts, các thành viên của Hội Phượng Hoàng và đại đa số học sinh kiên cường phòng thủ, hai bên duy trì thế trận giằng co, vô cùng căng thẳng.

Trong khi tất cả mọi người ở Hogwarts hò nhau tổ chức phòng ngự, một giọng nói đột ngột vang lên. Người kia rõ ràng không ở nơi này, nhưng giọng nói của hắn lại như vang ra từ bốn vách tường, xuyên qua những bức tranh hay những bộ áo giáp, lạnh lẽo, vô cùng rõ ràng. “Mọi chuyện đều sẽ đi đến một kết quả. Chúa tể Voldemort sắp đến, hy vọng đến lúc đó chúng bay đã chuẩn bị sẵn sàng. Harry Potter, chờ ta, trong Đại Sảnh Đường!”

Mọi người vừa sửng sốt lại khiếp sợ. Khiếp sợ là vì Voldemort còn đang cách nơi này rất xa, nhưng tiếng nói của hắn lại như ở ngay bên tai, năng lực phải cường đại thế nào mới làm được điều này? Sửng sốt là vì nghe những lời Voldemort nói, thì ngoại trừ Harry, hắn không chút để tâm đến những người khác. Là hắn quá tin tưởng bản thân mình, hay hệ thống phòng ngự của họ thật sự rất yếu, không thể trụ nổi một đòn của Chúa Tể Hắc Ám?

Lúc này Voldemort vẫn đang ở trong phủ Malfoy, sau khi truyền âm xong hắn mới lên đường. Nhưng khi hắn vừa định rời đi, một con rắn cực lớn liền chắn trước mặt hắn.

“Nagini, ở lại đây đi.” Voldemort nhẹ giọng nói. “Ta không muốn ngươi chắn đòn cho ta một lần nữa… Không có lần sau.”

“Không!” Con rắn lắc lắc cái đầu hình tam giác của nó. Người bình thường chỉ nghe thấy những tiếng rin rít sởn gai ốc, nhưng với một Xà Khẩu, tỷ như Voldemort, giọng điệu này vô cùng dịu dàng, đương nhiên, Nagini chỉ như vậy với mình hắn. “Thời gian trước ta không biết ngươi định làm gì, bây giờ cũng vậy.” Nó quấn đuôi lên chân của Voldemort, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng ta sẽ không để ngươi chết trước mặt ta.”

“Ta giết ba má của cậu bé.” Voldemort cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt vàng rực, “Ngươi hiểu chưa?”

“Ta không hiểu. Vì sao ngươi lại làm cho cậu bé kia nhiều như vậy, còn cậu ta lại không hề hay biết. Ngươi đang tự đi vào đường chết đó!” Nagini thở dài nói. Nó không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Voldemort, khẳng định: “Ngươi yêu cậu ta!”

“Ngươi biết chuyện này bao lâu rồi?” Voldemort đành ngồi trở xuống ghế dựa. Hắn biết Nagini đã có chuẩn bị, lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Con rắn hài lòng thả đuôi xuống. “Chịu nói chuyện với ta rồi hả?” Nó trườn tới bức tường cạnh lò sưởi, quay đầu: “Ngươi không nói ta cũng biết. Voldy, ta ở với ngươi bao lâu rồi? Trước kia có chuyện gì ngươi cũng đều nói với ta…” Nó lại thở dài, “Ngay từ đầu, ta chỉ nghĩ, ‘Merlin ơi, hắn yêu cậu ta!’, bây giờ ta lại nghĩ, ‘Đến cuộc quyết chiến cuối cùng, Voldy lại không đưa ta đi cùng?’”

“Ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm, giống như lần trước.” Voldemort vẫn cố thuyết phục thú cưng của mình, tuy rằng hắn đã biết hy vọng này thực xa vời.

Con rắn quất quất đuôi, nện xuống sàn vài cái, phát ra tiếng vang cực lớn. “Ngươi còn dám nhắc lại chuyện lần trước!” Nó phẫn nộ rít lên, “Đã biết rõ cậu bé kia trúng Lời Nguyền Độc Đoán của ngươi, còn đứng ở đó không nhúc nhích, nếu như ta không kịp thời ngăn lại thì sẽ như thế nào hả? Ngươi muốn ta hối hận cả đời sao?”

“Ngươi thừa biết Avada Kedavra của cậu bé cùng lắm chỉ khiến ta ngất đi, đến cả Trường Sinh Linh Giá cũng không tiêu diệt được, càng đừng nói đến việc giết người. Cho nên ta đành phải ra tay.” Voldemort nói, vuốt vuốt cái đầu đầy vảy bóng mịn của con rắn, trấn an lửa giận của nó. “Cậu bé không giết được ta, cho nên ta phải làm cho cậu bé hạ quyết tâm.”

“Ngươi đã biết từ trước rồi? Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì sao? Ngươi cảm thấy mảnh hồn của ngươi không quan trọng, ta cũng biết tính mạng mình không quan trọng – nếu ngươi cần, ta sẵn sàng dâng cho ngươi.” Con rắn vẫn thở hồng hộc, hiển nhiên là còn hoảng sợ vì tình cảnh ngày đó. “Bây giờ ngươi có thể đi, nhưng phải mang ta theo. Ta muốn nhìn xem, Cậu Bé Vàng có cái gì tốt mà khiến ngươi sẵn sàng hy sinh như vậy!”

“Ngươi cam đoan sẽ không ngăn cản việc ta làm?” Tay Voldemort đang vuốt đầu con rắn dừng lại, thấp giọng hỏi. Hắn cũng biết là hắn quá khắt khe, nhưng hắn phải bảo đảm chắc chắn kế hoạch của mình thành công.

Nagini thẳng nửa người dậy. “Ngươi cam đoan sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn?”

Voldemort cười khổ. “Không phải đùa giỡn. Ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, ta chỉ cố gắng để nó không xảy ra vào ngày lễ Phục Sinh thôi.”

“Ngươi…” Nagini rất muốn nói, với năng lực hiện tại của hắn, nếu muốn giành thắng lợi thì đã thống trị cả thế giới Pháp thuật lẫn thế giới Muggle từ lâu rồi. Vậy mà hắn lại buông tay, thậm chí còn… “Được rồi, ta sớm nên biết, lần nào ngươi cũng khiến ta nhượng bộ được cả. Voldy,” Con rắn căm giận trách móc, “Ngươi đã làm tổn thương người yêu thương ngươi nhất… à không, rắn.”

“Nagini, xin lỗi.” Voldemort nói. Đã khuya rồi, hắn nên xuất phát thôi. Hắn sắp được nhìn thấy cậu bé rồi, dù là trong tình huống tồi tệ nhất.

“Merlin hỡi, xem vẻ mặt của ngươi kìa…” Con rắn hạ đầu xuống, vô cùng chán nản. “Ngươi vì cậu bé kia mà nói xin lỗi ta! Ta nhất định phải nhìn xem cậu ta trông như thế nào!”

“Được rồi.” Voldemort nói, “Ta sẽ dùng thần chú Tan Ảo ảnh cho ngươi, hơn nữa, ngươi không được nói gì.”

Lúc Voldemort tới bên ngoài Hogwarts, hai bên vẫn duy trì giằng co. Đám người Hội Phượng Hoàng thiết lập một vòng bảo vệ bên ngoài tòa lâu đài, từng lớp bùa chú giao nhau, tạo thành lớp sóng dập dềnh như mặt nước. Xuyên qua vòng bảo vệ trong suốt, có thể nhìn thấy đám người bên trong đã ở trong trạng thái sẵn sàng đón địch. Rất nhiều bộ áo giáp và bức tượng đá xếp hàng dài chắn trước cửa lớn và hành lang phía sau, hiển nhiên là đã có người khởi động bùa chú phòng ngự của tòa lâu đài.

“Chủ nhân!” Bellatrix nhanh mắt phát hiện ra Chúa Tể Hắc Ám xuất hiện trong hàng ngũ [có trời mới biết làm sao ả nhận ra hắn giữa một đống người cùng mặc áo choàng đen], vẻ mặt lập tức trở nên kích động: “Xin chờ thêm một lát, chúng thuộc hạ đảm bảo chẳng mấy chốc sẽ phá được lớp bảo vệ kia!”

Ả nói không sai. Đám Tử Thần Thực Tử đang dốc toàn lực để loại bỏ lớp bảo vệ mà Hội Phượng Hoàng thiết lập. Voldemort đến, bọn chúng càng dốc sức. Vô số ánh sáng đỏ và xanh không ngừng phóng tới lớp bảo vệ khiến nó dao động, màu sắc cũng nhạt dần.

Voldemort nhìn sắc trời, sau đó rút đũa phép ra. Đám Tử Thần Thực Tử bên cạnh hắn thấy vậy, lập tức dạt sang hai bên, tạo thành một khoảng trống kéo dài từ chỗ hắn tới đỉnh núi để Chủ nhân của chúng tiện ra tay. Voldemort theo khoảng trống kia đi tới phía trước, đũa phép nhẹ nhàng xoay một vòng. Đám Tử Thần Thực Tử vội vàng cúi thấp đầu xuống, bởi vì tất cả đều cảm nhận được có thứ gì đó không nhìn thấy sượt qua đầu.

“Chủ nhân, Ngài sốt ruột rồi ạ?” Bellatrix đi phía sau hắn, không nhịn được lại hỏi. Ả cho rằng vẻ mặt không chút thay đổi của Voldemort chính là biểu hiện không hài lòng với việc đám Tử Thần Thực Tử làm, cho nên lại vội vã thúc giục những người khác.

Voldemort vẫn không nói gì, mặc ả ta. Hắn đi đến đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh Hogwarts. Lớp phòng vệ kia thực sự quá yếu, hắn chỉ cần động một ngón tay đã có thể phá bỏ được. Trông cậy vào lớp phòng ngự tự động của tòa lâu đài để ngăn cản hắn sao? Thật ngây thơ! Hắn đã đến đây, nhưng những gì bọn chúng làm được cũng chỉ có bấy nhiêu; Mọi chuyện giống như hắn đã nói, cậu bé của hắn hẳn là đang ở bên trong Đại Sảnh Đường chờ hắn, chuyện này dù có thế nào cuối cùng cũng diễn ra?

“Tất cả ở đây đợi ta.” Voldemort hạ lệnh. Hắn từ đỉnh núi bay xuống, nhẹ nhàng như sương khói. Phía sau đồng loạt vang lên tiếng gọi, trong đó, tiếng của Bella vẫn rõ ràng nhất, nhưng Voldemort đều bỏ ngoài tai.

Lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thế giới pháp thuật là ở nơi này, lần cuối cùng cũng vẫn ở nơi này. Không biết lão ong mật sẽ nghĩ sao về tình hình hiện tại? Là nắm chắc phần thắng, hay là đang sốt ruột như kiến bò trên chảo? Có lẽ lão ta sẽ chẳng thể ngờ đến trận quyết chiến cuối cùng sẽ diễn ra như vậy. Hắn giữ lại mạng cho Snape, cả Lucius cũng vậy, nếu bọn chúng đủ thông minh sẽ biết nên làm thế nào. Còn cậu bé của hắn, ngay đây thôi hắn sẽ nhìn thấy cậu. Chỉ cần hắn còn một chút ý thức, có lẽ sẽ gắng được đến giờ khắc cuối cùng. Hắn đã đưa ra quyết định của mình, còn lại chỉ xem cậu bé sẽ làm thế nào…

Lảm nhảm: càng lúc càng ngược thảm anh Vol đại, ta càng thương lại càng yêu ảnh mới chết chứ. Ảnh yêu Harry lắm luôn ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.