Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 2259: Đi với tôi




Chương 2259: Đi với tôi

Khương Cửu Hùng không quan tâm tới Quỷ Thủ, lão ta bỗng nhìn về phía Dương Thanh bằng đôi mắt ưng.

Vào lúc này, Dương Thanh chỉ thấy lạnh thấu xương, như rơi xuống hố băng sâu thẳm, không sao cử động được.

Thậm chí anh còn có ảo giác, chỉ một suy nghĩ của Khương Cửu Hùng cũng có thể dễ dàng xóa sổ anh.

“Chủ gia tộc họ Khương, ông định làm gì?”

Quỷ Thủ vội bước đến, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng.

“Hừ!”

Khương Cửu Hùng hừ lạnh, lập tức khoát tay, khí thế cuồng bạo ập tới chỗ Quỷ Thủ.

“Rầm!”

Quỷ Thủ như bị đánh mạnh vào người, bị sóng khí này đánh bay mấy chục mét rồi nặng nề rơi xuống đống đổ nát ở nhà họ Hà.

“Phụt!”

Quỷ Thủ hộc máu, khí thế yếu hẳn đi.

“Chuyện này...”

Các cao thủ thế tục đều kinh hãi.

Đây chính là cao thủ đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ à?

Đối phương mới chỉ khoát tay mà đã tạo ra sóng khí mạnh mẽ, thậm chí có thể đánh bay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.

Nếu đối phương ra tay thật, còn ai ngăn nổi chứ?

Sắc mặt Dương Thanh vô cùng u ám, anh nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.

Tuy anh đã bị Thiên Tử Kiếm rút hết sức lực, nhưng anh vẫn chưa mất sức chiến đấu hẳn.

Nếu phải liều mạng thật, anh vẫn có thể phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ.

Dương Thanh chợt hỏi: “Tiền bối tìm tôi có chuyện gì?”

Khương Cửu Hùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Cậu giết người thừa kế nhà họ Khương mà lại hỏi tôi có chuyện gì à?”

Dương Thanh nhíu mày, bình tĩnh nói: “Trận chiến giữa tôi và Khương Kiếm vốn là trận chiến sống còn, nếu tôi không giết ông ta, giờ người chết sẽ là tôi, những người đang có mặt đều có thể làm chứng”.

Áp lực từ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong quá lớn, Dương Thanh cảm thấy hơi khó thở, thậm chí ngay cả linh khí trong người anh cũng di chuyển chậm hơn mấy lần.

Tuy anh đã hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, nhưng vẫn không thể giảm bớt áp lực của đối phương đối với anh.

Nhưng Dương Thanh không biết Khương Cửu Hùng cũng đang thầm kinh hãi, lão ta đang tạo áp lực rất lớn cho Dương Thanh, nếu là cao thủ bình thường thì đã ngã xuống đất vì không chịu nổi áp lực này từ lâu rồi.

Nhưng trừ sắc mặt hơi tái ra, Dương Thanh không còn biểu hiện nào khác.

Áp lực mà Dương Thanh phải chịu càng nhỏ thì thực lực của anh càng mạnh hơn.

Chẳng lẽ Dương Thanh có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ thật à?

Tuy Khương Cửu Hùng vô cùng khiếp sợ nhưng cũng không hành động ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

Từng giây từng phút trôi đi, Khương Cửu Hùng mãi vẫn không tỏ thái độ, chỉ phóng áp lực khổng lồ ra cho người khác.

Khương Cửu Hùng chợt nói: “Cậu phải cho tôi một câu trả lời hợp lý về việc đã giết con trai tôi”.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Ông muốn trả lời thế nào?”

Khương Cửu Hùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu đi với tôi về nhà họ Khương một chuyến!”

Lão ta nói rồi bước thẳng đến, nắm lấy cánh tay Dương Thanh.

“Cút!”

Dương Thanh quát, thẳng thừng vung Thiên Tử Kiếm lên, chém về phía Khương Cửu Hùng, nếu anh chém trúng, cho dù Khương Cửu Hùng không chết thì cũng bị thương nặng.

“Hừ!”

Khương Cửu Hùng cười khẩy, cong ngón tay búng vào thân kiếm.

“Keng!”

Thiên Tử Kiếm phát ra tiếng lanh lảnh, ngay sau đó, kình khí khủng khiếp lập tức chạy dọc thân kiếm, lan đến cánh tay Dương Thanh.

Chỉ trong chớp mắt, kình khí đó đã truyền khắp tay Dương Thanh, luồng khí đáng sợ đó như sắp phá hủy cánh tay anh.

Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại mấy bước, đồng thời lắc cánh tay phải đang cầm kiếm thì mới xua tan được khí thế khủng khiếp mà Khương Cửu Hùng phóng ra.

“Tiền bối dùng thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong để ức hiếp một cao thủ trẻ của thế tục như thế, cũng hơi quá đáng nhỉ?”

Diệp Chiến Quốc tức giận chất vấn.

Mạnh Thiên Lan cũng bước lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng: “Tiền bối là cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mà lại làm thế với bề dưới, không sợ nếu chuyện này bị truyền đi thì sẽ hạ thấp uy danh của tiền bối à?”

Tuy Hạ Hà không nói gì nhưng lại đứng bên Dương Thanh, nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng với vẻ thù địch.

Bầu không khí hơi ngột ngạt, Khương Cửu Hùng chỉ khinh thường liếc đám người Diệp Chiến Quốc rồi nhìn Dương Thanh, cười lạnh: “Địa vị của cậu trong lòng đám người này cao đấy nhỉ”.

Lão ta nói rồi vung tay lên, chộp vào tay Dương Thanh.

Dương Thanh biến sắc, hơi nhích chân, vội lùi lại.

Nhưng suy cho cùng, sức chiến đấu của anh chỉ sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, anh không thể chống lại cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.

Anh nhanh chóng lùi lại nhưng tốc độ của Khương Cửu Hùng còn nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp anh.

Khương Cửu Hùng mỉm cười tàn nhẫn: “Ngoan ngoãn đi với tôi đến nhà họ Khương, bằng không, tôi sẽ giết cậu trước rồi giết sạch đám người này”.

Dương Thanh đang định phản kháng bỗng cảm nhận được sát khí mãnh liệt, anh biết Khương Cửu Hùng không nói đùa, nếu anh không nghe theo, chẳng những anh bị đối phương giết mà còn liên lụy đến đám người Diệp Chiến Quốc.

“Được, tôi đi với ông!”

Dương Thanh cắn răng.

Nghe thấy anh nói thế, đám người Diệp Chiến Quốc cuống lên.

“Dương Thanh, cậu đừng đến nhà họ Khương với ông ta, nếu tới địa bàn của nhà họ Khương thật, cậu sẽ thành thịt cá trên thớt, sao có thể chống trả được?”

Diệp Chiến Quốc sốt ruột nói rồi nhìn về phía Khương Cửu Hùng: “Chủ gia tộc họ Khương, dù gì ông cũng là người đứng đầu một thế gia Cổ Võ, không thể làm thế được chứ?”

Mạnh Thiên Lan cũng nói: “Cho dù thế nào, Dương Thanh cũng là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, giờ tiền bối đưa Dương Thanh đi, tiền bối không sợ thế lực phía sau hội trưởng lão à?”

Giọng cô ta có ý uy hiếp rõ rệt.

Khương Cửu Hùng hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sát khí.

Dương Thanh có thể cảm nhận rõ sát khí của đối phương, anh lập tức sốt ruột, vội nói với Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan: “Hai người cứ kệ tôi, giờ dẫn người đi ngay đi”.

Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan chưa kịp nói gì, anh đã nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh! Lập tức chấp hành!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan cắn răng, nhưng không thể không nghe lệnh anh.

Dương Thanh là tứ trưởng lão Chiêu Châu, cả Diệp Chiến Quốc lẫn Mạnh Thiên Lan chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của anh.

Diệp Chiến Quốc nhìn đám đông, cao giọng nói: “Tất cả người của chiến vực Trung Châu, lập tức về doanh trại!”

Mạnh Thiên Lan cũng quát: “Tất cả người của quân đoàn cao thủ, lập tức về quân đoàn!”

Sau khi họ ra lệnh, người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ lập tức rời đi.

Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà vẫn chưa đi, anh chưa nói gì, Hạ Hà đã nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh đừng ra lệnh cho tôi, tôi không phải người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ, không cần nghe lệnh anh”.

“Hạ Hà, rời đi ngay, đây là mệnh lệnh chứ không phải thương lượng!”

Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nhìn vào Hạ Hà: “Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”

Mục tiêu của Khương Cửu Hùng là anh, những người khác ở lại cũng vô dụng, còn trở thành gánh nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.