Chương 21: Báo Tử Kiến
Trương Lượng hoàn toàn không thèm để ý đến Long Thiên đang đứng ở trước mặt. Sáng nay ông ta phải chịu thua thiệt nên cũng biết tên nhóc này có chút thực lực. Nhưng mà tình hình bây giờ không giống như buổi sáng, chí ít thì bên cạnh ông ta cũng có mấy tên cao to xăm trổ khét tiếng. Không nói những tên khác, chỉ riêng gã có xăm hình bông hoa trên cánh tay và hình rồng cuốn trên vai đang đứng phía sau ông ta thôi cũng đã đủ rồi, tên đó chính là gã côn đồ thu phí bảo kê ở Hắc Long Đường, Báo Tử Kiến. Đây chính là một tên hút máu người chính hiệu, gã đã từng một mình dùng mã tấu chém hơn năm mươi người, nên cũng được coi là nhân vật đứng đầu ở Bắc Hải này.
Trương Lượng rất khôn khéo, mỗi tầng lớp trong xã hội ông ta đều quen biết một vài người, ông ta cũng có chút quen biết Báo Tử Kiến. Vì thế đương nhiên đêm nay gã cũng sẽ giúp đỡ ông ta một tay. Nghĩ đến đây thì ánh mắt Trương Lượng nhìn Long Thiên vô cùng khinh thường và ác độc, ông ta lạnh nhạt nói: “Tên nhóc kia, đừng có mà ngạo mạn, lát nữa dù cậu có quỳ xuống cầu xin thì tôi vẫn sẽ chặt một bàn tay của cậu".
Long Thiên không trả lời, cũng không có ý định nói ra vài câu tàn nhẫn, anh chỉ lạnh lùng nhìn Trương Lượng. Anh vốn dĩ muốn nể mặt vợ mình, chỉ dạy dỗ ông ta qua loa là được. Nhưng ông ta lại bám lấy anh mãi không buông, vì thế Long Thiên cũng không ngại cho ông ta một bài học sâu sắc. Từ cấp hai anh đã bắt đầu đi theo đám cậu ấm đánh nhau gây sự, nên anh hiểu rõ một đạo lý, đánh người không đánh mặt là câu nói quá vô dụng. Có một số người đã hèn hạ bỉ ổi từ trong xương tủy, nếu anh không dạy dỗ chúng thì nhất định một ngày nào đó bọn chúng cũng sẽ làm trò trước mặt anh.
Báo Tử Kiến lăn lộn trên giang hồ cũng không phải mới ngày một ngày hai, nên gã nhanh chóng nhận ra tình hình. Tên nhóc con có bề ngoài xấu xí đứng trước mặt đây chính là người mà bạn gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy nên gã lập tức nói: “Tiểu Lượng, cái tên ngu xuẩn này chính là người đã đánh ông một trận lúc sáng hả?”
Trương Lượng nghiến răng gật đầu nói: “Không phải tên khốn kiếp này thì còn ai nữa? Báo, đêm nay anh phải giúp tôi báo thù, tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần lấy một bàn tay của nó là xong".
“Không thành vấn đề, nhưng không thể ra tay ở đây được", Báo Tử Kiến rất trượng nghĩa với bạn bè, nhưng cũng không ra tay ngay lập tức. Đám côn đồ đều biết đây là chỗ nào, đây chính là địa bàn của Hắc Quả Phụ, Diệp Yêu Tinh. Nếu dám gây chuyện ở chỗ này thì đừng nói gã, đến ông chủ gã cũng không gánh được hậu quả ấy chứ.
Trương Lượng cũng biết bà chủ đứng đằng sau quán bar này là người không thể chọc vào. Đương nhiên cái loại tôm tép như ông ta chưa từng được gặp nhân vật thần bí Diệp Yêu Tinh này, thế nên cũng không biết người phụ nữ xinh đẹp ông ta suýt nữa va phải chính là Hắc Quả Phụ tiếng tăm lừng lẫy. Ông ta chỉ coi đối phương là một phục vụ bình thường, cô nàng chỉ lượn lờ trong quán bar để mê hoặc mấy tên ngốc thôi. Nhưng mà nhan sắc của cô phục vụ này cũng khá cao đấy, lần đầu tiên Trương Lượng nhìn thấy cô ta thì cái thứ trong đũng quần ông ta đã đứng bật dậy. Ông ta nghĩ đến việc đêm nay không chỉ được đánh người xả giận, mà còn nhân tiện dùng thủ đoạn cướp được cô nàng kia thì quả thật là vô cùng tuyệt vời.
Quán bar xảy ra chuyện gây rối, tất nhiên bảo vệ sẽ bước tới duy trì trật tự, một người đàn ông cao lớn dẫn đầu đám người xuất hiện, sau đó hét lên: “Mấy người chán sống rồi à, biết đây là chỗ nào không? Sao dám đến đây gây rối!”
Báo Tử Kiến đưa một điếu thuốc cho nhân viên an ninh kia, sau đó cũng đốt cho mình một điếu nói: “Ôi trời, chúng tôi đâu có gây rối ở đây, anh yên tâm đi".
Lúc này sắc mặt của nhân viên an ninh mới tốt hơn một chút, tên đó nhận lấy điếu thuốc rồi nói: “Có việc gì thì ra ngoài giải quyết!”
“Mày đã nghe thấy chưa?”, Báo Tử Kiến cười lạnh nhìn Long Thiên: “Nếu là đàn ông thì mày ra ngoài nói chuyện với tao".
“Có gì mà không thể chứ", Long Thiên nhún vai.
Diệp Yêu Tinh được bảo vệ ở phía sau cũng không có biểu cảm gì, thậm chí còn không nói một câu, nhân viên an ninh đang định châm thuốc thì vừa quay đầu đã nhìn thấy cô ta, tên đó kinh sợ làm rơi cả điếu thuốc, lúc đang định mở miệng nói gì đó thì Diệp Yêu Tinh lắc đầu, tên bảo vệ lập tức đứng yên không nói câu nào.
Báo Tử Kiến đi trước dẫn đường, Trương Lượng vẫn luôn nở nụ cười nham hiểm, trong đầu ông ta đã nghĩ ra cách làm sao tra tấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày dám đối đầu với ông ta này. Long Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Yêu Tinh, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ. Sau khi anh nói một câu nhờ chăm sóc tốt cho Vương Lệ Trân thì đã đi theo sau bọn họ, không vênh váo cũng không nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tư thế của anh đã chứng tỏ anh muốn ăn thua rõ ràng, Diệp Yêu Tinh yên lặng nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, cô thầm nghĩ tên này thật sự không biết sống chết là gì sao? Nhìn dáng vẻ thì cũng không phải kẻ hay gây chuyện, chí ít thì bề ngoài trẻ tuổi mơn mởn, tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng lại rất bình tĩnh. Mới đầu Diệp Yêu Tinh chỉ coi anh là cậu ấm ăn chơi nào đó ở thủ đô có hôn ước với Vương Lệ Trân, chỉ đến Bắc Hải này để kết hôn thôi. Nhưng bây giờ có vẻ không hề giống, cũng đúng thôi, người có tiền nào lại không bỏ ra được 50 để uống Budweiser chứ?
Nghĩ đến cái tên không mấy nổi bật này đã biết được bí mật không lớn cũng không nhỏ giữa cô ta và Tần Túng Hoành, lại nghĩ đến việc Vương Lệ Trân nói rằng anh ta bị cảnh sát bắt đi nhưng mà chưa đến hai mươi tư giờ đã được thả ra, mà người trong tổ trọng án làm gì có dễ nói chuyện đến thế. Càng nghĩ càng cảm thấy người này rất thần bí.
Nhưng Diệp Yêu Tinh cũng không đi theo, từ trước đến nay cô ta không dính dáng đến mấy chuyện máu me này. Cho dù phải nhảy xuống vũng bùn cô ta cũng muốn lợi dụng mấy người đàn ông cam tâm tình nguyện bán mạng vì cô ta, người đẹp thì có đặc quyền thế đấy. Nếu như chuyện gì cũng phải để cô ta đích thân đi giải quyết thì đúng là phí của trời khuôn mặt xinh đẹp này rồi.
Người phụ nữ này lợi dụng thân phận con riêng của nhà họ Diệp đã lẩn vào phát triển thế lực trong thế giới ngầm ở Bắc Hải. Cô ta sai mấy tên bảo vệ thu dọn tàn cuộc, đồng thời cũng bảo phục vụ đi báo cho quản lý quán bar hạ giá 50% tiền rượu đêm nay xuống, coi như để trấn an những người bị hoảng sợ tối nay. Sau đó cô ta đi lên phòng riêng trên tầng hai. Toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ bối rối nào.
Chương 22: Xử lý Báo Tử Kiến
Sau khi lên tầng hai, mấy cô gái thích náo nhiệt đều tụm năm tụm ba nói chuyện, chỉ có Vương Lệ Trân vẫn ngồi yên bất động, trong mắt cô ăn chơi ở quán bar như thế này chỉ dành cho đám nhóc chưa lớn mà thôi, đối với cô mà nói, dùng vũ lực là hành vi tầm thường nhất, thậm chí còn khiến người khác khinh thường. Người làm ăn càng thích chơi trò mèo vờn chuột hơn, sau đó bất ngờ cho đối phương một nhát chí mạng, khiến đối phương đến chết vẫn không biết bản thân tại sao lại chết, đó mới là cách chơi của những kẻ thông minh.
Vương Lệ Trân ngồi yên lặng lắc ly rượu trong tay, cô không có hứng thú với việc Trương Lượng và Long Thiên giải quyết ân oán với nhau. Chuyện duy nhất cô để ý chính là tại sao cái người đàn ông chỉ biết khua môi múa mép, không có chút thực quyền nào ở Bắc Hải là Tiêu Ngọc Phong, kẻ được mệnh danh là Bao Công mặt đen trong tổ trọng án lại thả Long Thiên ra. Vương Lệ Trân cũng có quen biết sơ qua với anh ta, nên cô biết muốn anh ta nhanh chóng thả Long Thiên ra là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, vì vậy cô có chút tò mò, không biết Long Thiên rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể nhanh chóng thoát khỏi diện tình nghi.
“Tớ nói này Diệp Yêu Tinh, chàng nhân tình bé nhỏ của cậu bị người ta vây lại thế kia, vậy mà cậu không ra đó giúp người ta một tay à?”, một cô gái trang điểm xinh đẹp cười nói.
Diệp Yêu Tinh nói: “Đàn ông đánh nhau, phụ nữ chúng ta đừng nên xen vào, hơn nữa vợ người ta còn không lo thì tớ vội cái gì chứ?”
“Ở đây có vợ anh ta hả? Mẹ nó, cậu cũng gan thật đấy, nhân vật chính ở đây mà cậu còn muốn đập chậu cướp hoa, mà tớ vừa rồi cũng đang khó hiểu, không biết sao kẻ hiếm ra tay như cậu lại để ý một anh chàng trông chẳng có vẻ gì là non tơ mởn mởn chứ. Mau nói tớ nghe coi, anh chàng kia rốt cuộc là ai thế?", cô gái trang điểm lộng lẫy ngắm nghía xung quanh, hai mắt sáng lên.
Diệp Yêu Tinh nhìn Vương Lệ Trân, cô ta cười đùa ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân, mấy cô gái kia thấy thế thì ngừng xôn xao, bọn họ liếc nhìn nhau không dám nói bừa, cô gái vừa nãy cũng không truy hỏi đến cùng nữa, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra được thân phận của người đàn ông kia rồi.
Mọi người truyền tai nhau rằng người đẹp số 1 Bắc Hải là Vương Lệ Trân hôm qua đã kết hôn, hơn nữa còn là mối tình chị em hơn kém nhau 3 tuổi, tin tức này giống như một trái bom, bất kỳ ai trong giới chỉ cần có chút mạng lưới thông tin đều biết được, anh chàng đến Bắc Hải tên Long Thiên kia cũng trở thành kẻ thù chung của toàn bộ cánh đàn ông Bắc Hải, trong đó không thiếu những cậu ấm con nhà giàu, những thương nhân có tiếng trong giới thương nhân, thậm chí là những kẻ tai to mặt lớn trong giới chính trị.
Có thể chơi chung với Diệp Yêu Tinh thì không chỉ cần IQ cao, mà EQ cũng phải đạt yêu cầu. Không ai dám bới chuyện gây rắc rối trong lúc này cả, hơn nữa lúc này Vương Lệ Trân còn đang nhíu mày nữa. Cho dù trong mắt bọn họ không giấu nổi vẻ chán ghét và đố kị với cô gái tự cho mình là xinh đẹp kia, thì trên mặt bọn họ vẫn không dám thể hiện gì, chỉ có thể khom mình cúi chào, không dám tùy tiện đắc tội. Cả Bắc Hải này người dám sát muối vào vết thương của cô chủ tập đoàn Vương Thị cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi, đó là Diệp Yêu Tinh và ma nữ coi trời bằng vung Vương Manh Manh. Còn những người như bọn họ chắc chắn không nằm trong danh sách này.
“Đùa hơi quá rồi đấy”,Vương Lệ Trân lạnh nhạt nói.
Diệp Yêu Tinh không để ý cười: "Dù sao cũng là bí mật công khai mà, anh ta dẫu sao cũng là chồng cậu, cậu thật sự không đi xem thử một chút sao, Trương Lượng là cấp dưới của cậu, cậu nói một tiếng thì ông ta cũng không dám làm xằng làm bậy đâu!”
“Tốt nhất là đánh chết đi, như thế tớ cũng được yên tĩnh hơn”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói: "Để xem có phải chỉ biết nói mồm không, nếu ngay cả tên Trương Lượng cũng không xử lý được thì chứng tỏ mắt bố tớ bị mù rồi”.
“Tên Trương Lượng kia còn nói chuyện được, nhưng tên Báo Tử Kiến bên cạnh là cỗ máy giết người không chớp mắt đấy, mấy năm nay Hắc Long Đường không ngừng lớn mạnh, ngoại trừ lão cáo già Hắc Long đâm bị thóc thọc bị gạo ra, thì tên Báo Tử Kiến này cũng là một kẻ dũng mãnh, mấy chuyện khó nhằn của Hắc Long Đường đều do một mình gã giải quyết, sức mạnh của gã tuy không thể xếp hạng trong danh sách những người đứng đầu Bắc Hải, nhưng đối phó với anh chồng nhỏ bé của cậu là chuyện dễ như trở bàn tay", Diệp Yêu Tinh vui vẻ nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh, hiển nhiên là không vui đối với cách xưng hô của cô ta, Diệp Yêu Tinh cười ha ha, cô ta lấy điện thoại mở camera giám sát ở ngoài quán bar, sau đó nói: "Thật sự không tò mò hả?”
Vương Lệ Trân nhìn sang, qua điện thoại của Diệp Yêu Tinh có thể thấy Báo Tử Kiến quả nhiên đã tìm một bãi đất trống, bọn họ đều đứng ở đó cả, Long Thiên nhìn đám người trước mặt rồi cười nói: "Đợi chúng mày gọi điện thoại gọi người tới rồi đánh, hay bây giờ bắt đầu luôn?”
Báo Tử Kiến cười lạnh: “Đối phó với một mình mày không cần gọi người, tao sẽ đánh mày nhừ tử rồi mang mày tới chỗ cảnh sát, để mấy người trong đó tiếp tục “chăm sóc” mày”.
“Mẹ nó, nói nghĩa khí lắm!”
Trong lúc Báo Tử Kiến chuẩn bị cởi cúc tay áo ra thì Long Thiên đã chính xác vung chân lên, anh đá một cú không báo trước, mà gã đàn ông trên vai xăm hình rồng được mệnh danh là Song Hoa Hồng Côn bị đá bay ra xa, gã nằm sõng soài trên mặt đất, nhất thời không đứng lên được.
Đám người Trương Lượng vốn đang đắc ý hứng thú xem kịch hay thì bỗng cứng đờ người, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy những thủ đoạn ra tay tàn độc, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một kẻ điên cuồng đến mức không để ý quy tắc như thế này, còn chưa nói bắt đầu đã bất ngờ đánh úp.
Đại ca bị đánh gục thì đàn em đương nhiên phải ra trận, nhưng mà bọn họ vẫn e ngại sức mạnh đáng sợ của đối phương, cho nên không dám ra tay trước, trong lúc mọi người còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì Trương Lượng đứng phía trước lại thét lên như bị chọc tiết lợn, mọi người cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kĩ lại thì ai cũng mắt chữ a mồm chữ o, bụng Trương Lượng bị người ta đâm một nhát dao, máu chảy không ngừng .
Không biết con dao ở đâu ra, cũng không nhìn rõ đã ra tay thế nào, trên mặt Long Thiên xuất hiện nụ cười chói mắt, tay không ngừng quay tròn con dao.
Đám người không sợ trời không sợ đất bị cảnh tượng này dọa cho đứng hình, mà không chỉ bọn họ, ngay cả đám con gái trong quán bar sau khi nhìn hình ảnh trong camera thì cũng không dám thở mạnh.
“Quá mạnh mẽ!”
Không biết cô gái nào đã lên tiếng, sau khi cô ta nói với vẻ đầy sùng bái thì nhất thời cả căn phòng trở lên xôn xao, khóe miệng Diệp Yêu Tinh khẽ nhếch lên, góc độ rất nhỏ nên không dễ phát hiện, còn Vương Lệ Trân vẫn thản nhiên như không, cô đã sớm thu tầm mắt lại, rượu trong tay cũng đã uống hết, dù không xem nữa nhưng cô vẫn đoán được chuyện bên ngoài kia thế nào.
Cô không nói gì, chỉ chơi đùa chiếc ly trong tay, đầu tiên là trêu trọc Hắc Quả Phụ Diệp Yêu Tinh, sau đó lại dứt khoát tàn nhẫn xử lí Báo Tử Kiến, như vậy người chồng trên danh nghĩa kia của cô thật sự vừa xuất hiện đã khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Diệp Yêu Tinh cũng không nhìn nữa, cô ta cười lạnh một tiếng: “Thú vị đây”.
Chương 23: Qua cầu rút ván
Các cô gái vây quanh Diệp Yêu Tinh, chăm chú nhìn những pha hành động khó tin trên màn hình điện thoại chẳng khác nào một bộ phim võ thuật với những màn đánh đấm đẹp mắt, ra đòn trí mạng, khiến cho bọn họ phấn khích đến nỗi hai má đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, hoóc-môn không ngừng tăng vọt, thậm trí trong đầu còn tưởng tượng ra cảnh nóng bỏng hừng hực với người đàn ông này khi ở trên giường.
Đợi sau khi trận đánh kết thúc, các cô gái hét hò muốn ra ngoài xem tàn cuộc, nhân tiện quan sát người đàn ông đã ra tay hành hiệp trượng nghĩa này, Diệp Yêu Tinh đương nhiên cũng hớn hở tham gia náo nhiệt, vả lại Long Thiên từng cứu cô ta, dù Diệp Yêu Tinh có "không tim không phổi" đến mấy thì cũng nên trực tiếp nói lời cảm ơn với anh.
Không ngờ, Vương Lệ Trân cũng đứng lên nói: "Tớ ra ngoài cùng cậu".
Lần này, ngoại trừ Diệp Yêu Tinh, những cô gái khác đều không dám thô lỗ, cũng chẳng hò hét đòi ra ngoài, mà mỗi người đều ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của mình chờ đợi.
Khi Vương Lệ Trân cùng Diệp Yêu Tinh ra khỏi quán bar, Long Thiên vẫn mặc bộ đồ thể thao, đứng ở cửa quán bar giống như tâm điểm của sự chú ý, những tên khác bị đánh lên bờ xuống ruộng nằm la liệt xung quanh, xui xẻo nhất phải kể đến Trương Lượng, vẻ mặt của ông ta đau đớn muốn chết nhưng chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn Long Thiên như một con quái vật, hai tay ông ta ôm lấy bụng sợ mất máu nhiều quá mà chết.
Nhưng quái lạ là những tên cao to đen hôi này bị ngã xuống đất không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể đau khổ rên rỉ một cách yếu ớt cực kỳ thảm thiết.
Vương Lệ Trân cau mày nhìn Long Thiên, anh bình thản nói: "Ngoài tay chân, cằm cũng bị bẻ gãy rồi, này vợ yêu, cô đừng trách tôi ra tay quá nặng, đám người này tự tìm cái chết, tôi không dạy cho chúng nó một bài học thì chúng nó cũng không chịu để yên, lần này tôi vẫn còn nể mặt cô lắm rồi đấy".
Long Thiên không hề nói dối, nếu như trước đây anh sẽ không ngần ngại khiến cho Trương Lượng nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, bởi câu khoan dung độ lượng chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của anh.
Vương Lệ Trân thở dài một hơi, chuyện tới nước này có đổ lỗi cho Long Thiên cũng vô ích gì, hơn nữa Trương Lượng là người gây sự trước, đánh không lại người ta, phải chịu hậu quả như thế này cũng chẳng oan ức, Vương Lệ Trân không tiến lên phía trước để hỏi tình hình vết thương của Trương Lượng mà cầm điện thoại để gọi xe cấp cứu, có thể do cô vội vã đem Trương Lượng đến bệnh viện nên quên cả việc phản bác lại cách xưng hô được đằng chân lân đằng đầu của Long Thiên.
Trương Lượng tuy rằng sợ mình sẽ "ngỏm" luôn, nhưng ông ta vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Long Thiên gọi Vương Lệ Trân là vợ yêu, mọi chuyện xảy ra vào buổi sáng đều đã sáng tỏ, nếu bây giờ có thể nói được thì Trương Lượng sẽ không ngần ngại mà quỳ xuống trước mặt Vương Lệ Trân van xin tha thứ, ông ta vốn cho rằng có thể dễ dàng chơi đùa Mộc Tiểu Nhã, không ngờ hiện thưc lại tàn nhẫn vả cho ông ta một cái tát như thế này.
Diệp Yêu Tinh uốn éo cặp mông cong tớn của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Long Thiên nói: "Nhìn không ra anh cũng là người luyện võ đấy".
"Không thể xem là người luyện võ, nhưng tay chân có chút linh hoạt, bảo vệ vợ yêu của tôi cũng không thành vấn đề", Long Thiên cười đáp, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Yêu Tinh.
Ánh mắt của anh mang theo ba phần thưởng thức dáng người uyển chuyển của cô ta, còn bảy phần còn lại mang theo một tia cảnh cáo, anh thể hiện bản lĩnh là bởi Trương Lượng quả thực đáng đánh và cũng để cảnh cáo người đàn bà lòng dạ khó lường này, không phải vì Long Thiên quá cảnh giác mà vì anh theo bản năng nghi ngờ tất cả những người phụ nữ xung quanh mình.
Diệp Yêu Tinh hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô ta thấp giọng nói: "Tôi và Tần Tung Hoành chỉ qua lại bình thường, không có chuyện gì khác, nếu không tin anh có thể điều tra".
Đây xem như một lời giải thích hay là bày tỏ thì chỉ có đôi nam nữ đang cười thần bí với nhau này mới hiểu được.
Sau khi Vương Lệ Trân báo địa chỉ liền đi tới, Diệp Yêu Tinh và Long Thiên đều diễn xuất điêu luyện, nhìn không ra điều gì mờ ám, Vương Lệ Trân cũng không nghi ngờ, chỉ tức giận mắng Long Thiên: "Anh ra tay quá độc ác, giám đốc nhân sự của tôi bị anh đánh thành bộ dạng như vậy, anh nói tôi có nên đòi lại công bằng cho ông ta hay không?"
Long Thiên vui vẻ nói: "Nếu cô muốn đòi lại công bằng cho ông ta thì sao không xuất hiện lúc ông ta đánh nhau với tôi mà lại phí lời như bây giờ".
"Đừng tự cho rằng mình thông minh".
Vương Lệ Trân day day thái dương, vẻ mặt không hề gợn sóng trực tiếp "xử tử" Trương Lượng: "Trương Lượng bởi vì đánh nhau mà làm tổn hại đến bộ mặt của công ty, bây giờ tôi đã đuổi việc ông ta, chức giám đốc nhân sự còn để trống, anh lại rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngày kia đến xin việc đi".
Trương Lượng ấp úng muốn phản đối nhưng không sao nói lên lời, hơn nữa bên cạnh còn có một tên hung thần đang nhìn chòng chọc vào ông ta, trong lòng có tức giận đến mấy cũng đành phải nhẫn nhịn, ông ta hiểu Vương Lệ Trân muốn mượn gió bẻ măng, bây giờ chỉ có thể dựa vào số phận chứ chẳng thể làm được gì, xông lên để con khốn kia tẩn cho một trận sao?
"Đây là cô tạo cơ hội cho tôi đi cửa sau sao?", Long Thiên không hề tức giận chút nào khi mình bị xem như một cây súng, chẳng phải chồng là để dùng làm súng sao?
"Đừng có nằm mơ, nộp hồ sơ phỏng vấn hẳn hoi và quản cho tốt cái miệng của anh, đừng có ở công ty ăn không nói có, nếu không tôi sẽ cuốn xéo anh trở về thủ đô đấy!"
Vương Lệ Trân nói xong lại quay sang Diệp Yêu tinh: "Cậu thu dọn tàn cuộc, tối nay tớ hơi mệt, tớ về trước đây".
Diệp Yêu Tinh trêu ghẹo nói: "Nữ hoàng đi thong thả, nô tỳ sẽ lau sạch cái mông cho người!"
"Không được, tớ mượn xe, ngày mai cậu tự đến công ty tớ lấy nhé", Vương Lệ Trân liếc Diệp Yêu Tinh một cái, liền ném chiếc chìa khóa xe Lamborghini cho Long Thiên, ra hiệu anh lái xe.
Đây chính là Vương nữ hoàng, chuyên mượn gió bẻ măng, qua cầu rút ván, tạo bao nhiêu nghiệp vẫn không mặt đỏ tim đập, chỉ vài câu nói đã khiến cho Trương Lượng - người kiếm không ít tiền cho cô bị đá ra khỏi tập đoàn Vương Thị, không phải do ông ta không có bản lĩnh mà chỉ vì ông ta khiến cô thấy không vừa mắt, ít nhất còn không vừa mắt bằng Long Thiên.
Chương 24: Chị đại
Khi Vương Lệ Trân mượn dao giết người, Long Thiên không hề tỏ ra bất bình, mà càng thêm ngưỡng mộ người phụ nữ này. Phải nói dã tâm của cô trái ngược hoàn toàn với gương mặt khuynh nước khuynh thành, xem ra anh phải nâng cao cảnh giác trong khoảng thời gian chung sống tới, tránh có tàn cuộc như Trương Lượng.
Long Thiên nhận lấy chùm chìa khoá rồi vẫy tay chào Diệp Yêu Tinh, sau đó lên xe khởi động máy, Vương Lệ Trân ngồi ở ghế phụ, chiếc Lamborghini cứ thế lướt đi. Trong cả quá trình xảy ra sự việc đừng nói tới một câu an ủi, đến cả việc liếc Trương Lượng một cái cũng khiến bà hoàng Vương Lệ Trân nói ra một câu cũng khiến Diệp Yêu Tinh cũng phải kinh ngạc nếu có mặt ở đó, cô nghiêm túc tới mức gần như có chút thoả hiệp, nói: “Tối nay đừng đạp cửa”.
“Ừ, tôi tự biết cân nhắc”, Long Thiên chú tâm vào việc lái xe.
“Anh đã dùng cách gì mà lại khiến người của tổ trọng án mau chóng thả anh ra như vậy?”, Vương Lệ Trân không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân liền hỏi.
Long Thiên chớp chớp mắt, nét mặt lộ rõ sự đê tiện, nói: “Cô đoán xem?”
“Đoán ra rồi”.
“Ồ, là gì nào?”
“Anh đoán xem tôi đoán được điều gì?”
Long Thiên cười, nói: “Hoá ra tảng băng này biết nói đùa cơ đấy?”
“Mới mẻ lắm đúng không!”, Vương Lệ Trân nhìn vẻ hứng khởi ngồi sau vô lăng của anh giống như bao người đàn ông lần đầu tiên được lái chiếc Lamborghini, song cô chỉ lạnh lùng cười, nói: “Đừng giả vở nữa, tôi biết anh không phải con nhà nghèo”.
Long Thiên như hoá đá, nói: “Làm sao biết được vậy, bộ tôi diễn tệ lắm sao?”
“Người có thể lái chiếc GTR của tôi đi bão trong ngõ, không phải là cậu ấm cô chiêu nói ra ai tin”, Vương Lệ Trân nhẹ nhàng nói, trong xe đang phát bản nhạc cổ điển, tạo nên không khí du dương tao nhã.
“Dù sao cũng không phải xe của tôi, có đâm hỏng cũng không sót”, Long Thiên giả đò nói.
“Có tin tôi cho anh xuống xe ngay không!”, Vương Lệ Trân nhẹ nhàng uy hiếp, nữ vương chính là nữ vương, ngay cả khi nói ra những lời cay độc nhưng vẫn quyến rũ vô cùng.
“Nhà tôi có tiền hay không cũng không liên quan gì tới tôi, cô chỉ cần biết trong tất cả mối quan hệ phức tạp của cô, tôi xem ra là người đơn giản rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ đâm sau lưng cô, nhiêu đây đủ rồi chứ”, Long Thiên giọng thành khẩn nói, bởi anh tin chắc người phụ nữ này sẽ đá anh ra khỏi xe.
“Anh đã từng giết người chưa?”, Vương Lệ Trân hỏi một câu không liên quan.
Long Thiên đắn đo một chút, rồi đưa ra một câu trả lời mà anh cho là tử tế: “Tôi chưa từng giết người tốt nào cả”.
“Anh làm nghề gì, gia đình anh có tiền không, cho dù anh không trả lời tôi cũng sẽ cho người đi điều tra, nhưng thú thật, những thứ tôi điều tra ra được vô cùng ít ỏi, như thế cũng đủ biết anh không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng chí ít tới bây giờ xem ra đúng như anh đã từng nói, có người muốn giết tôi, dù gì mỗi người mỗi nghề, sát thủ thì nên để người đã từng giết người như anh đối phó”, Vương Lệ Trân nói không ít, hơn nữa nét mặt cũng dịu dàng hơn.
Long Thiên lắc đầu, nói: “Tại sao cô cứ phải dè dặt đeo bao lớp mặt nạ mà sống vậy, không mệt sao?”
“Thà mệt còn hơn là bị người ta hại chết, phận con gái trong gia đình nhà tôi, cây đại thụ còn chưa đổ thì vẫn còn tốt, nhưng một khi bọn họ ngã xuống anh nghĩ tôi sẽ kết cục tốt sao?”, Vương Lệ Trân hỏi ngược lại.
Long Thiên cũng không hỏi lại, Vương Lệ Trân cũng không nói gì thêm mà chỉ nhắm mắt lại.
Không ngờ, cả chặng đường lại yên bình tới vậy.
“...”
Xử lý mấy việc đánh nhau ẩu đả là thế mạnh của Diệp Yêu Tinh. Lily ở bên ngoài có biệt danh “Hắc Quả Phụ”, mỗi năm xử lý không ít những vụ thanh niên ngông cuồng sau khi uống vài chén thì vọng tưởng cả Bắc Hải đều là của bọn chúng, và đương nhiên tất cả đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhẹ thì vừa bị đánh lại còn phải bồi thường thêm tiền, nặng thì phải nhập viện và phần đã xuất viện trong tình trạng liệt nửa người.
Đợi tới khi cặp đôi anh em có nạn cùng chịu Báo Tử Kiến và Trương Lượng được đưa lên xe cứu thương, Diệp Yêu Tinh liền ngồi xuống một chiếc ghế đặt bên ngoài quán bar, gọi điện thoại: “Là tôi”.
“Chị, có chuyện gì sao?”, đầu dây bên kia là Hắc Long người trong hai năm gần đây đã gây dựng nên Hắc Long Đường và đồng thời cũng là “ngôi sao” mới nổi trong giới xã hội đen. Lời đồn thường phóng đại, không ít người nói Hắc Long không sợ trời không sợ đất, ba đầu sáu tay, thế nhưng không ai ngờ rằng, tên trùm xã hội đen được coi là số một trong thế giới ngầm của Bắc Hải lúc này lại dùng giọng khiêm tốn nói chuyện với một người phụ nữ.
“Có bản lĩnh rồi đúng không? Bây giờ lại dám để đàn em của cậu tới làm loạn ở địa bàn của tôi?”, Diệp Yêu Tinh lãnh đạm nói, nhưng trong lời nói lại có chút trách cứ.
Hắc Long ở đầu dây bên kia chợt sửng sốt, ngay sau đó liền vội vàng giải thích: “Chị à, em nào dám, em là con chó trung thành nhất của chị, làm sao có thể cắn chủ của mình được, nhất định là mấy tên trời đánh không hiểu chuyện, chốc nữa em sẽ dạy dỗ lại bọn nó, chỉ cần chị hả giận, làm gì cũng được, chị cứ nói với em là thằng nào, em nhất định sẽ trừng trị thích đáng, đảm bảo khiến chị hài lòng”.
“Tướng đắc lực của cậu Báo Tử Kiến”, Diệp Yêu Tinh nói.
Hắc Long lặng người, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Chị, Báo Tử Kiến là anh em của em, em không biết nó đã làm chuyện gì, nhưng nể mặt em hai năm nay lăn lộn cho chị, cho dù có gây ra chết người, cũng mong chị giơ cao đánh khẽ, sau này em và nó sẽ tới trước mặt chị dập đầu nhận tội”.
Hắc Long hiểu rất rõ người anh em của mình, nếu đã gây sự kiểu gì cũng sẽ chết người bằng không sẽ không dừng lại, cho nên tốt xấu gì, cứ xin lỗi trước đã.
“Cũng không tới mức mất mạng, nhưng Báo Tử Kiến cũng tàn phế rồi. Hắc Long, tôi cũng không vòng vo với cậu làm gì, người động thủ trước là người có thân phận đặc biệt, tốt nhất cậu cũng đừng đi trả thù làm gì, Hắc Long Đường không có cậu vẫn có thể hoạt động bình thường, hiểu chứ?”, Diệp Yêu Tinh lạnh lùng cười một tiếng và nói.
“Thằng đần đấy hai năm nay cứ tưởng nắm đấm có thể giải quyết được mọi chuyện, lần này bị đánh coi như cho nó khôn lên tí. Chị à, em hiểu ý chị mà, em nói rồi em là con chó trung thành của chị, chị bảo em làm gì em nhất định sẽ làm theo, tuyệt đối không dám cãi lại”.
Diệp Yêu Tinh không trả lời, Hắc Long sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa sợ chị đại không vui, lập tức hỏi dò: “Có cần em tới tận cửa xin lỗi không ạ?”
Diệp Yêu Tinh lắc đầu, nói: “Không cần, bộ mặt của Hắc Long Đường cũng không rẻ mạt như vậy, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì”.
Nói xong câu này, Diệp Yêu Tinh liền dập máy và mau chóng gọi tới một số điện thoại khác, lần này cô ta không dông dài, mà vào thẳng vấn đề, nói: “Tần Tung Hoành, chuyện của anh tôi cũng không muốn thừa nước đục thả câu, sau này bớt tới làm phiền tôi!”
Chương 25: Vương Manh Manh
Long Thiên chấp nhận lời đề nghị của Vương Lệ Trân, đó là ứng tuyển vào vị trí giám đốc nhân sự của tập đoàn Vương Thị. Nếu vợ anh nói điều đó, thậm chí cô cũng đã nhượng bộ thì đương nhiên Long Thiên sẽ không ngu ngốc bác bỏ yêu cầu này, rồi cưỡng ép cô ấy. Nếu làm việc đó với vợ mình thì người xui xẻo chính là anh thôi. Long Thiên vẫn còn nhớ như in cú đạp suýt khiến anh mất đường con cái kia.
Sáng sớm hôm sau, để tránh bị nghi ngờ nên buổi sáng Vương Lệ Trân đã từ chối để Long Thiên đi cùng, lý do là cô còn phải đi giải thích về vụ Trương Lượng từ chức, nếu buổi sáng cô sắp xếp cho Long Thiên vào, thì trong công ty sẽ có người khiếu nại, ít nhất họ sẽ nghĩ rằng Vương Lệ Trân đã mở cửa sau cho Long Thiên, và sau đó cố ý suy đoán về danh tính của người đàn ông này. Mặc dù cô không quan tâm nhưng tốt hơn vẫn không nên trở thành đề tài để người khác nói chuyện phiếm.
Long Thiên đã đồng ý, buổi sáng nay anh cũng không đi theo, nhưng anh cũng cho Vương Lệ Trân số điện thoại, còn bảo rằng nếu có việc gì thì phải thông báo cho anh ngay. Sau khi suy nghĩ một lúc thì Vương Lệ Trân đã lưu lại số của anh, sau những bài học hôm qua thì cô chắc cũng hiểu rằng có ai đó đang thầm quan sát mình. Cảm giác này rất khó chịu, nên không đến thời điểm quan trọng sẽ không đẩy Long Thiên ra làm lá chắn.
Sau khi tiễn Vương Lệ Trân đi thì Long Thiên ở nhà cũng không có việc gì, thế nên anh đi thu dọn qua nhà cửa, đây là một thói quen tốt của Long Thiên. Là người của Quỷ Môn thì sẽ luôn gặp phải những vấn đề khó, áp lực lớn, nhiệm vụ quan trọng khiến ta vô cùng đau đầu. Trước kia anh không hiểu tại sao đối thủ sống còn của anh là Nhan thần y lại luôn tỏ ra bình tĩnh và trông như một kẻ không màng thế tục như thế. Sau khi Long Thiên nghe ngóng được thì biết bí quyết của con nhỏ đó chính là dọn dẹp nhà cửa, người ta nói rằng dọn dẹp nhà cửa cũng giống như dọn dẹp tâm trạng.
Lúc đầu Long Thiên còn chế nhạo Nhan Như Ngọc và liên tục gọi Nhan Như Ngọc là đồ quái dị. Sau đó trong một lần làm nhiệm vụ bảo vệ, đối tượng là cô công chúa nhỏ đến từ một quốc gia nào đó, và kẻ muốn cướp cô ta là một võ sĩ cấp Địa, mọi người ai nấy đều lo lắng. Long Thiên cũng trở nên cáu kỉnh hơn, mà khi đó anh cũng vô thức thực hiện theo hành vi quái đản của Nhan Như Ngọc một cách khó hiểu. Sau khi thu dọn nhà cửa thì anh đã dẫn dắt mọi người đi giải cứu và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, kể từ đó kẻ vẫn luôn coi thường mọi người như anh đã coi Nhan Như Ngọc như một đối thủ tiềm năng.
Sau khi thu dọn nhà cửa và gửi một tin nhắn buồn nôn cho vợ thì Long Thiên đi vào phòng để tắm, anh ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, để cho những giọt nước rửa sạch cơ thể bị thương của mình, khuôn mặt anh hiện lên vẻ hài lòng.
Ngay khi Long Thiên đang thư giãn thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nữ có vẻ trẻ con vọng vào: "He he, chị đang tắm hả, để em mát xa cho chị, thoải mái lắm đó!"
Long Thiên đột nhiên xoay người theo phản xạ có điều kiện, anh cũng không che chắn lại người mình, một cô gái xinh đẹp đạp cửa mở ra, cô ta trợn to hai mắt, vẻ vui đùa trong mắt đã sớm biến thành ngạc nhiên, và sau đó thì chuyển hẳn thành sốc nặng, ngay cả nụ cười cũng cứng lại.
Vương Manh Manh không ngờ rằng lại có một người đàn ông xuất hiện trong nhà chị cô ta, hơn nữa còn đang tắm trần truồng. Dựa vào sự hiểu biết của cô ta về chị gái mình, thì chị ấy sẽ không bao giờ đưa đàn ông về nhà. Điều đó có nghĩa là tên khốn trước mặt cô ta chính là tên trộm lẻn vào nhà trộm đồ.
Bọn trộm ngày nay thiếu chuyên nghiệp quá rồi, trộm đồ xong lại còn định tắm nữa hả?
“Tên trộm to gan kia, mau khai tên tuổi ra cho bản công chúa nhanh!”, Vương Manh Manh to gan không chút sợ hãi trước Long Thiên trần truồng, cũng không la hét như những cô gái bình thường, thay vào đó cô ta lập tức hỏi tội.
Sau đó Long Thiên mới nhìn rõ gương mặt của cô gái này, ấn tượng đầu tiên là cô gái này trông giống như Vương Lệ Trân phiên bản nhỏ vậy, nhưng so với vẻ đẹp lạnh lùng của Vương Lệ Trân thì cô ta có khí chất trẻ trung hơn, và cô ta cũng không lạnh lùng như Vương Lệ Trân. Biểu cảm của Vương Manh Manh có thể nói là vô cùng phong phú, giọng nói còn có chút trẻ con, nhưng thân hình thì không giống chút nào, chỗ cần cong và nhô lên đều đủ cả. Cô ta trông giống như trái nho chưa chín vậy. Sau vài năm khi đã hoàn toàn trưởng thành thì sẽ không thua kém gì Vương Lệ Trân.
Long Thiên phản ứng cực nhanh, anh ngay lập tức đoán được danh tính của cô gái này. Cô ta trông giống Vương Lệ Trân, hơn nữa còn xuất hiện ở trong nhà cô ấy một cách vô tư lự. Ngoài Vương Manh Manh em gái của cô ấy ra thì không còn ai khác nữa. Long Thiên bị phá tan tâm trạng vui vẻ nên bực bội nói: "Cô đang nhìn cái gì vậy, lưu manh!"
Long Thiên hét lên thì Vương Manh Manh mới nhận ra anh đang không mặc quần áo, Vương Manh Manh không quay đi, thay vào đó cô ta nhìn chằm chằm vào Long Thiên rồi chế nhạo một cách lạnh lùng: "Sâu róm thôi mà, có cái gì hay chứ?"
Long Thiên gần như phun ra một ngụm máu. Đây là một sự sỉ nhục đối với bất kỳ người đàn ông khỏe mạnh và tự tin nào. Nó còn có sức công phá hơn quả bom mà anh từng ném cho Diệp Yêu Tinh. Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Long Thiên bị gọi là sâu róm. Một Diêm Vương ngang tàng như anh nhất thời không biết phản bác thế nào, điều này làm tổn thương lòng tự trọng của anh rất nhiều.