Chương 11: Bị bắt
Vương Lệ Trân cảm thấy người đàn ông trước mắt không một phút nào nhàn rỗi, mới đến công ty chưa được một tiếng đồng hồ, anh ta đã đánh giám đốc nhân sự của cô một trận, nếu ngăn cản anh ta muộn một chút thì có lẽ công ty sẽ bị anh ta phá nát mất.
Cô vốn dĩ không ưa Long Thiên nên nhân chuyện này để gọi Long Thiên đến phòng làm việc, mắng anh ta một trận ra trò. Vương Lệ Trân được giáo dục tốt, khi mắng người cũng không nói lời tục tĩu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc mắng người của cô, thậm chí lời cô nói còn khó nghe hơn cả mấy câu tục tĩu, người bình thường giống như Mộc Tiểu Nhã, sức chịu đựng không cao, có lẽ sớm bị mắng đến phát khóc, hận không thể nhảy xuống sống tự vẫn để tạ lỗi.
Nhưng Long Thiên lại vẫn trơ mặt ra ngồi trước mặt Vương Lệ Trân, lời nói vào tai trái ra tai phải, còn tranh thủ cơ hội nhìn ngắm thân hình xinh đẹp của Vương Lệ Trân, không nói đến tính cách, thân hình của Vương Lệ Trân vô cùng hoàn hảo, có trước có sau, không chỉ thế, khi mặc đồ công sở lại càng làm tăng khí chất của cô. Phụ nữ mặc đồ công sở đẹp không thiếu nhưng có thể đạt đến trình độ hoàn hảo thì không có mấy người, anh ngắm nghía đến say mê, còn phát ra tiếng chậc chậc, thể hiện sự tán thưởng.
Mấy hành động của Long Thiên tất nhiên không qua khỏi mắt của Vương Lệ Trân, đang mắng hăng say thì bất thình lình bị ánh mắt dung tục của đối phương chặn lại, khuôn mặt xinh đẹp sững sờ một lúc, khi nhận ra ánh mắt của đối phương dừng ở khuôn ngực và bờ mông kiêu hãnh của mình thì không nhịn được đập bàn nói: “Long Thiên, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Hả? Gì cơ?”, Long Thiên hoàn hồn, ngơ ngác nhìn vợ và hỏi lại, hay nói cách khác, anh chẳng nghe lọt lời nào
Vương Lệ Trân phải kìm nén lại ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cô nghiến răng nói: “Tôi bảo anh đi xin lỗi giám đốc Trương của bộ phận nhân sự!”
“Trên đường đi cô dẫm phải phân chó, cô sẽ nói với phân chó là tao không cẩn thận dẫm phải mày à?”, Long Thiên khéo léo ví von.
“Anh có ý gì?”, Vương Lệ Trân chau mày nói.
“Ý của tôi là ông ta không hơn phân chó là mấy, vì vậy tôi không xin lỗi”, Long Thiên coi đó là điều đương nhiên.
“Nếu anh không xin lỗi, thì anh…”, Vương Lệ Trân ngừng một chút, dường như không tìm được cách nào để đe dọa tên vô lại này, không phải cô chưa từng thử qua việc làm cho anh ta cuốn xéo đi, nhưng cuối cùng lại tự vả vào mặt mình, tìm cảnh sát cũng vô ích, anh ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, nếu làm to chuyện, truyền ra ngoài không phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô sao?? Vương Lệ Trân sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô phải chịu thiệt thòi như thế.
Long Thiên đắc ý nói: “Cô có thể làm gì? Không cho tôi lên giường của cô hay không sinh con với tôi?”
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Cô cũng không phải mới biết tôi một, hai ngày”.
“Vậy sự vô liêm sỉ của anh là do trời phú à?”
“Tôi chỉ vô lại, vô tình, vô lý với mỗi cô thôi!”
Nhìn thấy hai người cãi nhau trong phòng làm việc, người ngoài cuộc như Mộc Tiểu Nhã đã bị biểu hiện của Vương Lệ Trân làm cho choáng váng, vừa mới hoàn hồn trở lại. Cô chính là nguồn cơn của sự việc lần này, người tốt bụng như Mộc Tiểu Nhã thiết nghĩ bản thân nên đứng ra nói giúp Long Thiên vài câu. Vì thế cô lấy hết dũng khí nói: “Chủ tịch, chuyện này do tôi mà ra, chị đừng trách anh Long, tôi sẽ đi gặp giám đốc Trương để xin lỗi”.
Lời vừa nói ra, hai người đang cãi nhau đều sững sờ, Long Thiên giơ ngón tay cái lên và nói một câu “rất trượng nghĩa”, còn Vương Lệ Trân lại vô cùng kinh ngạc khi thấy Mộc Tiểu Nhã dám xen ngang khi họ đang nói chuyện, hơn nữa điệu bộ của cô ấy hình như đang ở phe đối lập với cô.
Ngay khi cô đang nghĩ đến việc dạy dỗ cô gái này để cô ấy biết rõ tình hình thì Long Thiên nói trước: “Cô nghe tôi nói, chỗ cô có camera giám sát chứ? Cô xem lại thì sẽ biết thôi, chính tên khốn đó bắt nạt Mộc Tiểu Nhã trước, tôi thấy chướng mắt nên mới giúp cô dạy dỗ ông ta một trận. Mộc Tiểu Nhã là trợ lý của cô, đánh chó phải ngó mặt chủ, bắt nạt trợ lý của cô thì chính là bắt nạt cô còn gì? Tôi có thể nhìn vợ tôi bị người khác bắt nạt hay sao? Đương nhiên là không!”
Những lời này làm cho Vương Lệ Trân bị nghẹn họng không nói được gì, cô chỉ có thể bất lực ấn huyệt thái dương: “Tôi không phải vợ anh, anh cũng đừng ngụy biện với tôi, đánh người là không đúng, anh không muốn xin lỗi cũng được, nhưng đừng ở công ty nữa để tránh gây tiếng xấu”.
Vương Lệ Trân thỏa hiệp, Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc há hốc miệng, cô làm cho Vương Lệ Trân đã được nửa năm, đã quen nhìn cô ấy trên thương trường vượt mọi khó khăn thử thách, mọi việc đều thuận lợi. Bất kể là thương nhân có máu mặt hay là người có chức quyền, chỉ cần bọn họ bước vào giai đoạn đàm phán, Vương Lệ Trân luôn có thể làm cho họ phải tâm phục khẩu phục, nhưng bây giờ Vương nữ hoàng tự cao tự đại phải thỏa hiệp rồi. Mộc Tiểu Nhã bất giác liếc nhìn người đàn ông này thêm vài lần, thật đúng là người mặt dày thì không ai địch nổi à?
“Tôi có thể ngồi ở một quán cà phê gần đây đợi cô tan làm, nhưng cô đừng làm khó cô ấy, người là tôi đánh, đừng chơi trò yêu ai yêu cả đường đi, nếu không tôi sẽ khinh thường cô đấy”, Long Thiên nói xong liền đứng dậy.
Vương Lệ Trân tức giận phất tay nói: “Tôi còn cần anh dạy tôi cách làm việc sao? Cút ngay cho tôi!”
Long Thiên cười toe toét rời khỏi văn phòng, Vương Lệ Trân thở dài, sao cô lại gặp phải của nợ này, nếu anh không xin lỗi, Trương Lượng sẽ không chịu để yên, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì còn không phải là chính cô sẽ là người đi dọn dẹp cho anh ấy sao?
Vương Lệ Trân đương nhiên biết tác phong làm việc thường ngày của Trương Lượng như thế nào, một tay xã hội đen điển hình, cô cũng tin rằng chuyện sáng nay nếu đem ra nói rõ ràng thì chắc chắn phía Long Thiên có lý, chỉ là trong tay Trương Lượng có mấy mối quan hệ, lại là nhân viên lâu năm trong công ty, ở mối quan hệ nhạy cảm này, Vương Lệ Trân muốn giải quyết cho ổn thỏa, tránh bị người khác nói là đồ ăn cháo đá bát.
Nhưng vì Long Thiên không muốn giải quyết ổn thỏa, vậy thì để cho anh ta và Trương Lượng đấu đá nhau đi, Vương Lệ Trân đột nhiên có ý nghĩ xấu xa, chuyện này để vậy không xử lý, nếu như Trương Lượng có thể đuổi cổ được tên khốn kia đi thì càng tốt, dù sao việc mượn đao giết người trước giờ đều là thế mạnh của Vương nữ hoàng.
Mộc Tiểu Nhã im như thóc không dám nhìn nét mặt thay đổi liên tục của Vương Lệ Trân, yên lặng cúi đầu chờ đợi sự trừng phạt, đợi một lúc lâu, Vương Lệ Trân dường như mới nhớ ra Mộc Tiểu Nhã vẫn còn ở trong văn phòng, cô quẳng ra một câu chưng hửng: “Cô nói giúp cho anh ta, có phải cô thích anh ta rồi không?”
Chương 12: Bị bắt (2)
Mộc Tiểu Nhã hoảng sợ ngầng đầu lên: “Không dám”.
“Anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện xưa như trái đất, nhưng lại có tác dụng nhất, cô có gì mà không dám?”, Vương Lệ Trân ánh mắt sắc sảo nói.
Mộc Tiểu Nhã rụt rè nói: "Anh ấy vừa nói anh ấy là chồng cô..."
“Cô nói lại lần nữa xem, tôi không có một tí quan hệ nào với anh ta cả!”, câu này Vương Lệ Trân gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
“Anh ấy không giống người xấu”, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên nói một câu.
Tầm mắt của Vương Lệ Trân dừng ở tập tài liệu trên bàn, thản nhiên nói: “Đối với một người làm kinh doanh như tôi thì ranh giới giữa người tốt với người xấu mơ hồ quá, không phải tôi nói cô đâu nhưng cô làm việc với tôi hơn nửa năm rồi, sao tính tình vẫn không thay đổi gì thế, nếu sau này có người bắt nạt cô thì cô phải cứng rắn lên một chút. Tên lưu manh đó nói nhiều câu vô nghĩa nhưng có một câu có lý, đánh chó thì phải ngó mặt chủ, cô bị bẽ mặt thì tôi cũng bị bẽ mặt theo cô đấy.”
Mộc Tiểu Nhã do dự nửa giây, không nhịn được mà hỏi: “Thế giám đốc Trương thì sao ạ?”
Vương Lệ Trân cười lạnh nói: “Cô không cần lo, đàn ông đánh nhau, phụ nữ chúng ta đứng ngoài xem là được rồi, còn nữa, đến Trương Lượng cũng không xử lý được thì anh ta lấy tư cách gì làm vệ sĩ riêng cho tôi?”
“…”
Long Thiên sau khi bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Vương Thị, thực sự đi tìm một quán cà phê ngồi đợi, chỉ có điều, trước khi đi tìm quán cà phê, anh đã đến chỗ chiếc GTR lấy một cái vali, sau khi Long Thiên vừa gọi cà phê vừa liếc mắt đưa tình với em gái phục vụ thì anh mở cái vali của mình ra.
Vali của anh có ba tầng. Tầng thứ nhất là một chiếc máy tính xách tay Macbook đã được cải trang lại để che mắt mọi người. Tầng thứ hai là một khẩu súng lục P229 của Đức và một khẩu súng bắn tỉa Barrett M82A1 đã được tháo rời. Những người sử dụng khẩu súng bắn tỉa này không phải là kẻ biến thái thì cũng là kẻ hoang tưởng, bởi vì một phát súng này sẽ xuyên thủng cơ thể người thành một lỗ hổng, máu me đầm đìa. Tầng thứ 3 là các loại giấy tờ, chỗ giấy tờ này có thể đảm bảo cho Long Thiên không gặp bất kì trở ngại gì ở các bộ phận liên quan khi thực hiện nhiệm vụ, tất nhiên tên thật sẽ không được sử dụng.
Sau khi bật máy tính, Long Thiên mở một phần mềm, rồi nhập vào tên của Vương Lệ Trân, ngay sau đó, các loại tư liệu đều hiện lên trên màn hình máy tính. Quỷ Môn là tổ chức sát thủ và lính đánh thuê số một thế giới nên tất nhiên công tác tình báo sẽ không lạc hậu, chưa kể cấp độ của nhiệm vụ lần này là cấp S, rất nhiều tư liệu đều được chuẩn bị đầy đủ, vốn dĩ trước khi trở về thành phố Long, Long Thiên còn muốn khiếu nại về việc có con với một người phụ nữ cũng có thể xếp vào cấp S, cấp S hiện giờ quá rẻ mạt, nhưng rõ ràng mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ.
Ít nhất bây giờ đã xuất hiện người muốn lấy mạng của Vương Lệ Trân.
Muốn điều tra ra hung thủ là ai thì trước tiên phải bắt đầu từ động cơ, ai là người có lợi nhất nếu Vương Lệ Trân chết? Đây mới là vấn đề mấu chốt, Long Thiên cẩn thận đọc kỹ tư liệu, rất nhanh đã phát hiện ra một số điểm đáng chú ý.
Ví dụ như nhà họ Tần đứng sau công ty dược phẩm Tần Thị là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Vương Thị, vẫn luôn hy vọng có thể đánh bại nhà họ Vương, có thể nói là đối tượng tình nghi đầu tiên. Thứ hai là Vương Lệ Trân mấy năm gần đây trên thương trường đã làm mất lòng rất nhiều người, ước chừng khoảng 50 người, bao gồm cả những người theo đuổi cô không được còn bị cô chế nhạo, những người này đều có động cơ gây án. Cuối cùng, Vương Lệ Trân gần đây nghiên cứu ra loại thuốc chống ung thư đặc thù, rất nhiều người ghen tị hoặc muốn có được bản quyền sáng chế sản phẩm.
Biển người rộng lớn, xem ra muốn trong thời gian ngắn bắt được hung thủ là không thể.
Long Thiên suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi điện, kỳ lạ là dãy số điện thoại này có 20 số, trong điện thoại vang lên âm thanh tút tút trống rỗng, nhưng Long Thiên không tắt máy mà tiếp tục đợi một phút, cho đến khi trong điện thoại vang lên âm báo bận thì mới có người bắt máy.
“Thiên Vương cái địa hổ!”
“Võ Tòng đả hổ!”
Sau một hồi ám hiệu quen thuộc khớp nhau, âm thanh lười biếng của một cô gái nói ở đầu dây bên kia: “Làm sao thế hả Long thiếu gia của tôi? Sao lại nhớ đến tôi rồi à?”
“Nhớ cô rồi, cưng ơi”, Long Thiên mặt dày nói.
“Anh nhớ nhung tôi như thế, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết”, cô gái ở bên kia điện thoại dường như biết rõ đối phương nên sau đó liền hỏi: “Nói đi, lần này lại có chuyện gì cần tôi xử lý à? Xóa bỏ hồ sơ đi lại của anh ở Lầu Năm Góc hay hồ sơ anh từng phục vụ trong quân đội ở Trung Đông?”
Long Thiên châm một điếu thuốc và nói: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, tôi nhờ cô điều tra giúp tôi nơi nhập vào một cái ngòi nổ, mã X34290, không rõ nhãn hiệu.”
“Là đầu anh có vấn đề hay là tôi nghe nhầm? Trên thế giới có ít nhất hàng tỷ ngòi nổ được nhập vào các nước mỗi năm, tôi cả đời này không làm gì chỉ giúp anh điều tra cái này chắc?”
“Cô có thể giới hạn phạm vi nhập vào, ở Hoa Hạ, thành phố Long”.
“Cái này cũng không dễ làm nha”.
“Tiền không thành vấn đề”.
“Tôi biết, bởi vì anh chưa bao giờ trả tôi tiền, anh nợ tôi bao nhiêu tiền, trong lòng anh không rõ sao? Lần trước giúp anh lẻn vào Ukraine, tôi suýt bị Interpol truy nã, một đồng anh cũng không trả cho tôi, trong lòng anh không cảm thấy áy náy à?”
“Linh à, nếu tôi không thương hoa tiếc ngọc thì cô đã sớm bị người của Quỷ Môn bắt đi giới hạn tự do rồi, còn giống như một cục pin, phục vụ không công tại một vị trí, sao có thể kiếm thêm tiền giống như bây giờ chứ?”
“Anh định dùng chuyện này đe dọa tôi cả đời à, tôi không nên nhận cuộc điện thoại này của anh!”
“Cô sẽ không làm vậy đâu”.
“Tại sao anh lại tự tin như thế?”
“Bởi vì tình yêu”.
“Yêu đương cái bà mẹ nhà anh ấy, cút!”
Đầu bên kia cúp điện thoại rồi, Long Thiên mỉm cười nhẹ nhõm, tiếp sau đây chỉ cần đợi tin tức, Long Thiên buồn chán ngồi ở quán cà phê hết buổi sáng cho đến khi vài chiếc xe cảnh sát xuất hiện trước cổng tập đoàn Vương Thị, Long Thiên nheo mắt lại.
Hai mươi phút sau, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trong quán cà phê và nói với Long Thiên: “Long Thiên, anh bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ giết người, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến”.
Chương 13: Nữ hoa khôi cảnh sát
Tổ trọng án Bắc Hải.
Long Thiên ung dung ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện là hai cảnh sát trẻ, một nam một nữ. Nữ cảnh sát để tóc ngắn, tư thế hiên ngang, tuy trang điểm lên nhìn có vẻ già dặn, nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra cô chỉ mới được nhận vào làm chính thức không lâu, thuộc loại tân binh thiếu kinh nghiệm, miệng hùm gan sứa, chỉ có dựa vào lớp trang điểm để làm tăng sự tự tin cho bản thân.
Còn nam cảnh sát trông có vẻ dạn dày hơn một chút, tay cầm bút, nhìn qua có phần u ám hơn nữ cảnh sát nhiều. Anh ta có lúc nhìn qua nữ cảnh sát ngồi bên cạnh, lúc lại nhìn thẳng về phía Long Thiên, vẻ mặt lạnh tanh.
Đây là sự kết hợp giữa lão làng và tân binh sao? Định một người đấm một người xoa?
Trong lòng Long Thiên đã có sẵn phương án đối phó.
“Tên?”, nữ cảnh sát hỏi.
“Chúng ta bỏ qua mấy đoạn nhạt nhẽo này đi”, Long Thiên tay chống cằm, thong thả nói: “Nếu Vương Lệ Trân có thể đưa tôi tới đây, tôi tin mấy thông tin cơ bản này các cô cũng đều đã nắm rõ rồi, chúng ta nói thẳng vào chuyện chính luôn đi, mọi người đều bận cả, đúng chứ?”
Sở dĩ có thể chắc chắn Vương Lệ Trân là người đưa mình tới đây để điều tra, là bởi cảnh sát tới tập đoàn Vương Thị hai mươi phút trước khi tới quán cà phê tìm mình. Còn làm sao bọn họ tới, thì đương nhiên là do Vương Lệ Trân đã thêm mắm dặm muối gì đó với phía cảnh sát, cho nên bọn họ mới tìm tới tận cửa, không đá được mình đi nên phải tìm tới cảnh sát sao? Đôi khi Long Thiên cũng không hiểu nổi người phụ nữ này rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay tự cho mình là thông minh nữa.
Nữ cảnh sát chợt lặng người, thái độ ung dung của đối phương vượt quá sức tưởng tượng của cô, lúc này nam cảnh sát nạt nộ nói: “Nghiêm túc chút, hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó!”
Long Thiên bất lực buông tay nói: “Long Thiên, nam, hai mươi hai tuổi, người thủ đô”.
“Anh có quan hệ gì với Vương Lệ Trân?”, nữ cảnh sát điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, bắt đầu hỏi.
“Vợ chồng, hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn, các cô có thể tới Cục dân chính điều tra”.
“Trong khoảng thời gian từ hai giờ sáng hôm qua tới bảy giờ sáng nay, anh đã ở đâu, làm gì?”
“Ngủ ở nhà Vương Lệ Trân”.
“Tại sao lại ngủ ở nhà cô ấy?”
“Không phải vừa nói rồi sao? Tôi là chồng của cô ấy, không ngủ ở nhà cô ấy, lẽ nào ngủ ở nhà cô?”, Long Thiên cười gian xảo nhìn về phía nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát chợt đỏ mặt, đang định quắc mắt nhìn lại kẻ vừa nói mình, thì nam cảnh sát ngồi bên cạnh đã tức giận đập bàn trừng mắt nhìn Long Thiên nói: “Này, anh còn nói nhăng nói cuội, có tin tôi cho người tắt camera, rồi nói chuyện với anh không?”
Long Thiên cười, liếc nhìn bốn phía, rồi nhìn về tấm gương hai chiều trong phòng thẩm vấn, và không nói gì.
Cùng lúc này, trong căn phòng phía bên kia của tấm gương hai chiều, một người phụ nữ mặc cảnh phục, ung dung ngồi vắt chéo chân vừa cắn hạt dưa vừa quan sát Long Thiên. Đây là người phụ nữ có thể khiến bất tất cả đàn ông có ý định phạm tội, khuôn ngực lớn, bờ mông căng, bất kỳ người phụ nữ nào có hai đặc điểm này, thì cho dù dung mạo có bình thường cũng khơi dậy lòng ham muốn của cánh đàn ông. Huống hồ cô ta rất xinh, cộng thêm yếu tố nghề nghiệp lại càng làm tăng thêm khí chất phi phàm, đúng là cực phẩm nhân gian!
Cô ta đã nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, trong tay cũng cầm một tập tài liệu đối chiếu, song cô có chút buồn bực, bởi thông tin trong này quá ít, hơn nữa toàn bộ đều là do Vương Lệ Trân cung cấp. Và điều khiến cô ta càng bực hơn là những thứ cô ta tìm được trong hệ thống của cảnh sát còn ít hơn cả thông tin trong chỗ tài liệu này.
“Thần bí vậy sao, nhưng thế lại càng vui”.
Người phụ nữ này tên Tô Mạt, trưởng khoa khoa tâm lý tội phạm, cũng là vua phá án trong khu vực này, rất nhiều vụ án hóc búa đều được cô ta giải quyết. Cô là đội phó ở đây, am hiểu micro-expression và tâm lý học tội phạm, bất kỳ tên tội phạm nào cũng không thoát khỏi đôi mắt phượng của cô. Vụ án của Vương Lệ Trân thuộc bên tổ trọng án, nhưng được chuyển qua cho cô ta là bởi, ngoài việc cần cách xử lý đặc biệt đối với vụ án ra, thì điều quan trọng hơn là Tô Mạt thích thử thách. Càng là nhân vật thần bí, cô ta lại càng thích khám phá ra tất cả bí mật của bọn họ.
Mắt phượng của Tô Mạt rời khỏi tệp tài liệu nhìn qua phía Long Thiên, sau đó cầm mic trên bàn nói: “Này, răng to, tiểu hoa, tôi là Tô Mạt, thẩm vấn như vậy không có tác dụng đâu, đối với những kẻ lão làng cần phải tỏ ra tôn trọng, ăn nói phải nhẹ nhàng một chút, để anh ta cảm thấy thoải mái, sau đó từ từ dỗ ngọt, mới có thể lấy được khẩu cung”.
Sau khi nhận được chỉ thị của Tô Mạt, nam cảnh sát không giữ thái độ hung hăng như trước, nhìn Long Thiên nói: “Có thể trở thành chồng của Vương Lệ Trân, xem ra gia cảnh của anh cũng không tồi, tôi thấy anh Long đây cũng là người tài, không biết anh đang làm nghề gì?”
Tô Mạt vui vẻ nói: “Đúng vậy, phải khen anh ta, khen anh ta là người gia giáo, đẹp trai, để anh ta dương dương tự đắc”.
Long Thiên nhìn về phía tấm gương hai mặt, sau đó cũng vui vẻ nói: “Có người bảo anh khen tôi à?”
Tô Mạt không cắn hạt dưa nữa, thay vào đó một nụ cười hưng phấn hiện rõ trên gương mặt, còn vị nam cảnh sát kia lại đang ngây ra khi bị hỏi ngược lại, chỉ đành giả ngốc nói: “Trong tài liệu của chúng tôi có ghi rõ, anh không phải người bản địa, mà là người thủ đô, tại sao anh lại tới thành phố Long, lẽ nào ở thủ đô phát triển không thuận lợi sao?”
“Tới đây cưới vợ”, Long Thiên nghe xong liền gõ xuống bàn, hỏi lại nam cảnh sát: “Này này, anh hai, rốt cuộc anh có lập trường không vậy?”
Tô Mạt cùng lúc nói: “Anh ta vòng vo như vậy chứng tỏ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đừng dừng lại, tiếp tục hỏi”.
Chương 14: Suy luận
Nam cảnh sát chỉ có thể vờ như không nghe thấy lời của Long Thiên, tiếp tục hỏi: “Vậy trước khi tới đây, anh đã làm việc gì, dù gì cũng phải có lấy một công việc chứ?”
Long Thiên ôm ngực, chuyển tầm mắt về phía tâm gương hai chiều, dường như nhìn thẳng về phía Tô Mạt đang đứng sau tấm kính, nói: “Tôi nói nghe này anh cảnh sát, anh vừa phải hỏi vừa phải nghe, không phải phiền phức lắm sao, cứ để người ở trong đó trực tiếp ra thẩm vấn tôi là được rồi”.
Cả hai vị cảnh sát ngồi trước mặt Long Thiên quay ra nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào, bởi đối phương đã biết bọn họ chỉ là con rối nhận lệnh thẩm vấn từ người khác mà thôi.
“Được rồi, hai người không phải đối thủ của anh ta, hai người đi ra đi, tôi sẽ vào”, Tô Mạt đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng.
Ở phía bên kia hai vị cảnh sát có chút gượng gạo, đang định tìm lý do rời đi, nhưng Long Thiên dùng giọng kích đểu hỏi: “Đúng rồi, hai vị cảnh sát, khi vừa bắt đầu thẩm vấn, tôi thường dùng tay trái ôm mặt, không biết hai vị có đọc được ra một thứ cảm xúc và tâm thái nào của tôi hay không?”
Hai người quanh co một hồi, Long Thiên thở dài một tiếng, nói: “Thôi bỏ đi, tiếp tục nào”.
Hai người nước mắt vòng quanh, đây là bị người ta coi thường sao, ức hiếp người quá đáng mà!
Bọn họ khó chịu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thay vào đó là một người phụ nữ ít nhất cũng phải được 90 điểm trong mắt Long Thiên. Tô Mạt thoải mái ngồi trước mặt Long Thiên, cô ta không có vẻ xấu hổ khi bị vạch trần, mà ngược lại vẫn giữ thái độ tự tin, cười tươi để lộ hàm răng trắng xinh, nói: “Thật ngại quá, anh Long, tôi bận cả một ngày, còn chưa kịp ăn cơm trưa, cho nên mới phải nhờ hai vị đồng nghiệp tới giúp, nhưng hình như anh gặp khó khăn trong việc trả lời, tại sao anh luôn trả lời không đúng trọng tâm vậy?”
Long Thiên nhìn Tô Mạt một lượt từ trên xuống dưới, anh cũng để ý tới tấm thẻ đeo trước ngực bộ cảnh phục đang chực bung cúc của cô ta, khẽ cười nói: “Khoa tâm lý tội phạm, hay là người thích lo chuyện bao đồng, lẽ nào ngay cả vụ án của tổ trọng án cũng định nhảy vào làm sao, chắc là cô bị nhiều người ghét lắm nhỉ!”
Tô Mạt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không sai, tôi là người dễ khiến người khác ghét mình, nhưng mọi người đều vì công việc, cùng là đồng nghiệp giúp đỡ nhau một chút, không giống với tội phạm các anh, xảy ra chuyện mệnh ai nấy lo. Đơn giản thôi, nếu ai đó sẵn sàng hợp tác và nhận tội, coi như thiên hạ thái bình, mọi người cùng hoàn thành công việc”.
“Ha ha, cô không bị sao đấy chứ? Cô nghĩ đứng cách một tấm kính, dùng tai nghe, tuỳ tiện hỏi tôi vài câu hỏi, coi như đã phá được án sao, này, cô nghiêm túc một chút có được không? Cô có nghĩ tới thanh danh, hình tượng cũng như cách phá án cận trọng của phía cảnh sát các cô không?”, Long Thiên cười nói.
Tô Mạt gật đầu nói: “Nếu như người nộp thuế đã đâm đơn kiện, thì tôi cũng phải tích cực một chút, tôi sẽ cho người mang thêm giấy ghi khẩu cung vào, xem anh Long lúc nào chịu hợp tác”.
“Tại sao cô lại cho rằng tôi là tội phạm?”, Long Thiên hỏi ngược lại.
“Đơn giản thôi, anh là người phát hiện ra kíp nổ, theo tâm lý học tội phạm, thông thường người đầu tiên phát hiện ra hung khí rất có khả năng chính là hung thủ”, Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng, dường như đã nhìn thấu chân tướng vụ việc, nói: “Dựa theo điều tra của phía chúng tôi, chiếc xe GTR chỉ mới được cô Vương dùng để đi tới chỗ làm vào ngày hôm trước, chứng tỏ kíp nổ không được gắn vào ngày hôm đó, nhưng tại sao hôm qua anh vừa tới thành phố Long, mà hôm nay lại phát hiện ra kíp nổ trên xe. Căn cứ vào lời khai của cô Vương, cả ngày hôm qua anh đều ở trong nhà cô ấy, cũng có nghĩa anh ở gần địa điểm gây án nhất, không nghi ngờ anh thì còn nghi ngờ ai?”
Long Thiên há hốc miệng, tuy nói phá án cần chút tưởng tượng, nhưng cách nói này lại quá phi lý rồi.
Long Thiên đau khổ cười, nói: “Mấy thứ này đều là do cô đoán mò hả, thêm nữa tôi mưu hại chính vợ mình thì được lợi gì cơ chứ?”
Tô Mạt lại lần nữa phát huy trí tưởng tượng của mình, nói: “Nhà họ Vương có hai cô con gái, giết hại Vương Lệ Trân và em gái cô ấy, thì anh có thể nhận được một khoản di sản”.
Long Thiên dở khóc dở cười, nói: “Theo như lời cô nói, nếu tôi đã muốn giết cô ấy, thì tại sao lại phải nói ra chuyện kíp nổ kia làm gì, làm vậy không phải đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của tôi sao?”
“Ai biết được, có thể anh muốn nhân cơ hội này để lấy được thiện cảm của cô Vương, diễn một vở kịch cho cô ấy xem, bằng không tại sao anh vừa ngồi lên chiếc xe GTR liền biết trong xe có bom, hơn nữa loại kíp nổ này không dễ bị phát hiện, nếu như anh có thể tìm ra, thì ngoại trừ việc anh là người biết trên xe có bom ra, thì không còn cách giải thích nào khác!”
“Chị gái à, cảnh sát là nghề tay trái của chị hả? Còn nghề chính của chị là biên kịch đúng không?”
“Cảnh sát không thể là nghề phụ”.
“Vậy thì khả năng bịa chuyện của cô từ đâu mà có vậy?”
“Còn không chịu thừa nhận sao?”, Tô Mạt lạnh lùng cười, nói: “Anh Long, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nói ra sự thật, bằng không đợi tới khi Tiêu Ngọc Phong tới, coi như xui cho anh rồi đấy”.
“Đã là thời đại nào rồi, lại còn dùng trò bức cung nhận tội?”, Long Thiên híp mắt nói.
Tô Mạt không phủ nhận, chỉ liếc nhìn camera, chiếc camera liền di chuyển sang một góc khác, Long Thiên vui vẻ nói: “Cô đánh không lại tôi đâu, đừng tự rước khổ vào người như thế”.
Tô Mạt đứng dậy, ai cũng không ngờ rằng người phụ nữ trông có vẻ liễu yếu đào tơ lại có tốc độ nhanh tới vậy, cô ta xông tới trước mặt Long Thiên tung ra một cú đấm. Đương nhiên cô ta sẽ không dùng trò bức cung, nhưng trong tình huống đặc biệt thì cần dùng cách đặc biệt để xử lý, chí ít cũng có thể lấy thêm được một chút thông tin, ví dụ để xem xem người đàn ông trước mặt cô ta lúc này có phải là người có kỹ năng chiến đấu hay không, điều này giúp ích rất nhiều cho việc phá án!
Cú đấm này của cô rất mưu lợi, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, người bình thường trong trạng thái hai tay bị còng tuyệt đối sẽ không thể tránh được, nhưng chỉ thấy Long Thiên đạp bàn, đổ người về phía sau, tránh được cú đấm, kế đó lộn nhào rồi đứng dậy.
“Thân thủ tốt đấy, còn dám nói anh không phải là sát thủ!”, Tô Mạt sắn tay áo đi về phía Long Thiên.
Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, giây trước còn đang là nữ thần cơ trí, giây sau đã biến thành nữ hán tử võ lực phi phàm, Long Thiên còn nghi ngờ cô gái này bị đa nhân cách!
Không để anh kịp nghĩ, khi nằm đấm của cô ta vừa tới, Long Thiên chỉ thở dài, nắm đấm của cô chưng hửng giữa không trung, đúng lúc cô cảm thấy kinh ngạc, Long Thiên không biết đã biến mất từ lúc nào bây giờ lại đang ở ngay phía sau lưng cô, đưa hai tay ra, định ôm chặt Tô Mạt một cái, nhưng kết quả hai tay lại sờ trúng thứ mềm mại, điều này bất giác khiến Long Thiên có chút phân tâm, động tác chậm lại một chút.
Tô Mạt nhận thấy đối phương chạm đúng vào vị trí nhạy cảm của mình, thẹn quá hoá giận, quát: “Đồ sở khanh!”
Dứt lời hai tay huých mạnh thoát khỏi Long Thiên, xoay người tung một cú đá, Long Thiên lập tức quay ra phòng thủ, tay trái túm lấy cổ chân cô ta, tiếp đó tay phải ôm chặt eo, đẩy thẳng cô ta về phía tường và khống chế chặt, không những vậy tay trái của anh không yên phận mà trượt dần xuống vuốt ve bắp chân của cô ta.
Trong lòng tấm tắc khen, một chút mỡ thừa cũng không có, thật đã tay!
Chương 15: Giấy thông hành
Tô Mạt nằm mơ cũng không ngờ rằng một cao thủ võ tự do như cô ta lại phải chịu thiệt trước một tên lưu manh, hơn nữa lại còn bị sàm sỡ, giận đỏ mặt, mặc cô ta dùng hết sức đẩy Long Thiên ra, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, tới lúc này Tô Mạt mới hiểu, hoá ra tên này thuộc dạng tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi!
“Anh buông tôi ra!”, cảnh sát Tô lúc này cũng đành bó tay, chỉ có thể hét lên.
Long Thiên được thể, chỉ cười khẩy, nói: “Thả cô ra cũng được thôi, nhưng cô không được động tay động chân đấy, đàn bà con gái cứ dã man thế không tốt chút nào đâu”.
“Được, anh mau thả tôi ra!”, Tô Mạt vờ tỏ ra đồng ý, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đợi bà đây thoát ra được, xem bà có đạp cho mày đoạn tự tuyệt tôn luôn không!
Long Thiên thật sự không muốn tiếp tục đùa dỡn với vị hoa khôi đang đứng trước mặt anh nữa, dù sao tránh voi chẳng xấu mặt nào, mặc dù chân của cảnh sát Tô đây sờ vào rất đã tay đấy, nhưng Long Thiên lấy đại cục làm trọng liền thả cô ra. Kết quả anh vừa nới lỏng tay, Tô Mạt liền nắm bắt ngay cơ hội, không để ý việc cô ta đang mặc váy ngắn, mà thẳng chân nhắm trúng đũng quần của Long Thiên.
“Con ranh này ra tay cũng ác quá đi!”
Long Thiên thầm chửi một tiếng, may mà anh phản ứng nhanh, hai tay chắn phía trước thuận thế lại nắm chặt cặp chân mĩ miều của Tô Mạt, sau đó còn đùa ác ý kéo về phía sau, ngay sau đó liền tách hai chân của cô ta ra, hơn nữa khoảng cách giữa hai chân cũng không nhỏ, tầm mắt của Long Thiên vừa hay có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phút chốc hồn phách lên mây.
“A!”, Tô Mạt hét toáng lên, chỉ nghe thấy sự tức giận tột cùng trong đó, chứ nào phải âm thanh phong tình gì.
Long Thiên mau chóng buông tay, nói: “Cô nói không giữ lời, tôi làm vậy cũng chỉ là tự vệ thôi!”
“Tự vệ cái đầu anh!”, Tô Mạt mất hết lý trí, nếu như bây giờ có thể cắn người, cô ta chắc chắn sẽ phải xơi tái luôn Long Thiên một miếng thịt.
“Đừng làm loạn lên thế!”
Đúng lúc Tô Mạt định xông lên lần nữa, cửa phòng thẩm vấn liền bị đẩy ra, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, Tô Mạt giật mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người cảnh sát cao lớn đang chau mày đứng trước cửa, nét mặt không mấy vui vẻ.
Tổ trưởng tổ một tổ trọng án Bắc Hải – Tiêu Ngọc Phong, nổi tiếng là thần thám hung thần, nghe nói bất kỳ phạm nhân nào chỉ cần nhìn anh ta cũng đều phải nhận tội.
“Anh tới làm gì?”, Tô Mạt mặt biến sắc, vội vàng chỉnh sửa lại tư trang.
“Chủ tịch Vương bị bắt cóc, vừa rồi lãnh đạo đã tìm tôi nói chuyện, lệnh cho tôi mau chóng phá án”.
Lúc Tiêu Ngọc Phong bước vào, đúng lúc Long Thiên đang đứng quay lưng lại nên nhất thời anh ta không nhìn rõ dung mạo của đối phương, chỉ thấy anh ta cau mày nói: “Trưởng khoa Tô cô đang làm gì ở đây, vụ án của tổ trọng án chúng tôi mà cô cũng nhúng tay vào”.
“Lãnh đạo bảo tôi tới giúp thẩm vấn phạm nhân”, Tô Mạt cũng cứng đầu tức giận nói lại, vụ án này tuy do Tiêu Ngọc Phong phụ trách, nhưng cô ta cũng được coi là cố vấn cao cấp, hơn nữa so về cấp bậc hành chính, cô ta cũng không hề lép vế trước Tiêu Ngọc Phong.
“Thẩm vấn phạm nhân tại sao phải động tay động chân, cô định bức cung sao?”, Tiêu Ngọc Phong híp mắt nói.
“Vậy tôi dám hỏi, cả cái đồn công an này có ai không biết bức cung là phong cách của anh”, Tô Mạt chớp chớp mắt, cũng không chút nhún nhường.
Đây là cặp đôi oan gia, gặp nhau không nói qua nói lại vài câu mới lạ.
Tiêu Ngọc Phong cau chặt mày, không muốn để đoạn đấu võ miệng nhạt nhẽo này trở thành trò cười trước mặt phạm nhân, anh ta xua tay nói: “Vậy bây giờ tôi tới rồi, cô đi làm việc của cô đi”.
“Được thôi, tôi muốn xem anh thẩm vấn thế nào”, Tô Mạt lạnh lùng ừ hử một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Long Thiên đang định quay lại ngồi vào vị trí cũ.
Tiêu Ngọc Phong cũng bất lực, anh ta và Tô Mạt cùng cấp bậc, hơn nữa cô ta còn là cố vấn cao cấp, không dễ đắc tội, đúng lúc anh ta đang định để cô ta ngồi bên dự thính, Long Thiên cũng quay đầu qua, vẫy vẫy tay trước mặt Tiêu Ngọc Phong.
Bất chợt, vị thần thám hung thần này như bị sét đánh trúng, toàn thân kích động tới mức run lên, dường như nhìn thấy nhân vật tầm cỡ lớn.
Tiêu Ngọc Phong ngây người ra mất mười giây, mãi tới khi Tô Mạt giục anh ta, anh ta mới kịp phản ứng lại, liền nói: “Trưởng khoa Tô, cô ra ngoài đi, người này giao lại cho tôi”.
“Anh lại muốn chiêu cũ của tôi sao?”, Tô Mạt ngơ ngác nhìn Tiêu Ngọc Phong, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi phải chịu thiệt trước tên khốn này, bây giờ để Tiêu Ngọc Phong dạy dỗ anh ta một phen, xem ra cũng không phải chuyện xấu gì.
Tiêu Ngọc Phong cũng không giải thích, mà chỉ lạnh lùng nói: “Mời cô đi ra!”
Tô Mạt đứng dậy, tuy cô ta không vui trước thái độ của Tiêu Ngọc Phong, nhưng dù gì tiện nhân ắt bị tiện nhân trị, Tô Mạt trừng mắt nhìn Long Thiên, lạnh cùng cười, nói: “Tên lưu manh kia, lát nữa anh có khóc cha gào mẹ, tôi cũng kệ”.
Long Thiên chỉ điềm đạm đáp lại: “Màu đỏ, này cô cảnh sát, không ngờ tính cách cô mãnh liệt tới vậy, ngay cả trang phục cũng chọn màu bắt mắt như thế”.
Tô Mạt đương nhiên hiểu Long Thiên ám chỉ điều gì, vừa rồi lúc cô ta hất chân lên, chắc chắn tên lưu manh này đã nhìn thấy, trong giây lát Tô Mạt nổi trận lôi đình, nói: “Anh đợi đấy, Tiêu Ngọc Phong không đánh chết anh, tôi cũng phải móc mắt anh ra!”
“Này anh cảnh sát, lời này của cô ta có tính là đang đe doạ hay không? Tôi có thể kiện cô ta đúng chứ?”, Long Thiên nhìn Tiêu Ngọc Phong.
Tiêu Ngọc Phong liền nhìn Tô Mạt nói: “Trưởng khoa Tô, chú ý lời nói của mình, ra ngoài ngay!”
“Tiêu Ngọc Phong, rốt cuộc anh đứng về phe nào vậy!”, Tô Mạt tức tối nói.
Tiêu Ngọc Phong cũng không trả lời, chỉ về phía cửa, trong khi Long Thiên đang đắc ý, thì Tô Mạt lại đang tức tối dậm chân và rời khỏi phòng thẩm vấn, ngay sau đó không quên đóng cửa “rầm” một tiếng.
Trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, Tiêu Ngọc Phong không ngồi xuống ngay, mà đang điều chỉnh lại sự kích động trong mình. Anh ta dụi mắt, muốn chắc rằng mình không nhìn nhầm, người thiếu niên đó thật sự xuất hiện trước mặt, lập tức khoé mắt anh ta đỏ lên.