Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 38: Cơm Trưa




Ngay chiều hôm ấy, Nhật Hạ đã cùng gia đình Tư Duệ đi xét nghiệm DNA.

Cuối cùng là kết quả chín mươi chín phần trăm quan hệ máu mủ.

Cầm tờ giấy lên, Dương Nhật Hạ bật khóc, ôm chầm lấy bà Đường An Nhã.

Cuối cùng ước mơ bao nhiêu năm nay của cô cũng thành hiện thực, cuối cùng cô cũng có một gia đình cho riêng mình.

Cuối cùng, Nhật Hạ đi đến, ôm lấy Tư Duệ, gọi một tiếng chị.

Câu chuyện khiến tất cả những người chứng kiến đều xúc động rơi nước mắt.

Không ai ngờ rằng chuyện như vậy có thể xảy ra..

Cuối cùng cả gia đình cũng đoàn tụ, hai người bạn thân trở thành chị em ruột.

Ba mẹ Nhật Hạ muốn làm tất cả những điều có thể để bù đắp cho những năm tháng thiệt thòi của cô.

Sau hôm ấy, Nhật Hạ vui vẻ ở nhà ba mẹ, cùng ăn cơm, cảm nhận không khí ấm áp của một gia đình thật sự.

Không khí gia đình hoà hợp, hạnh phúc.

Cuối cùng Tư Tư và Minh Viễn cũng trở về từ Anh, lần đầu Nhật Hạ được gặp anh chị em ruột của mình, không khỏi bối rối.

Hạ Nhi có thêm bác cũng rất vui.

Không ngờ hai người vừa về đã như anh chị em lâu năm, thân thiết nói cười với Nhật Hạ không thôi.

Gia đình bảy người lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười.

Sau những ngày Tết vui vẻ bên gia đình, Dương Nhật Hạ quay về làm việc như thường, gửi Hạ Nhi ở với ông bà.

Ngày đầu làm việc của năm mới, Nhật Hạ thường thấy Hứa Âu Thần bỏ bữa trưa, liền chu đáo chuẩn bị một phần cơm truyền thống cho anh.

Vì ngày Tết nấu rất nhiều đồ ăn, nên cô quyết định sẽ không ăn ngoài mà mang đồ ăn từ nhà tới.

Bà Đường An Nhã gói lại cho cô rất nhiều món ăn truyền thống ngày Tết, cẩn thận dặn dò Nhật Hạ mang theo ăn trưa.

Một mình cô ăn không hết, nghĩ đến việc Hứa Âu Thần rất hay bỏ bữa, liền có ý tốt muốn mang một phần đến cho anh cảm ơn việc hôm trước.

Đến giờ ăn trưa, Dương Nhật Hạ làm nóng thức ăn bằng lò vi sóng, mang vào phòng làm việc đặt lên bàn Hứa Âu Thần.

“Hôm nay tiện nấu cơm trưa, thấy anh hay bỏ bữa nên mang theo cho anh..” Nhật Hạ nhìn anh, lắp bắp nói.

“Cảm ơn.

” Hứa Âu Thần chỉ liếc qua cô rồi tiếp tục làm việc, vẫn là thái độ xa cách ấy.

Ánh mắt lạnh băng khiến Nhật Hạ rùng mình.

Nhật Hạ để đó rồi quay về chỗ làm việc, không lạ gì với tâm trạng nắng mưa thất thường của Hứa Âu Thần.

Trưa đó, Nhật Hạ có việc phải ra ngoài giải quyết, chỉ còn mình Hứa Âu Thần trong phòng.

Hứa Âu Thần lúc này vừa họp xong, với tay lấy tài liệu thì nhìn thấy hộp cơm Nhật Hạ chuẩn bị ở ngay đó, mới nhớ ra rằng Nhật Hạ đã chuẩn bị cơm trưa.

Tiện tay lấy luôn hộp cơm ra trước mặt, mở ra, mùi đồ ăn hấp dẫn thơm khắp cả căn phòng.

May quá, trước khi đi Nhật Hạ đã cẩn thận làm nóng bằng lò vi sóng.

Hứa Âu Thần mỉm cười.

Gắp một miếng thịt lên thử, mùi vị không tồi? Hứa Âu Thần dù kén ăn, nhưng lại thấy đồ ăn Nhật Hạ nấu rất hợp khẩu vị, ăn rất ngon miệng.

Anh vẫn còn nhớ hồi trước cô nấu ăn không được ngon, vậy mà giờ đã cải thiện nhiều đến như vậy..

Cuối cùng cũng no bụng, Hứa Âu Thần mang hộp đồ ăn màu hồng của Nhật Hạ vào phòng vệ sinh, cẩn thận rửa sạch sẽ rồi để ở nơi khô ráo, định chiều sẽ mang trả cô.

Nhật Hạ quay trở về, thấy hộp cơm đã được rửa sạch sẽ thì khẽ mỉm cười, tâm trạng vui vẻ bất thường, đang cười một mình thì lỡ nhìn qua Hứa Âu Thần, nụ cười bị anh bắt chọn.

Nhật Hạ chỉ ngại ngùng quay đi.

Hứa Âu Thần nhìn cô, khẽ ho, “Đồ ăn ngon lắm.”

Nhật Hạ không tự chủ mà mỉm cười, may rằng anh không chê.

Anh ta cứ nhân từ thế này có phải đáng yêu không? Nhật Hạ thầm nghĩ, tiếp tục làm việc, thái độ của Hứa Âu Thần đã làm cô không còn thấy sợ hãi khi ở gần nữa.

Nếu không phải đã từng có chuyện xảy ra giữa hai người, nếu cô đang không sống trong thân phận tình nhân của anh ta thì chắc chắn Dương Nhật Hạ sẽ “đổ” cái rầm trước sự ôn nhu này của Hứa Âu Thần...

Tối đó, Hứa Âu Thần nghe được Nhật Hạ nói chuyện qua điện thoại, nghe thấy rằng tối nay không có Hạ Nhi ở nhà, liền mỉm cười nham hiểm.

Lúc này Nhật Hạ đang ở nhà, đang dọn nốt vào đồ đạc linh tinh của hai mẹ con, đóng vào hộp giấy để mai chuyển đi.

Rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc khăn len định tặng anh năm ấy.

Đến lúc hai người chung sống Nhật Hạ đã tặng anh một lần nữa, nhưng cuối cùng anh vẫn trả lại cùng đồ đạc của cô năm ấy.

Nhất quyết không mang theo bất kì thứ gì của Nhật Hạ.

Nhật Hạ nhớ những tháng ngày được Hàn Vũ chiều đến mức hư, không coi ai ra gì.

Tính cách Dương Nhật Hạ vốn bướng bỉnh, lúc yêu đương còn muốn được chiều chuộng hơn nữa.

Thời gian đầu, thỉnh thoảng Nhật Hạ vẫn còn ở kí túc xá, lại hay mất ngủ, nên đêm nào cũng sẽ gọi điện cho Hàn Vũ, nói rằng nhớ anh.

Nghe được giọng nói ngái ngủ từ đầu dây bên kia, Nhật Hạ mới có thể yên tâm đi ngủ.

Dương Nhật Hạ còn bướng bỉnh đến nỗi, nửa đêm nói nhớ anh, muốn gặp anh, nhất định phải gặp ngay lúc ấy.

Hàn Vũ bất lực nhưng vẫn chiều chuông cô, vội khoác chiếc áo rồi chạy qua kí túc xá của Nhật Hạ, nhẹ nhàng đứng trước cửa..

Vẻ điển trai của anh được ánh trăng chiếu rọi, nụ cười mê hồn chỉ nhìn Nhật Hạ, hai người cứ như vậy nhìn nhau, cô thiếu nữ tràn ngập trong hạnh phúc, nhìn ngắm anh từ ô cửa sổ nhỏ.

Mỗi lần nhớ đến những kí ức đẹp, Nhật Hạ lại mỉm cười một mình, ước rằng lúc ấy mình nhìn anh lâu một chút, ôm anh lâu một chút, để giờ không phải hối hận, luyến tiếc thời gian được ở bên anh.

Nhật Hạ đang nhớ lại, bỗng nhiên giọng nói phụng phịu của Khả Vy xé tan dòng ký ức đang tràn về.

“Nhất định phải đi sao?” Khả Vy mếu máo, nhìn Nhật Hạ.

“Cậu sắp thành phụ nữ có gia đình rồi đấy Vy Vy cô nương ạ...” Nhật Hạ cười khổ, nhìn Khả Vy.

Tháng sau sẽ là đám cưới của Khả Vy, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi nên giờ Nhật Hạ sẽ chuyển đi luôn, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Đang cùng chọn đồ cưới cho Khả Vy, chuông điện thoại bỗng chốc reo lên.

Nhật Hạ nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình thì thở dài, vẫn là không biết có nên nghe hay không..

Nhưng rốt cuộc cũng nhấc máy, nếu không thì chắc chắn Hứa Âu Thần sẽ không để yên.

“Xuống sảnh chung cư đi.”

Vẫn là phong cách của Hứa Âu Thần, nói xong liền tắt máy, không cho người ta cơ hội từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.