Tối hôm đó, Nhật Hạ nấu một bữa thịnh soạn, chiêu đãi tất mọi người nhân dịp sinh nhật Hạ Nhi và Khả Vy có em bé.
Bữa ăn vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.
Ngôi nhà này lúc nào cũng có những tiếng cười khúc khích và những câu chuyện chưa bao giờ nhàm chán không có hồi kết.
Ăn xong, mọi người bắt đầu tắt điện, Nhật Hạ từ bếp bước ra, trên tay bưng chiếc bánh kem màu hồng của Hạ Nhi.
Đặt chiếc bánh xuống bàn, thắp năm chiếc nến đủ màu ngay ngắn trên bánh.
Tất cả mọi người cùng hát khúc hát mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you, happy birthday to you...”
“Chúc mừng sinh nhật Hạ Nhi!”
Mọi người vỗ tay cùng nói, mỉm cười nhìn Hạ Nhi.
“Thổi nến đi con.”
Nhật Hạ mỉm cười nhìn cô bé ngày nào vẫn còn nằm trong cũi, mới bắt đầu nói được một tiếng mẹ mà giờ đã tròn năm tuổi rồi...!Nhật Hạ cảm thấy may mắn vì được nhìn thấy con bé lớn khôn từng ngày.
Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, nhanh như cách cô rời xa anh vậy.
Hạ Nhi chắp tay ước nguyện xong liền dùng sức, hít một rồi hơi thổi mạnh nến.
Nhờ sự cố gắng của cô bé, cả năm chiếc nến trên bánh kem đều đã tắt.
“Con muốn mẹ tặng gì nào?” Nhật Hạ mỉm cười nhìn con bé.
Hạ Nhi nhìn cô, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mẹ.
“Bất cứ thứ gì cũng được ạ?” Ánh mắt của con bé tỏ rõ vẻ háo hức, mong chờ.
“Đúng, nếu những thứ đó nằm trong khả năng của mẹ, mẹ sẽ tặng cho con.” Nhật Hạ mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ hiểu chuyện.
“Con muốn..
có ba...” Hạ Nhi ngập ngừng, cô bé vẫn sợ rằng nhắc đến ba sẽ làm mẹ buồn nên ngay từ nhỏ, rất ít khi cô bé nhắc tới ba.
Dù rất muốn hỏi về ba, cũng rất ghen tị với các bạn có đầy đủ cả gia đình, nhưng cô bé chưa một lần đòi hỏi có một người cha.
Mọi người thấy cô bé thiệt thòi, liền dạy con bé gọi Thiên Ân là ba từ nhỏ, nhưng không che mắt được cô bé thông minh, cô bé vẫn mong ngóng ba trở về theo lời kể của mẹ.
Mẹ thường nói, ba sẽ về với hai mẹ con, nhưng mãi cô bé đều không thấy ba trở về.
Chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mẹ vì ba mỗi đêm..
Mỗi lần mẹ buồn, mẹ lại tự mình lau đi những giọt nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói rằng ba sẽ về sớm thôi.
Nhật Hạ cười đau khổ..
con gái cô tha thiết có cha đến như vậy, bao năm nay bản thân không cho con bé một gia đình đầy đủ, Hạ Nhi thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.
Cô có thể cho con bé tất cả, nhưng vẫn không thể cho con bé một người cha...
Mọi người thấy Nhật Hạ im lặng, bầu không khí bắt đầu trùng xuống, bắt đầu dỗ dành Hạ Nhi.
“Hạ Nhi ngoan, chẳng phải con có ba Ân rồi sao? Ba Ân cũng rất yêu thương con mà.” Tư Duệ xoa đầu Hạ Nhi, an ủi con bé.
“Nhưng ba Ân không thể ở bên cạnh mẹ mỗi khi mẹ buồn.
Ba Ân cũng không yêu mẹ.” Hạ Nhi nói, bắt đầu cúi mặt xuống.
Mọi người đều bất ngờ, đây là điều mà một cô bé năm tuổi có thể hiểu được sao? Con bé quá sắc xảo, không ngây thơ như những đứa trẻ khác.
Nỗi đau khổ, day dứt của mẹ, con bé đều hiểu hết.
Và thứ con bé muốn không chỉ là một người cha, mà là một người yêu thương mẹ..
Nhật Hạ lúc này tiến gần đến, ôm Hạ Nhi vào lòng, khẽ vuốt tóc âu yếm con bé.
“Hạ Nhi ngoan, rồi con cũng sẽ có ba thôi.
Và chắc chắn là ba cũng sẽ yêu mẹ.”
Nhật Hạ nhìn qua Khả Vy.
Vẻ mặt Khả Vy lúc này chẳng khác nào nói rằng “đó thấy chưa!”
Nhật Hạ nhìn Khả Vy, thở dài gật đầu.
Thật sự cô nên cho Hạo Hiên một cơ hội nhỉ? Một tấm chân tình liệu có đổi được một cuộc tình?
Tối đó, với sự thúc giục cổ vũ của Khả Vy và Tư Duệ, Nhật Hạ đã thực sự nhắn tin hẹn gặp Hạo Hiên vào tối mai.
Hai người sẽ cùng ăn tối tại một nhà hàng Pháp.
Cô quyết định sẽ sống cho bản thân, quên đi quá khứ.
Nhưng Nhật Hạ biết, bản thân cô chỉ có thể cất những kí ức ấy đi thôi, coi như là một cuộn băng đã được xem đi xem lại nhiều lần đến mức mờ hình, đã đến lúc thay cuộn băng mới rồi.
Nếu Hàn Vũ đang sống hạnh phúc, cô sẽ nói với anh cô đã lấy một người rất yêu mình, Nhật Hạ sẽ kể với anh mình còn có một cô con gái rất xinh đẹp thông minh, hơn nữa còn rất ngoan.
Còn nếu anh vẫn còn đợi như cô, Nhật Hạ sẽ nói với anh, hai mẹ con thực sự rất cần anh, Tư Tư rất cần anh.
Đặc biệt là bây giờ.