"Không được, tôi không đồng ý." Tây Môn Tuấn vốn dĩ muốn dùng khoản nợ 1,2 tỷ này để ép chết Giang Sách. Sao có thể dùng cái giá 1,2 tỷ này mua lại Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng trị giá ba tỷ được? Đây không phải là tự bắn vào chân sao?
Trần Chiêu lạnh lùng nói: "Theo như trình tự thì anh không có quyền phản đối. Nếu như anh vẫn muốn kiên trì phản đối thì anh Giang Sách có quyền không trả nợ, hơn nữa lại còn lấy luôn Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. Anh có muốn như vậy không?"
"Chuyện này. Cả người Tây Môn Tuấn run lên, cảm giác này thật không dễ chịu một chút nào. Nhưng hiện giờ anh ta đã bị phản kích đến mức không thể chống cự nữa rồi.
Giang Sách nói với anh ta: "Hiện giờ anh vẫn còn cảm thấy tôi không đầu lại được anh sao?"
Tây Môn Tuấn không nói nên lời.
"Trước mắt xin mời các vị cùng tôi đi hoàn thành thủ tục trả nợ." Trần Chiêu
nói.
Dưới thao tác của Trần Chiêu, Camus đã lấy được thẻ vàng Long Phượng Tử và chuyển 1,2 tỷ cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Tiếp theo Tây Môn Tuấn đại diện cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh nhận khoản tiền 1,2 tỷ trong trạng thái mơ hồ, trực tiếp kí tên lên giấy.
Mà Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cũng thuận lợi về lại tay Giang Sách.
Sau khi thu hồi, Giang Sách lập tức chuyển văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sang tên Camus như một khoản bồi thường.
Bằng cách này, Camus trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Chỉ với 1,2 tỷ tệ mà có thể lấy được một công ty 3 tỷ tệ, chuyện này đã trở thành một truyền thuyết trong giới làm ăn ở thành phố Giang Nam!
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Camus chia tay Giang Sách rồi rời khỏi toà án.
Nhóm người Giang Sách cũng rời đi sau đó.
Chỉ còn lại Tây Môn Tuấn ngồi thẫn thờ trên ghế sắt trong khu nghỉ ngơi. Anh ta nhìn chằm chằm vào hư không, vẫn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Reng reng reng, tiếng điện thoại đổ chuông.
"Alo, Chủ tịch Tôn."
"Tây Môn Tuấn, con mẹ nhà cậu làm ra chuyện tốt nào vậy! Tôi để cậu giúp tôi lật đổ Giang Sách mà cậu lại đưa cả Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đi không còn sót lại thứ gì! Tức chết tôi rồi!"
Tây Môn Tuấn hoàn toàn nghe không vào những lời mắng chửi của Tôn Vĩnh Trinh.
Anh ta đã thẫn thờ đến nỗi không còn biết bản thân là ai nữa rồi.
Trận chiến này, anh ta thua quá thảm rồi!
Trên đường về nhà, Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách đi cạnh nhau. Tuy cả hai đều có điều muốn nói trong lòng nhưng lại không biết phải mở lời như
thế nào.
Cuối cùng Đinh Mộng Nghiên cũng chủ động nói: "Giang Sách, chúc mừng anh đã thoát khỏi khoản nợ đó."
Giang Sách vô cùng có lỗi: "Xin lỗi, chỉ vì mối quan hệ với khoản nợ đó mà khiến em cùng chịu khổ với anh suốt hai ngày nay."
Chuyện đã đến nước này thì những cảm giác không vui vẻ hay đau khổ trước kia đều đã sớm tan thành mây khói rồi.
Đinh Mộng Nghiên chu môi: "Hừ đương nhiên là chịu khổ rồi, suýt chút nữa em đã..."
Lời nói đến môi liền bị Đinh Mộng Nghiên nuốt xuống.
Cô không muốn nói chuyện gia đình cho Giang Sách, điều đó chỉ khiến anh tức giận và càng khiến mối quan hệ của anh với Đinh Khải Sơn chuyển xấu đi.
Nếu như khoản nợ đều đã trả xong rồi thì không cần phải nói lại những chuyện này nữa.
Giang Sách hiếu kỳ hỏi: "Suýt chút nữa em làm sao?"
Đinh Mộng Nghiên hắng giọng: "Suýt chút nữa thì em không cần anh nữa mà tìm một người có tiền có quyền hơn anh tái giá rồi."
Lời nói nửa đùa nửa thật.
Giang Sách không tức giận mà lại thấy ấm áp trong tim.
Vì dựa vào điều kiện của Đinh Mộng Nghiên mà nói, nếu như cô muốn tái giá chỉ cần tung tin ra vài phút là sẽ có rất nhiều người đứng xếp hàng tận cửa.
Nhưng Đinh Mộng Nghiên lại một lòng với anh, đồng ý chịu khổ cùng anh.