Mạnh Chỉ Định vô cùng bình tĩnh mà nói: "Mặc dù cô là hàng qua tay, nhưng vẫn còn mới chín phần nên tôi cũng không để ý."
Phốc.
Đinh Mộng Nghiên nghe xong lập tức muốn đánh người.
Hàng qua tay?
Mới chín phần?
Tên Mạnh Chỉ Định này không chỉ không lễ phép mà cũng chẳng có chút EQ nào, đoán chừng từ nhỏ anh ta đã được nuông chiều nên mới có tính tình. khốn kiếp như vậy.
Mạnh Chỉ Định tiếp tục nói: "Trước mắt tôi khá hài lòng với vẻ ngoài của cô. Người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh tôi không nhiều, cô hẳn nên cảm thấy tự hào."
Đinh Mộng Nghiên cười lạnh: "Thật sự cảm ơn, nhưng tôi không có hứng thú với anh."
"Ồ?" Mạnh Chỉ Định nhàn nhạt nói: "Có thể cô không hứng thú với tôi, nhưng tôi lại có thể giúp cô giải quyết tình cảnh khốn đốn hiện giờ."
"Tôi đã nghe rồi, chồng bây giờ của cô làm một kẻ bỏ đi chỉ biết ở rể, còn nợ đến 900 triệu, căn bản không thể trả nổi."
"Cô ly hôn với anh ta rồi gả cho tôi, như vậy cô sẽ không còn liên quan gì đến anh ta. Món nợ 900 triệu kia cũng chẳng còn liên quan đến nhà cô, các cô không cần phải chịu áp lực nữa."
"Cuối cùng..."
Mạnh Chỉ Định đặt một tờ chi phiếu lên bàn: "Chỉ cần cô đồng ý ly hôn và tái giá với tôi thì tôi bằng lòng đưa chồng bây giờ của cô năm mươi vạn tiền bồi thường."
"Mặc dù năm mươi vạn chẳng là gì so với khoản tiền nợ, nhưng nó có thể giúp anh ta mai danh ẩn tích, trốn đến nơi không ai tìm ra để an ổn sống hết đời."
"Vậy thì cả nhà cô sẽ thoát nguy hiểm, chồng cô cũng có thể giữ mạng."
"Thế nào? Suy nghĩ chút đi."
Đinh Mộng Nghiên hít sâu vài hơi, nhìn tấm chi phiếu trên bàn tới ngơ người.
Mạnh Chỉ Định tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý tái giá vì đây là một cơ hội tuyệt vời, vừa có thể gả vào hào môn, vừa có thể giúp cả nhà thoát khỏi món nợ kếch xù.
Chỉ có kẻ ngốc mời từ chối.
Nhưng anh ta không ngờ Đinh Mộng Nghiên lại mỉm cười lắc đầu rồi đẩy chi phiếu về: "Có lỗi quá, nếu như tôi phải sống cùng loại người không có tố chất như anh tới cuối đời thì tôi tình nguyện gánh khoản nợ kếch xù rồi nhảy lầu tự sát."
Ý là chết còn tốt hơn kết hôn với anh ta.
Mạnh Chỉ Định nổi giận xé nát tấm chi phiếu, đứng bật dậy rồi hung tợn nói: "Cái con khốn nhà cô, hai tay nghèo rớt mồng tơi, ông đây nhìn thấy cô có chút nhan sắc nên mới cho cô cơ hội. Con mẹ nó cô tưởng ông đây thèm khát cô à? Cô cứ chịu chết cùng tên chồng bỏ đi đi!"
Đinh Khải Sơn định cản lại thì bị Mạnh Chỉ Định đẩy ra.
Anh ta chỉ vào mặt Đinh Khải Sơn rồi nói: "Lão già, ông vẫn muốn làm việc với ba tôi sao? Ha ha, chờ bị sa thải đi!"
Mạnh Chỉ Định thở hồng hộc rồi rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn hai cha con Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Khải Sơn tức giận mắng: "Con nhìn chuyện tốt mà còn làm đi! Ba vất vả bao lâu mới tìm được người như Tiểu Mạnh, tìm ra cơ hội thoát nợ tốt đến thể. Con thì sao? Uống phí lòng tốt của ba chưa nói mà còn đắc tội với người ta. Mộng Nghiên, con đang muốn đẩy ba vào chỗ chết sao?"
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu không nói gì.
Trước đó bị Mạnh Chỉ Định nhục nhã một phen đã đủ đau lòng, bây giờ ngay cả người thân cũng chỉ trích cô. Là một người phụ nữ nhu nhược, cô thật sự chịu không nổi.
Nước mắt bắt đầu dâng lên.
Cô không thể kiên trì thêm được nữa mà bật khóc, úp mặt xuống bàn nức nở.
"Khóc, chỉ biết khóc. Khóc có làm gì được không?"
Đinh Khải Sơn tức giận đập bàn, bây giờ ông không nghĩ ra cách nào khác cả.
Lúc này, Tô Cầm lại gọi điện thoại tới và nói: "Ông nó mau về nhà một chuyết, tên Tây Môn Tuấn lại đưa người của tòa án đến lệnh cho chúng ta phải trả nợ trong thời hạn quy định. Chuyện này nên xử lý thế nào đây?"
Xử lý thế nào?
Ban đầu đã tính toán kế hoạch xong xuôi, chỉ cần Đinh Mộng Nghiên đồng ý ly hôn thì có thể thuận lợi thoát khỏi nợ nần, hơn nữa còn lôi kéo quan hệ với chủ nhiệm.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện lại quay lại như cũ.
Định Khải Sơn chỉ tay vào mặt Đinh Mộng Nghiên mà nói: "Bây giờ ba cũng không nói đạo lý gì với con. Hôm nay ba chỉ nói một câu, nếu như con cứ kiên trì ở với Giang Sách thì cứ tự gánh vác khoản nợ 900 triệu với nó, đừng liên lụy ba mẹ. Đến lúc đó, ba bằng lòng cắt đứt quan hệ với con, cũng không giúp con trả nợ!"