Giang Sách được tiện nghi còn khoe mẽ, cố ý dò hỏi Định Trọng: “Vậy ông cụ, vậy cuối cùng là tôi nên đi ra ngoài hay là nên ngồi lại đây?”
Chuyện này khiến cho Đinh Trọng tức điên lên.
Phan Khố cũng đã bảo anh ở lại rồi, Đinh Trọng còn có thể nói cái gì nữa đây? Giang Sách thế này là cố ý làm cho Đinh Trọng khó xử mà.
Đinh Trọng nghiến răng nói: “Đường Mạt, các cháu ra ngoài trước đi, Giang Sách, cậu ở lại.”
Giang Sách nhún vai, lại nói với Đường Mạt: “Anh cũng nghe thấy rồi, không phải tôi không muốn đi ra ngoài, đúng là không còn cách nào mà. Anh rể , không thì trước tiên mấy người cứ ở ngoài hóng gió đi, chờ lát nữa tôi họp xong lại ra ngoài cùng mấy người nhé.”
Đường Mật đỏ hết cả mắt, dữ tợn dậm một phát lên mặt đất, quay đầu bỏ đi.
Ra khỏi phòng họp, Đường Mạt đi về phía cầu thang điên cuồng hét vọng xuống dưới, sau đó điên cuồng đánh đấm lên lan can cầu thang.
“Giang Sách, đồ mặt dày khốn nạn, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông đây phải giết chết mày!”
“Tức chết mất, tức chết mất thôi!”
Đinh Phong Thành vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Anh rể, anh bớt giận đi mà, Giang Sách cũng chỉ khoe khoang trong chốc lát. Tin em đi, không quá 10 phút nữa là nó đi tong rồi!”
Đường Mạt nhíu nhíu mày: “Vì sao?”
Đinh Phong Thành nói: “Đơn giản thôi mà, anh rể, anh cẩn thận nghĩ lại xem, các ông lớn của mười công ty tại sao lại tới? Cơ bản là bọn họ không phải do Giang Sách mời đến, chỉ là nhận được thư mời, miễn cưỡng cho nhà họ Đinh chúng ta một ít mặt mũi nên mới đến. Từ thái độ kiêu ngạo kia của bọn họ có thể nhìn ra được cơ bản là không coi trọng hội nghị lần này, cũng không coi trọng chuyện của nhà họ Đinh chúng ta.”
Đường Mạt sửng sốt: “Người ta không coi trọng em em còn vui vẻ thế?”
“Không phải” Đinh Phong Thành gãi gãi đầu, nói: “Ý của em là, nhóm người này vốn đã không định đầu tư rồi. Nói cách khác, Hội nghị đầu tư lần này nhất định cũng lấy không được dù chỉ một đồng, người ta tới đây chỉ là đi dạo một chuyến thôi. Chờ đến khi hội nghị kết thúc, một đồng cũng không có, chúng ta không phải cũng có cùng lý do bảo Giang Sách cút khỏi nhà họ Đinh hay sao? Đến lúc đó không có cái thân phận con rể nhà họ Định này, anh muốn giết nó như thế nào thì giết nó như thế đấy!”
Đường Mật liên tục gật đầu, lời này nói thẳng vào tâm khảm của anh ta rồi.
Trong phòng họp, Đinh Trọng tạm thời biên soạn một đoạn hùng biện, miễn cưỡng mở ra cục diện lúng túng.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Trường Khuynh Ôn Nguyên Hà ngắt lời: “Không cần phải cái gì cũng nói hết đâu, nói thẳng trọng điểm, thời gian của mấy người chúng tôi đều rất quý giá, không có sức lôi thôi với ông.”
“Ai, được rồi.” Đinh Trọng đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người cũng biết nhà họ Đinh chúng tôi lấy được dự án cải tạo của Cục Xây dựng Đô thị, chỉ là tài chính của nhà họ Đinh chúng tôi không đủ, cần được các vị hỗ trợ mới có thể hoàn thành vốn để khởi động...”
Phan Khố ngắt lời, nói: “Điều này chúng tôi đều biết rõ, không cần nhiều lời, nói thẳng các người thiếu bao nhiêu tiền là được.”
Trực tiếp như vậy?
Đinh Trọng nuốt nước miếng, tự hỏi một hồi lâu, không biết nên nói con số thế nào thì mới thích hợp.
Nói ít sợ không đủ, nói nhiều sợ dọa mấy ông lớn này bỏ chạy hết.
“Nói thẳng, đừng có tính toán có con với chúng tôi.”
Đinh Trọng gật gật đầu, có chút xấu hổ mà nói: “Công ty chúng tôi cần ba trăm triệu cho vốn khởi động.”
Ba trăm triệu, tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Đinh Trọng cho rằng con số mà chính mình nói ra là nhiều, ông ta vội vàng nói: “Thật ra con số này vẫn phải bàn bạc lại, nhà họ Đinh chúng tôi còn có thể...”
Phan Kho lạnh lùng nói: “Ba trăm triệu? Có chút tiền như vậy mà nhà họ Đinh các người cũng không lấy ra được? Gia tộc nhỏ đúng là gia tộc nhỏ”
Ông ta vung tay lên: “Vốn khởi động ba trăm triệu, tôi khoán hết, hội nghị có
thể kết thúc rồi.”
Đinh Trọng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kinh ngạc vì đối phương lại nói cho là cho luôn ba trăm triệu, vui mừng là vì số tiền này cuối cùng đã được giải quyết.