Đinh Mộng Nghiên âm thầm cầu nguyện trong lòng, không cần tới hết đâu, có thể tới một hai người cũng đủ hóa giải nguy cơ: “Cầu xin các người, nhất định phải tới.”
Mỗi một phút mỗi một giây đều là sự dày vò.
Trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, đã đến giờ rồi, vẫn không có bất kỳ một người nào đến.
Đinh Trọng làm căn cười to: “Giang Sách, cậu giở trò mánh lới xong chưa vậy? Hôm nay, tôi phải để cậu...”
Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thông báo:
“Chủ tịch hội đồng quản trị Phan Khố của Xí nghiệp Minh Kiêm đến tham dự Hội nghị đầu tư dự án!!!”
Giọng nói truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, Xí nghiệp Minh Kiêm của Phan Khố chính là một trong mười xí nghiệp lớn hàng đầu của toàn thành phố, ông ta có thể tới tham gia hội nghị cho thấy phân lượng cũng đủ nặng.
Đinh Mộng Nghiên nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có người tới rồi.
Đinh Trọng nghi hoặc nhìn về phía Giang Sách, không rõ anh làm sao có thể mời đến được ông chủ xí nghiệp lớn như Phan Khố này.
Nhưng mà, sự việc vượt xa hơn thế
“Chủ tịch Hội đồng quản trị Ôn Nguyên Hà của Tập đoàn Trường Khuynh và phu nhân đến tham dự Hội nghị đầu tư!”.
“Chủ tịch Hội đồng quản trị và Tổng Giám đốc của Giải trí Bách Kỳ cùng đến tham dự Hội nghị đầu tư!”
“Tổng Giám đốc Viên Thải của Sản xuất Thiêm Trình - Chi nhánh khu vực Giang Nam đến tham gia Hội nghị đầu tư!”.
“Chủ tịch Hội đồng quản trị Hà Hải Thiên của Liên minh toàn cầu Tử Nhã và con trai cả cùng đến tham dự Hội nghị đầu tư!”.
Lần lượt từng cái tên lớn vang lên, mỗi một người đều đại diện cho các công ty lớn, xí nghiệp lớn hàng đầu của thành phố Giang Nam, thậm chí là của cả nước.
Quy mô của mỗi một công ty đều gấp mười mấy lần so với nhà họ Đinh!
Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều nằm trên phần danh sách kia của Giang Sách.
Đại diện của mười công ty lớn, không một ai vắng mặt!
Không thể nghi ngờ gì nữa, điều này đã mạnh mẽ tát thẳng vào mặt tất cả những người của nhà họ Đinh ở đây, đặc biệt là Đinh Trọng, lúc trước ông trào phúng Giang Sách thâm sâu bao nhiêu, hiện tại trên mặt ông lại đau bấy nhiều.
Nhìn những ông lớn này tiến vào phòng họp, tất cả mọi người nhà họ Đinh
đây choáng váng, cả một đám người đều kinh ngạc nói không thành lời, chưa bao giờ dám nghĩ rằng những ông lớn này có thể tới nhà họ Đinh bọn họ.
Cho dù có là Đường Mạt thì ở trước mặt những ông lớn này cũng hoàn toàn không thể lọt vào ánh nhìn của họ, xách ra bất kỳ một người nào ở nơi này cũng đều có thể vượt xa hơn so với nhà họ Đinh.
Mọi người ở bên trong, bao gồm cả Đinh Trọng, đồng loạt đứng dậy nghênh đón những ông lớn này đã đến.
Một số người khác thậm chí còn sôi nổi nhường vị trí của mình cho các ông lớn ngồi.
Đinh Phong Thành nhìn từ đầu đến cuối mà trợn tròn mắt, anh ta bước đến bên cạnh Đường Mạt, nhỏ giọng hỏi thầm bên tai: “Anh rể sao lại thế này chứ? Không phải đã nói chắc chắn rằng một người cũng không tới sao? Kết quả làm sao mà tất cả đều tới vậy? Người mà anh phải đi đúng thật là không đáng tin gì cả, lúc về thì sa thải hết đi.”
Đường Mạt trừng mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Anh ta cũng tò mò vì sao mấy ông lớn này nói một đằng làm một nẻo, đã nói rõ là không tới rồi, làm sao lại tới nữa vậy?
Thực tế thì người mà anh ta phải đi chỉ dò xét được một nửa, việc sau đó Giang Sách cho người tới khuyên bảo thì người của anh ta cơ bản là không điều tra ra được.
Nhìn dáng vẻ hai mắt mang theo ý cười kia của Giang Sách, Đường Mạt khó chịu cứ như ăn phải ruồi bọ, hai tay siết chặt thành quyền, kèn kẹt kèn kẹt vang lên.
Vốn định mạnh bạo làm cho Giang Sách nhục nhã một trận.
Hiện tại thì tốt quá, chẳng những không làm nhục được, ngược lại còn để cho Giang Sách thối tha khoe khoang một hồi, trong lòng Đường Mạt căm hận quá đi mất!