Chương 6: Gạch bỏ hai cái tên
Trong bữa tiệc của cả gia đình, những người muốn lấy lòng Đường Mạt đều lần lượt kính rượu.
Giang Sách thì ngược lại, từ đầu đến cuối không có ai chú ý tới anh.
Đinh Mộng Nghiên ngồi cùng anh trên mặt cũng ảm đạm, bao nhiêu lần cô muốn đứng dậy rời đi, thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa.
Lúc này, di động của Giang Sách vang lên:
"Thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."
Giang Sách bước ra khỏi cửa, kết nối với điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mộc Dương Nhất.
"Lão đại, văn kiện đã truyền xuống, muốn anh ngày mai nhận chức vụ tổng phụ trách của ba khu, với lại tham dự lễ nhậm chức."
Giang Sách nhàn nhạt trả lời: "Em cũng biết tính của anh, từ trước đến nay không thích những nơi như vậy, chức vụ tổng phụ trách anh có thể nhận nhưng lễ nhậm chức thì thôi bỏ."
"Đây là quy định của cấp trên, lão đại, huỷ bỏ không dễ đâu ạ."
"Vậy để em thay mặt anh tham dự là được."
"Chuyện này không thích hợp đâu? Cấp trên sẽ không đồng ý."
"Nếu không đồng ý thì đừng để anh đảm nhận chức vụ người phụ trách nữa, truyền lời của anh cho bọn họ."
"Lão đại, anh đừng tức giận, em đi nói lại là được."
Giang Sách cúp điện thoại, đang định quay lại Đinh Phong Thành đã vui vẻ đi tới.
"Ồ, gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Bạn bè."
"Loại vô dụng như cậu còn có bạn bè?" Đinh Phong Thành nói: "Cùng là tham gia quân ngũ, cậu nhìn anh rể rồi nhìn chính mình đi, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Anh rể vừa mới đồng ý với tôi, ngày mai sẽ dẫn tôi đi tham dự lễ nhậm chức của người phụ trách mới. Nhìn thực lực của người ta đi, trực tiếp nhận được tư cách tham gia, còn cậu thì sao? Cũng chỉ có thể ngồi xổm ở nhà, đợi mà xem TV tôi cùng với người phụ trách mới thân thiết bắt tay đi!"
Giang Sách cười hỏi: "Tư cách tham gia không phải dễ có như vậy chứ? Nếu như cậu không được tham gia, thậm chí cả Đường Mạt cũng không được tham gia, chẳng phải rất xấu hổ sao?"
"Hừ !" Đinh Phong Thành quát: "Chúng tôi không được tham gia, chẳng lẽ phế vật như cậu được chắc?"
Hai người đang nói chuyện thì Đinh Mộng Nghiên đi ra.
Vẻ mặt cô đầy hắc tuyến, hiển nhiên ở bên trong lại có ai đó nói lời khó nghe với cô.
Cô đi ngang qua Giang Sách, chỉ nhỏ giọng nói hai chữ: "Về nhà."
Đinh Phong Thành kỳ quái nói: "Ôi, em gái, đừng đi, anh hai còn chưa uống rượu với cô nữa mà."
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu bước nhanh về phía xe của cô, Giang Sách đi theo sau.
Mở cửa xe ngồi vào, Đinh Mộng Nghiên hung hăng gõ mạnh vào vô lăng để trút giận, sau đó ngẩng đầu thở dài một hơi.
Kiềm chế, tủi thân, không cam lòng, đau khổ giờ phút này đều trút ra hết.
Giang Sách liếc nhìn cô, không có quá nhiều biểu tình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm.
Đinh Mộng Nghiên nhấn ga rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô khó chịu này.
Xe chạy được nửa đường.
Đinh Mộng Nghiên nói với vẻ phẫn uất: "Anh có biết mọi người đánh giá anh thế nào không?"
"Đánh giá thế nào?"
"Yếu đuối, hèn mọn, không có chí tiến thủ."
"À."
"À? Anh nghe mấy lời này mà không có một chút phản ứng sao?"
Giang Sách quay đầu nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Em hi vọng anh có phản ứng gì? Tức giận, khó chịu, hay là động thủ với bọn họ?"
Đinh Mộng Nghiên cắn môi, cô muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào.
Thực ra là cô chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ phấn đấu của Giang Sách mà thôi.
Giang Sách tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Mấy năm nay tham gia quân ngũ, cuộc sống vẫn luôn rất buồn chán, em có biết anh giải sầu như thế nào không?"
Đinh Mộng Nghiên không nói gì.
"Việc anh thích nhất chính là đi xem đoàn diễn xiếc, không phải anh thích xem những động tác yêu cầu kỹ thuật cao mà là thích xem thằng hề biểu diễn."
"Hả?"
Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ liếc nhìn Giang Sách, không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Chẳng lẽ anh coi những người chế giễu mình trong bữa tiệc gia đình là tên hề? Sở dĩ không tức giận không phải là vì Giang Sách không biết, mà vì anh đang thưởng thức màn trình diễn của đối phương?
Về đến nhà.
Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách bước vào phòng khách, nhìn thấy Đinh Khải Sơn đang ngồi trên ghế sô pha cầm bút viết liên tục, lâu lâu còn gãi đầu suy nghĩ.
"Ba, ba về rồi."
"Ừm."
"Người đứng đầu thành phố nói thế nào?"
Đinh Khải Sơn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có kết quả rồi, ngày mai là lễ nhậm chức của người phụ trách, ba sẽ thay mặt bộ phận tham gia. Nếu có thể móc nối quan hệ thật tốt với người phụ trách, chắc chắn sau này sẽ có lợi."
Đinh Mộng Nghiên đi tới liếc nhìn những gì Đinh Khải Sơn viết: "Ba, ba đang viết gì vậy?"
"Quà tặng."
"À? Ba muốn tặng quà cho ai?"
Đinh Khải Sơn nói: "Đây không phải là hỏi thừa à? Chẳng lẽ đi tham gia lễ nhậm chức bằng tay không sao? Không chuẩn bị một chút đồ vật? Chỉ là ba không đoán được tính cách của người phụ trách mới sẽ thích cái gì. Con gái, con tới đây giúp ba tham khảo một chút."
Đinh Mộng Nghiên lắc đầu: "Con đâu có hiểu mấy cái này."
Giang Sách đi tới, nhìn lướt qua những món quà do Đinh Khải Sơn viết trên giấy, phần lớn đều là những thứ quý giá, lấy làm quà quả thực không tồi, vấn đề là Giang Sách đối với những thứ này không có chút hứng thú nào.
Anh cười nói: "Ba, con cảm thấy những món quà này quá tục."
"Hả?"
"Ba có thể tặng những món quà này thì người khác cũng có thể, điều này không thể hiện được hết thành ý của ba."
Đinh Khải Sơn gật đầu: "Cũng có lý, vậy anh cảm thấy nên tặng cái gì mới tốt?"
"Rượu."
"Rượu không phải càng tầm thường hơn sao?"
Giang Sách nói: "Là rượu lâu năm của Tây Cảnh Dương Tuấn."
"Ồ? Có gì đặc biệt không? Rượu này rất quý sao?"
"Cũng không phải." Giang Sách giải thích: "Cuộc sống ở Tây Cảnh vô cùng khó khăn, mỗi một binh lính chiến đấu muốn uống một ngụm rượu là niềm hy vọng xa vời. Mà loại rượu Dương Tuấn lâu năm này vừa rẻ lại vừa nặng, là một loại rượu binh lính cấp thấp thích uống nhất."
Đinh Khải Sơn cau mày nói: "Rượu mà binh lính cấp thấp uống làm sao có thể tặng cho người phụ trách được? Tuy anh ta cũng là người đến từ Tây Cảnh, nhưng tuyệt đối không thể nào là binh lính cấp thấp được."
Giang Sách nói: "Ở Tây Cảnh, sĩ quan và binh lính ngủ chung giường chung chăn, ăn chung một chén, uống chung ly rượu lâu năm. Binh lính thích uống vậy chắc chắn sĩ quan cũng sẽ thích uống."
Đinh Khải Sơn bị Giang Sách thuyết phục.
Quả thực sự hiểu biết của ông đối với Tây Cảnh chắc chắn kém xa Giang Sách.
"Ừm, vậy cũng cần phải thử một chút."
"Bây giờ tôi sẽ sai người đi mua rượu Dương Tuấn lâu năm, Giang Sách, tôi hy vọng lần này không có tin lầm anh."
Đinh Khải Sơn liền tìm người mua rượu.
Lúc này di động của Giang Sách lại vang lên.
"Lão đại, bọn họ đã đồng ý rồi, chỉ cần anh bằng lòng tiếp nhận chức vụ người phụ trách, ai tới tham dự lễ nhậm chức bọn họ cũng không để ý."
Giang Sách nói: "Ừm, giúp anh lấy hai vé khách mời tham dự đi."
"Hả? Không phải, lão đại, anh đang đùa em sao? Vốn dĩ anh là người phụ trách, hẳn là anh nên tới tham dự buổi lễ mới phải. Kết quả anh để em đi tham dự còn chưa tính, lại còn muốn em giúp anh giữ hai vé khách mời, có phải anh muốn đảm đương khách quý đến xem chuyện cười của em không?"
Giang Sách lạnh lùng nói: "Em đang muốn kháng lại mệnh lệnh của anh sao?"
Mộc Dương Nhất sợ hãi: "Không dám, em làm theo là được rồi chứ gì."
"Đúng rồi, danh sách tham dự buổi lễ lần này, giúp anh gạch bỏ hai cái tên."
"Ai?"
Giang Sách cười xấu xa: "Đường Mạt, Đinh Phong Thành."
Chương 7: Tự rước lấy nhục
Đêm khuya.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên bước vào phòng ngủ.
Họ là vợ chồng, theo lý mà nói thì phải ngủ cùng một phòng, một giường.
Chỉ là quả thật hai người vẫn giống như lần đầu gặp mặt, đột nhiên lại phải ngủ chung một giường, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Đặc biệt là Đinh Mộng Nghiên, cô còn chưa từng ngủ chung với một cô gái nào chứ đừng nói đến một người đàn ông mới quen.
Mặc dù người đàn ông này là chồng của cô.
Giang Sách không làm cô khó xử, anh cầm chăn bông trên giường trải xuống mặt đất.
"Anh làm gì vậy?" Đinh Mộng Nghiên hỏi.
"Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất."
“Chuyện này…”
"Không cần lo lắng, mấy năm nay tham gia quân ngũ, anh đã sớm quen với việc ngủ dưới đất rồi."
Đinh Mộng Nghiên không nói gì thêm, tắt đèn chui vào chăn.
Trong đêm tối, Giang Sách đột nhiên nói: "Thực sự rất xin lỗi."
Cả người Đinh Mộng Nghiên chấn động, cô không ngờ tới Giang Sách vậy mà lại nói điều này với mình.
Giang Sách nói tiếp: "Mấy năm nay ở trong quân ngũ, hai người mà anh muốn xin lỗi nhất, một người là em trai anh, người còn lại là em. Nếu anh có thể trở lại sớm hơn, thằng bé sẽ không chết, nếu anh có thể trở lại sớm hơn, em cũng sẽ không phải chịu quá nhiều uất ức."
Trong nháy mắt, những giọt nước mắt đã kìm nén nhiều năm của Đinh Mộng Nghiên không ngừng tuôn rơi.
Năm năm qua, ngày nào cô cũng phải chịu đựng đủ loại tin đồn vô căn cứ, rất nhiều lần bị uỷ khuất, ngay cả một người để tỏ bày cũng không có, chỉ có thể tìm một nơi không người trộm khóc thút thít.
Cô rất mệt mỏi với cuộc sống này.
Giang Sách nói: "Chỉ là em yên tâm đi, anh đã trở lại, sẽ không để em phải chịu chút tủi thân nào nữa, đây là lời hứa của một người đàn ông với em."
Không bù được cho em trai thì ít nhất cũng phải cố gắng hết sức để đền bù cho vợ.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Sách dậy sớm đã mặc quần áo xong xuôi rồi gọi Đinh Mộng Nghiên rời giường.
"Dậy sớm như vậy để làm gì?"
"Tham gia buổi lễ."
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: "Lễ gì?"
"Hôm nay là lễ nhậm chức người phụ trách ba khu, anh đã nhờ bạn lấy được hai vé khách mời, em với anh đi xem thử một chút đi."
Đinh Mộng Nghiên có chút ngạc nhiên, cô đã hỏi qua Đinh Khải Sơn, lễ nhậm chức vô cùng nghiêm khắc, ngay cả Đinh Khải Sơn đã làm việc ở thành phố này hơn hai mươi năm cũng phải trải qua biết bao chọn lọc mới có đủ tư cách tham dự.
Người bình thường đừng nghĩ đến.
Để có được một vé mời cũng đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói tới là được hai vé mời cùng lúc, đoán chừng chỉ có kiểu nhân tài cấp cao như Đường Mạt mới có thể dễ dàng tham dự.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Sách không giống như đang nói đùa.
Mang theo nghi hoặc, Đinh Mộng Nghiên mặc quần áo xong xuôi, vội vàng ăn sáng, sau đó lái xe đưa Giang Sách đến cửa của tòa nhà diễn ra lễ nhậm chức.
Giờ phút này những chiếc xe được đậu ở đây đều là những chiếc siêu xe có giá trị hàng triệu, thể hiện thân phận tôn quý của khách mời.
Xe của Đinh Mộng Nghiên đậu ở chỗ này có vẻ không thích hợp cho lắm.
"Giang Sách, anh chắc chắn là chúng ta có tư cách vào sao?" Đinh Mộng Nghiên lại lần nữa tỏ vẻ hoài nghi, nếu lát nữa mà không vào được thì quá mất mặt.
"Cứ tin tưởng anh."
Giang Sách dẫn Đinh Mộng Nghiên đi về phía cửa của tòa nhà, giờ phút này từ đằng sau có ba bóng người đi tới.
"Ồ, chị cả, anh rể, hai người nhìn xem ai đây?"
Đinh Mộng Nghiên vừa nghe thấy giọng nói đã biết là anh hai Đinh Phong Thành của cô, vừa xoay người quả nhiên đã thấy Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc và Đường Mạt đang đi tới.
Đinh Phong Thành vui vẻ hớn hở nói: "Thật là trùng hợp, vậy mà lại gặp nhau ở nơi này, ồ, còn mang theo phế vật của nhà các người tới sao? Hai người đến đây làm gì vậy?"
Giang Sách thản nhiên nói: "Đến đây còn không phải là để tham gia lễ nhậm chức sao?"
Đinh Phong Thành sững sờ nhìn về phía Đường Mạt: "Anh rể, anh cũng cho bọn họ hai vé mời sao?"
Đường Mạt vẫy vẫy tay: "Với quyền hạn của tôi, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ba vé mời thôi."
"Ồ?" Đinh Phong Thành hỏi lại: "Vậy là Đinh Khải Sơn lấy được sao?"
Đường Mạt khinh thường cười nói: "Ông ấy thì tính là cái gì chứ? Vé mời của bản thân là do tặng quà cho lãnh đạo mới xin người ta được một chân, lấy đâu ra quyền hạn cho người khác vé mời?"
Nghe vậy, Đinh Phong Thành mỉm cười.
"Nếu mà nói như vậy thì, em gái, chính là các người không đủ tư cách để tiến vào, vậy còn tới tham gia lễ nhậm chức làm cái gì? Các người cho rằng đây là chợ rau, muốn vào thì vào sao?"
Đinh Mộng Nghiên cau mày, thật ra cô cũng nghi ngờ hai vé mời của Giang Sách là giả.
Bây giờ nghe được Đường Mạt nói vé mời khó lấy được lại càng thêm nghi ngờ.
Lúc này, Giang Sách tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Chúng tôi có tư cách hay không trong lòng tự biết, không giống như một số người, ngay cả chính mình có tư cách tiến vào hay không còn không biết, thật là đáng buồn."
Những lời này hiển nhiên là nhằm vào ba người Đường Mạt.
Đinh Phong Thành không vui: "Con mẹ nó, cậu nói cái gì hả? Đừng tưởng rằng cậu và Đinh Mộng Nghiên kết hôn rồi thì tự cho mình là người của nhà họ Đinh, còn dám nói bậy với tôi, có tin tôi đánh cho cậu toét miệng luôn không?"
Đường Mạt vươn tay ngăn cản Đinh Phong Thành.
"Đây không phải là nơi để gây rối, có chuyện gì thì chờ về rồi nói."
"Em hiểu rồi, anh rể."
Đường Mạt vô cùng khinh thường liếc nhìn Giang Sách: "Làm người, quan trọng nhất là phải tự biết sức mình."
Nói xong anh ta quay người đi về phía cửa chính của tòa nhà.
Đinh Tử Ngọc bước đến chỗ Đinh Mộng Nghiên khuyên giải nói: "Em gái à, chồng chị là người tham gia quân ngũ, tính tình có hơi xấu, ăn nói cũng không dễ nghe, em đừng trách. Nhưng em cũng thật là, đừng có suốt ngày mang theo phế vật của nhà các người ra đường làm mất mặt, còn báo hại em bị người khác khinh thường. Chị phải đi vào dự lễ nhậm chức rồi, không cùng em nói nhiều nữa, em cứ về trước đi ha. "
Nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ nghe nhưng thực chất câu nào cũng là châm chọc.
Khi Đinh Tử Ngọc quay lưng bước đi, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều bị Đinh Mộng Nghiên lấn áp, chưa bao giờ trách mắng Đinh Mộng Nghiên vui vẻ tới vậy, đây đều là nhờ cô ta may mắn được gả cho Đường Mạt.
Sắc mặt của Đinh Mộng Nghiên rất khó coi, cô đứng đó một hồi lâu không nhúc nhích.
Ở nhà cho tốt là được rồi, tại sao phải đến nơi này để tự chuốc lấy nhục nhã?
"Đi thôi." Giang Sách nhẹ nhàng nói.
"Đi? Đi đâu?" Giọng điệu của Đinh Mộng Nghiên không tốt lắm.
“Không phải nói rồi sao? Đi tham dự lễ nhậm chức."
"Anh quậy đủ chưa?" Rốt cuộc Đinh Mộng Nghiên cũng không nhịn được nữa: "Anh không có năng lực em không trách anh, nhưng anh có thể cố gắng phấn đấu, không cần ra vẻ mình rất lợi hại. Như vậy chẳng những làm em khó chịu mà còn khiến em càng khinh thương anh hơn!"
Tiếng ầm ĩ làm những đôi mắt xung quanh nhìn lại đây.
Giang Sách đứng yên tại chỗ.
Ba giây sau, anh khẽ cười một tiếng chậm rãi nói: "Mộng Nghiên, hãy tin tưởng anh một lần. Nếu anh không thể đưa em vào, anh sẵn sàng đồng ý quay về ly hôn với em."
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt, lời nói này cũng quá kiên quyết rồi, dường như Giang Sách không giống nói đùa một chút nào.
Anh, là đang nghiêm túc.
Sau khi do dự một chút, Đinh Mộng Nghiên mím môi: "Được, em cho anh một cơ hội!"
Cô bước về phía lối vào chính của tòa nhà.
Chương 8: Anh không đủ tư cách để tiến vào
Một nhóm người xếp hàng đi về phía lối vào chính của tòa nhà.
Ở cổng có hàng chục người mặc quân phục bảo vệ, tất cả những người ở hàng trong cùng đều cầm súng, điều đó cho thấy thân phận của những người ở đây tôn quý biết bao.
Ba người Đường Mạt đến cửa tòa nhà, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên cũng đi theo.
Bọn họ bị bảo vệ ở cửa cùng lúc chặn lại.
"Vui lòng xuất trình thẻ căn cước."
Đinh Phong Thành cao ngạo đưa thẻ căn cước cho bảo vệ, quay đầu liếc nhìn Giang Sách một cái: "Nhìn đi, nơi này không phải loại người vô dụng như cậu có thể tới."
Bảo vệ quét thẻ căn cước trên máy, lập tức xuất hiện một dấu "x" màu đỏ rất dễ thấy.
Ngay lập tức, một số bảo vệ được trang bị súng đến ngăn Đinh Phong Thành lại.
Đinh Phong Thành sợ tái mặt: "Các vị, tình hình này là sao đây?”
Người bảo vệ trực tiếp ném trả lại thẻ căn cước: "Anh đã bị liệt vào danh sách đen, ngăn cấm tiến vào tòa nhà, mời rời khỏi đây."
"Không phải chứ?"
Đinh Phong Thành quay đầu nhìn về phía Đường Mạt, không phải nói anh ta có đủ tư cách sao? Tại sao không những không được vào mà còn bị liệt vào danh sách đen?
Đường Mạt cau mày nói: "Người anh em này, có phải anh có nhầm lẫn gì không, vé mời của cậu ta là do tôi đích thân đưa tới mà."
"Những người trong danh sách đen bị cấm vào."
Đinh Tử Ngọc tức giận, "Này, anh nói cái gì? Anh có biết chồng tôi là ai không? Anh ấy là Phó tư lệnh Chiến trường phía Đông, có phải anh bị hồ đồ rồi không?"
Vài bảo vệ cùng lúc nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Ngọc.
"Cô đang đe dọa chúng tôi sao?"
Vài người chĩa súng về phía Đinh Tử Ngọc, Đinh Tử Ngọc sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau lưng Đường Mạt.
Mặc dù chức quan của Đường Mạt không thấp, nhưng anh ta ở trước mặt người phụ trách hôm nay chẳng là cái gì, chưa kể đây đều là binh lính đến từ Tây Cảnh, cho nên bọn họ sẽ không để ý tới Phó tư lệnh Chiến trường phía Đông như anh ta.
Đường Mạt chưa từng bị đối xử như vậy, tâm tình có chút tức giận.
Anh ta nén giận nói: "Quên đi, trước tiên Đinh Phong Thành đừng đi vào. Tử Ngọc, anh với em vào thôi."
Ai ngờ bảo vệ giơ tay về phía Đường Mạt: "Vui lòng xuất trình thẻ căn cước."
"Sao?"
Tức giận trong lòng Đường Mạt bùng lên: "Anh nói cái gì?"
"Xin vui lòng xuất trình thẻ căn cước của anh!"
Vài bảo vệ giơ súng chĩa vào vợ chồng Đường Mạt, nếu không nghe lời sẽ buộc phải rút lui.
Sắc mặt Đường Mạt xanh mét: "Tôi là Phó tư lệnh chiến khu phía Đông, tôi được mời tham gia lễ nhậm chức, anh không biết sao?"
"Nhắc lại lần cuối, vui lòng xuất trình thẻ căn cước của anh, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay."
"Ông xã." Đinh Tử Ngọc kéo cánh tay của Đường Mạt, ý bảo không cần cứng rắn, nhìn bọn họ không giống như đang nói giỡn.
"Được, rất tốt, tôi sẽ nhớ kỹ mấy người."
Đường Mạt lấy thẻ căn cước đưa qua, bảo vệ cầm lấy xác minh trên máy một chút, trong nháy mắt xuất hiện một dấu "x” màu đỏ dễ thấy.
Trong phút chốc Đường Mạt ngẩn ra.
Nhân viên bảo vệ trả lại chứng minh thư: "Anh cũng nằm trong danh sách đen, anh bị cấm vào, mời về cho."
Đường Mạt tức giận run lên, anh ta đường đường là một Phó tư lệnh, ở chiến trường phía Đông ngoại trừ thống lĩnh, ai thấy anh ta mà không phải khách khí? Có bao giờ anh ta lại bị sỉ nhục như vậy?
Anh ta đã được mời đến đây, tại sao ngược lại bị nằm trong danh sách đen?
"Máy của các anh có vấn đề, các anh đi đổi máy cho tôi." Đường Mạt mạnh mẽ nói.
"Anh không có quyền ra lệnh cho chúng tôi, những người trong danh sách đen, xin vui lòng rời đi càng sớm càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ có những biện pháp cứng rắn."
“Anh dám!"
Rột roạt, mấy phát súng cùng lúc chĩa vào người của Đường Mạt, buộc anh ta phải lùi lại mấy bước.
"Một đám nhóc các người đợi đó cho tôi, tôi sẽ lập tức đi gọi điện thoại cho cấp trên đến sa thải hết đám các người!"
Ngay khi anh ta định gọi điện thoại, Giang Sách đã dẫn Đinh Mộng Nghiên đến.
"Xin lỗi nhường đường một chút, chúng tôi đang vội, cho chúng tôi vào trước đi." Giang Sách bình tĩnh nói.
Đường Mạt thiếu kiên nhẫn nhìn anh.
"Phế vật, cậu muốn làm gì? Cậu không thấy ở đây tôi đang có việc sao?"
Giang Sách nhún vai: "Có việc? Tôi chỉ nhìn thấy một vài người không đủ tư cách tiến vào, lại còn ở cửa người ta ăn vạ không chịu rời đi, thật là xấu hổ."
"Cậu!" Đường Mạt tức giận đến không biết nói gì.
Đinh Phong Thành gầm lên: "Giang Sách, cậu đang giả vờ cái quái gì vậy? Chúng tôi còn không vào được, cậu có thể vào được sao? Cút nhanh một chút đi, coi chừng lát nữa mất mặt đấy."
Giang Sách mỉm cười: "Tôi đã nói rồi, có vào được hay không tôi tự biết, không giống như một số người, thậm chí còn không biết mình có đủ tư cách để vào hay không, thật sự rất mất mặt."
Anh chủ động đưa thẻ căn cước cho bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ đưa thẻ căn cước vào máy để xác minh, đại diện là đã thông qua.
"Mời vào." Người bảo vệ kính cẩn nói.
Giang Sách ở trước mặt Đường Mạt và Đinh Phong Thành tiến vào tòa nhà.
Sắc mặt Đường Mạt xanh mét.
Trước kia anh ta luôn nói rằng Giang Sách là đồ vô dụng, cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, nơi này không phải ai cũng có thể vào, kết quả là người ta vào dễ dàng, nhưng bản thân anh ta lại bị chặn ở cửa, thật không biết ai mới là đồ vô dụng.
Ngay sau đó Đinh Mộng Nghiên cẩn thận đưa thẻ căn cước ra, kết quả cũng được thông qua.
"Mời cô vào."
Đối với những người có thể vào tòa nhà, các bảo vệ rất tôn trọng.
Đinh Mộng Nghiên bước vào cửa tòa nhà với vẻ mặt hoang mang, cô nằm mơ cũng không ngờ được lại có kết quả như vậy.
Cô may mắn được vào một nơi mà ngay cả Đường Mạt cũng không vào được.
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên nói với mấy người ở cửa: "Chị gái, anh rể, các người đừng buồn, tôi sẽ chụp ảnh thay các người, các người về nhà trước đi, xem TV cũng được mà."
Nói đến mức cả người Đường Mạt run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Đinh Tử Ngọc càng đỏ mặt xấu hổ hơn, vừa rồi cô ta yêu cầu Đinh Mộng Nghiên nên quay về trước, bây giờ thì sao? Chính cô ta mới là người phải quay về.
"Không thể nào, chuyện này không thể nào. Dựa vào cái gì phế vật có thể vào, nhưng chúng tôi lại bị chặn ở cửa?"
"Chắc chắn là do máy có vấn đề."
"Để tôi vào!"
Đinh Phong Thành lao về phía người bảo vệ như một con chó điên, kết quả bị đối phương đá một cú ngã nằm trên mặt đất, vang lên một tiếng ‘uỵch’ lớn. Người bảo vệ nhắm vào chân của Đinh Phong Thành bắn xuống đất.
Trong phút chốc, Đinh Phong Thành sợ tới mức ướt cả quần.
Giang Sách khẽ lắc đầu, ở nơi này gây chuyện thực sự là quá ngu ngốc.
Anh nắm tay Đinh Mộng Nghiên, không để ý đến những người ở cửa, đi về phía cao ốc của hội trường.
Dọc đường đi Đinh Mộng Nghiên cảm thấy mình đang sống trong một giấc mơ, mọi thứ đều không chân thật.
Cho đến khi Giang Sách mỉm cười hỏi cô: "Vui không?"
"Hả?"
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt một chút, sau đó khoé miệng không khỏi cong lên, trong lòng không kìm chế được vui sướng, tủi thân bao năm nay rốt cuộc cũng được giải tỏa.
Chương 9: Vảy rồng
Hai người đi tới hội trường, liếc mắt lập tức nhìn thấy Đinh Khải Sơn đang xách theo hộp quà đi tới đi lui, không chút ổn định.
"Ba." Đinh Mộng Nghiên đi tới.
"Sao hai đứa lại tới đây?" Đinh Khải Sơn hơi bất ngờ.
Đinh Mộng Nghiên chỉ chỉ Giang Sách: "Anh ấy nhờ bạn mình lấy được hai chỗ, tụi con tới xem một chút."
"Nó có thể lấy được chỗ?"
Giang Sách cười nói: "Lúc còn trong quân ngũ ở Tây Cảnh con có một người đồng đội, cậu ấy là bạn tốt của người tổ chức buổi lễ này, lấy được hai chỗ."
Đinh Khải Sơn gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy."
Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Ba, ba ở đây qua lại làm gì vậy?"
Đinh Khải Sơn cau mày: "Còn không phải là đang suy nghĩ chuyện quà tặng sao? Ba đã mua rượu Dương Tuấn, vấn đề là quả thực có chút không đưa ra được. Con có biết không, rượu này chỉ có vài ngàn một chai, tặng loại rượu thấp kém này thật sự thích hợp sao?"
Giang Sách nói: "Chỉ cần người phụ trách kia là một lãnh đạo tốt, vào sinh ra tử với binh sĩ thì nhất định sẽ thích loại rượu này."
"Chỉ mong là vậy."
Lúc này lại có mấy tên đàn ông trung niên bụng bự đi tới, một gã đầu hói mang mắt kính đi đầu.
"Ôi, ông Đinh, trùng hợp vậy, lại gặp ông ở đây."
"Là ông Triệu à." Đinh Khải Sơn nói với Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách: "Vị này là chú Triệu Đồng ở bộ phận thị trường, là đồng nghiệp của ba."
Người tên Triệu Đồng này là đối thủ của Đinh Khải Sơn, ngày thường mọi người nhìn có vẻ hòa thuận vui vẻ nhưng trên thực tế lại âm thầm so kè nhau ở khắp nơi.
Lần này còn cạnh tranh chức vị Phó chủ nhiệm.
Có thể nói trong buổi lễ nhậm chức lần này ai có biểu hiện tương đối khá thì nhất định sẽ được ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm trước một bước.
Đinh Khải Sơn ở nhà không chỉ một lần đề cập tới Triệu Đồng, nhưng phần lớn đều không phải là điều tốt đẹp gì cho nên Đinh Mộng Nghiên cũng không có cảm tình gì đối với cái người tên Triệu Đồng này.
"Chào chú Triệu." Đinh Mộng Nghiên lạnh giọng nói.
"Ờ, Mộng Nghiên, chào cháu, đã lâu không gặp, lớn vậy rồi à."
Ánh mắt dâm tà của Triệu Đồng du ngoạn khắp người Đinh Mộng Nghiên, không ngừng đánh giá đôi chân dài trắng nõn của cô, nuốt nước miếng một cái ực, rất thô bỉ.
Cả người Đinh Mộng Nghiên đều không thoải mái lui về sau một bước, để Giang Sách che trước người mình.
"Vị này là?" Triệu Đồng chỉ chỉ Giang Sách.
"Nó là con rể tôi, Giang Sách." Đinh Khải Sơn nói.
Triệu Đồng vui vẻ: "À, chính là oắt con vô dụng cha mất tích, em trai tự sát, bám vào vợ mà sống đó sao, chào cậu chào cậu."
Khuôn mặt Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên đều đen lại.
Triệu Đồng cũng không màng đến cảm xúc của Giang Sách, tiếp tục nói: "Ông Đinh, tôi nói ông này, sao ông lại chịu được thứ người ăn không ngồi rồi ở trong nhà như vậy thế? Nếu đổi lại là tôi thì tôi đã đuổi ra khỏi nhà từ lâu, bảo con gái ly hôn với nó. Nói khó nghe một chút, cho dù lão già lớn tuổi là tôi đây làm con rể ông cũng còn được hơn thằng oắt con vô dụng này đó."
"Ông Triệu!" Đinh Khải Sơn hét lớn một tiếng.
Triệu Đồng khoát tay một cái, "Ôi ôi ôi, tức giận rồi sao? Tôi chỉ đùa với ông một chút thôi, ha ha, đừng để ý. Ừ thì tôi còn có việc, đi trước."
Triệu Đồng cố ý đi ngang qua người Giang Sách, ánh mắt khiêu khích nhìn anh sau đó lại nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên sau lưng Giang Sách, không nhịn được liếm môi một cái.
Ngoài ánh mắt còn có nụ cười thô bỉ làm người ta cảm thấy chán ghét.
Mấy em trai phía sau cũng bỏ đi theo Triệu Đồng.
Sau khi đám người đó bỏ đi, Đinh Mộng Nghiên giẫm mạnh một cước xuống đất: "Đồ cặn bã, rác rưỡi!"
Sắc mặt Đinh Khải Sơn khó coi, đương nhiên ông cũng rất tức giận, nhưng nhiều hơn cả lại là không biết làm sao.
Triệu Đồng mặc dù đáng ghét, nói chuyện rất khó nghe nhưng phải công nhận những lời của ông ta vẫn có mấy phần đạo lý.
Nếu đổi lại là những người khác, họ đã sớm bảo con gái ly hôn với Giang Sách, đuổi tên phế vật này ra khỏi nhà rồi, thậm chí Đinh Khải Sơn còn đang suy nghĩ có phải ông quá nhân từ rồi không?
Đinh Khải Sơn không biết vô tình hay cố ý mà nhìn Giang Sách một cái rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra.
Ai cũng không chú ý lúc này Giang Sách vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Triệu Đồng ở đằng xa, ánh mắt toát ra một luồng sát khí.
Anh có thể vui vẻ xem diễn trò, nhưng anh không thích người khác khinh thường vợ anh.
Giang Sách việc gì cũng lãnh đạm, chỉ có chuyện của Đinh Mộng Nghiên là anh không thể thờ ơ.
Đinh Mộng Nghiên là vảy rồng duy nhất của Giang Sách.
Người chạm vào miếng vảy rồng này chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Anh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cũng không biết đã nhắn nội dung gì, càng không biết đã gửi cho ai, sau đó lại cất điện thoại di động đi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cuối cùng trở lại bên cạnh Đinh Mộng Nghiên.
"Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi trước đi." Giang Sách nói.
"Ừ."
Hai người ngồi xuống số ghế đã lấy được, nhìn bức màn lớn chậm rãi kéo ra, người chủ trì trang trọng giới thiệu khách quý phụ trách buổi lễ nhậm chức hôm nay.
Cuối cùng người phụ trách thần bí kia rốt cuộc cũng ra sân.
Mọi người nhìn chăm chú, người đi ra là một thanh niên, vừa mở miệng liền phát ra giọng nói hùng hậu có lực.
Trong nháy mắt không ít cô gái trong hội trường đều bị anh ta hấp dẫn.
"Không hổ danh là tướng lĩnh cao cấp của Tây Cảnh, quả nhiên anh tuấn giống như thiên thần vậy."
"Nếu như có thể gả cho người đàn ông như vậy, mỗi buổi tối tôi đều sẽ cười đến tỉnh."
"Mấy người đó thật là không biết xấu hổ, người đàn ông như vậy sẽ vừa ý mấy người sao?"
Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi, người thanh niên lên tiếng.
"Các vị khách mời đang ngồi bên dưới, xin chào mọi người. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Mộc Dương Nhất, là người phụ trách buổi lễ nhậm chức hôm nay."
"Đầu tiên tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với mọi người, thật ra thì tôi cũng không phải là người tổng phụ trách ba khu, tôi chỉ là thuộc hạ của nhân vật lớn kia thôi."
Trong nháy mắt mọi người kinh ngạc bàn tán.
Một tên thuộc hạ cũng có thể hơn người như vậy thì người phụ trách thật sự kia há chẳng phải càng giỏi giang sao?
Mộc Dương Nhất tiếp tục nói: "Nhân vật lớn ấy làm việc khiêm tốn, cũng không thích môi trường này, cho nên tôi mới thay thế anh ấy tham dự buổi lễ nhậm chức này. Sau đây sẽ chính thức bắt đầu nghi thức nhậm chức."
Lúc Mộc Dương Nhất ở trên đài diễn thuyết, phía dưới bàn luận sôi nổi.
"Không phải chứ, ý là người phụ trách không định lộ mặt sao?"
"Ôi, có chút thất vọng đó, cũng không biết rốt cuộc người phụ trách kia có dáng vẻ thế nào."
Nghe mọi người nghị luận, Đinh Mộng Nghiên tiến tới bên cạnh Giang Sách, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm lính ở Tây Cảnh năm năm, có thể đoán ra người phụ trách kia là ai hay không? Dáng vẻ thế nào? Có đẹp trai không?"
Giang Sách đảo mắt nói: "Em nhìn anh một chút là ra ngay, những người lính kia cũng không khác anh là bao."
"Sao anh có thể so với người tổng phụ trách kia chứ?"
"Vậy lỡ như anh chính là người tổng phụ trách kia thì sao?"
Đinh Mộng Nghiên liếc anh một cái: "Không nói với anh nữa, toàn nói nhảm."
Giang Sách cười cười nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên, anh đột nhiên cảm thấy người vợ này thật ra cũng rất đáng yêu.
Cũng rất đẹp.
Chương 10: Thảm bại
Mộc Dương Nhất ở trên bục sục sôi chí khí nói một hồi lâu, cuối cùng cũng nói xong, rời khỏi sân khấu.
Người chủ trì cầm micro nói với tất cả mọi người có mặt: "Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, mời mọi người ra về."
Nói là ra về nhưng rất nhiều người vẫn ngồi tại chỗ như cũ.
Chờ sau khi một nhóm người ra về, một người đàn ông cầm quà tặng lên sân khấu, cười ha hả nói với người chủ trì: "Tổng giám đốc Công nghiệp Giang Hoa- Miêu Vũ, để tiếp đón người tổng phụ trách đến tôi đã chuẩn bị một ít tâm ý nhỏ, mong anh chuyển giao cho người tổng phụ trách."
Ông ta mở cái hộp ra, bên trong là một cây nhân sâm có tuổi thọ mười năm, có thể nói là giá trị liên thành!
Người chủ trì gật đầu một cái: "Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển giao."
"Vậy thì cảm ơn."
Miêu Vũ mới vừa đi xuống, người đàn ông thứ hai lại đi lên, một người rồi lại một người giao tấm lòng của bọn họ cho người chủ trì, hy vọng người chủ trì sẽ chuyển giao cho tổng phụ trách.
Có tượng Phật bằng vàng, có trân châu, có xe thể thao, có mã não, người nào cũng tặng thứ có giá trị liên thành, rẻ nhất cũng phải mấy trăm ngàn.
Nhìn người khác tặng đồ, mồ hôi lạnh trên trán Đinh Khải Sơn rơi lộp bộp, so với lễ vật của người khác, thứ trên tay ông quả thực có chút mất mặt.
Triệu Đồng ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Đinh Khải Sơn xách cái hộp, vô cùng tò mò hỏi: "Ông Đinh, ông tặng cái gì thế? Có thể nói cho tôi biết một tiếng không?"
Đinh Khải Sơn lúng túng nói: "Chờ lát nữa thì biết."
"Ôi, thần bí ghê." Triệu Đồng cũng lấy ra cái hộp nhỏ màu vàng của ông ta, vỗ nhẹ mấy cái rồi nói: "Tuy nhiên cho dù ông có đưa cái gì thì cũng không thể so với món bảo bối này của tôi."
Đinh Khải Sơn liếc ông ta một cái, không lên tiếng.
Thấy mọi người đều đưa quà xong hết rồi, Đinh Khải Sơn đứng dậy đi lên sân khấu.
"Ừ thì, tôi là chủ quản của chi nhánh Cục Thủy Lợi, Đinh Khải Sơn, để đón tiếp tổng phụ trách nên đã chuẩn bị một chút lễ mọn."
Người chủ trì nhận lấy thuận tay mở ra, bên trong chứa sáu chai rượu.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng là loại rượu gì vô cùng đắt giá, sau khi nhìn rõ nhãn hiệu thì lập tức cười rộ lên.
"Có lầm hay không? Rượu Dương Tuấn? Rượu này tôi nhớ quầy bán đồ vặt chỉ có vài ngàn một chai thôi?"
"Không có tiền thì đừng tới, dù mua hai bó hoa tươi cũng đáng giá hơn nhiều so với rượu rách nát này?"
"Chậc chậc chậc, thật là mất mặt Cục Thủy Lợi mà."
Khuôn mặt Đinh Khải Sơn nóng lên, ông có nghĩ tới sẽ gặp tình huống này, nhưng khi thật sự xảy ra mới ý thức được mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Trong lòng ông bây giờ tràn đầy hối hận, tại sao lại tin tưởng tên phế vật Giang Sách kia chứ?
Thật ra thì dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết, trong một trường hợp quan trọng như vậy lại tặng loại rượu vài ngàn một chai, đây không phải tương đương với làm nhục người phụ trách sao?
Đừng nói là thăng chức tăng lương, sau khi trở về không bị đuổi đã may mắn lắm rồi.
"Đi xuống đi, đừng để mất mặt."
Đinh Khải Sơn quả thực không còn mặt mũi gặp người khác, vội vã rời khỏi sân khấu.
Người chủ trì cười ha ha hai tiếng, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Hôm nay là ngày tốt để nhậm chức, thứ đồ này xứng để tặng sao? Cút đi!"
Ông ta tiện tay bèn quăng sáu chai rượu xuống đất, giờ khắc này Đinh Khải Sơn cảm giác được mặt mũi của mình cũng đang rơi trên mặt đất theo.
Dưới sân khấu, Đinh Khải Sơn xấu hổ vạn phần.
Triệu Đồng ở một bên cũng cười đến nỗi sắp không thở ra hơi: "Này, ông Đinh, đầu óc ông mẹ nó có bệnh sao? Trường hợp này mà lại đưa rượu vài ngàn một chai? Ông nghĩ người phụ trách là kẻ nhặt đồ phế thải hay sao?"
"Không phải tôi muốn nói ông nhưng ngay cả món quà quan trọng như vậy ông cũng ăn bớt ăn xén, nói rõ ra thì ông thật là keo kiệt."
"Lần này trở về ông chờ bị đuổi đi, mặt mũi của Cục Thủy Lợi chúng ta đều bị ông ném đi sạch rồi."
Trong đám người.
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên đen xuống, cô nhìn về phía Giang Sách: "Đều do anh đề xuất cho ba em, bây giờ làm cho ba em không còn mặt mũi nào, lúc trở về rất có thể ngay cả công việc cũng mất!"
Vẻ mặt Giang Sách dửng dưng.
"Em tin anh không?"
Lại là vấn đề này, lúc nãy Đinh Mộng Nghiên lựa chọn tin Giang Sách, Giang Sách cũng không làm cho cô thất vọng.
Nhưng lúc này đây, Đinh Mộng Nghiên do dự nói: "Không phải em không tin anh, nhưng anh nhìn dáng vẻ kia của ba em một chút đi, đã bị người ta khinh thường đến thê thảm rồi, món lễ vật anh đề cử căn bản là không dùng được!"
"Đây chẳng qua chỉ là ánh mắt của bọn người dốt nát thôi. Tin tưởng anh, nếu như người phụ trách này là một tướng lĩnh tốt thì nhất định sẽ thích món quà anh chọn."
Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Cũng không biết anh có tự tin từ đâu, haiz."
Lúc này Triệu Đồng phẩy ống tay áo đứng lên: "Được rồi, mặt mũi của Cục Thủy Lợi đều bị ông ném sạch rồi, tôi phải mau đi vớt vát lại một chút, không thể để cho người khác cười nhạo."
Ông ta cầm cái hộp nhỏ đi lên sân khấu, cười ha hả với người chủ trì nói: "Tôi là chủ quản bộ phận thị trường của Cục Thủy Lợi, Triệu Đồng, tôi đã cố ý chuẩn bị cho tổng phụ trách một chút tâm ý."
"Lại là Cục Thủy Lợi, lần này sẽ không tiếp tục đưa lên rượu giá rẻ đấy chứ?"
"Tôi thấy tám phần sẽ không có thứ gì tốt."
"Cục Thủy Lợi nghèo như vậy từ khi nào thế?"
Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi, Triệu Đồng lại cúi người thật sâu về phía đám đông.
"Tại đây trước hết tôi xin nói lời xin lỗi với mọi người, bởi vì đồng nghiệp của tôi nhất thời dại dột làm cho mọi người cười ầm một trận, tại đây tôi muốn thay Đinh Khải Sơn nói tiếng xin lỗi với mọi người."
"Cục Thủy Lợi của chúng tôi không nghèo, cũng tuyệt đối không có ý không tôn trọng người phụ trách. Việc làm của Đinh Khải Sơn chỉ là hành vi cá nhân của ông ấy, không liên quan đến Cục Thủy Lợi, mong mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
"Vì để cho mọi người thấy được thành ý của Cục Thủy Lợi, hãy nhìn thành ý của Triệu Đồng tôi một chút, tôi đã đặc biệt dâng lên một phần lễ vật."
Nói xong ông ta mở cái hộp nhỏ màu vàng ra, bên trong cũng chỉ có một cái chìa khóa.
Tay Triệu Đồng kẹp lấy cái chìa khóa giơ lên: "Cái chìa khóa này chìa khóa của căn biệt thự số 33 trong tiểu khu Phong Lĩnh ở thành phố."
Mọi người đều kinh ngạc.
Tiểu khu Phong Lĩnh, đây chính là một trong năm tiểu khu sang trọng bậc nhất trong toàn thành phố, người sống ở đó không giàu cũng sang!
Biệt thự ở đó rẻ nhất cũng hơn mười triệu tệ.
Hơn nữa nếu không có bối cảnh quan hệ nhất định thì căn bản cũng không có tư cách mua.
Căn nhà sang trọng như vậy người bình thường có theo đuổi cả đời cũng không mua nổi mà Triệu Đồng lại mua được cho người tổng phụ trách, quả thực làm người ta khiếp sợ.
Đinh Khải Sơn và Triệu Đồng đều là người của Cục Thủy Lợi, một người xài tổng cộng không tới ba mươi ngàn, một người khác lại dâng lên căn nhà hơn chục triệu sang trọng.
Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.
Trận chiến này Đinh Khải Sơn quả thật là thảm bại.