Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Chương 53 “Còn không quỳ xuống nhận sai cho tôi!”




“Em nhìn bộ dáng anh thế này giống như là có việc gì sao?”

“Vậy đám người Thường Tại Xuân bọn họ?”

“Bọn họ...”

Không chờ Giang Sách mở miệng nói tiếp, xe cấp cứu 120 đã đến nơi, một đám người vội vàng khiêng Thường Tại Xuân, Nhóc bốn mắt và những người khác ra ngoài, đưa lên xe cứu thương, khẩn cấp chạy nhanh đến bệnh viện.

“Bọn họ bị làm sao vậy?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.

“Không có gì, chỉ là uống nhiều quá mà thôi.”

Đinh Mộng Nghiên sẽ không tin tưởng loại chuyện vớ vẩn thế này, nhìn qua cũng thấy mấy người kia gần như sắp chết đến nơi rồi, làm gì đơn giản là do uống nhiều mà bị như vậy chứ?

“Lên xe trước đã.”

Mở cửa xe, Giang Sách ngồi ở vị trí ghế phụ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Một mình anh đó chế phục hết mấy người à?”

Giang Sách không trả lời, chẳng qua xem tình hình chắc là như vậy.

Đinh Mộng Nghiên thở dài: "Chế phục bọn họ là chuyện tốt, chỉ là anh ra tay có vẻ hơi tàn nhẫn.”

Giang Sách nhàn nhạt nói: “Đối phó với những người khác nhau, sẽ phải dùng những thủ đoạn khác nhau, người giống như Thường Tại Xuân không cần phải mềm lòng nương tay làm gì.”

Chỉ cần là bọn họ đối với Đinh Mộng Nghiên có mưu đồ gây rối, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.

Nếu như đây là ở Tây Cảnh, chỉ sợ mấy người Thường Tại Xuân sẽ có kết cục thảm hại hơn bây giờ nhiều, hiện tại còn có thể sống sót đã xem như không tôi.

Đang nói chuyện, di động của Đinh Mộng Nghiên chợt đổ chuông, là Đinh Trọng gọi tới.

“Dạ, Ông nội.”

“Cô còn có mặt mũi kêu tôi là ông nội nữa à? Bảo cô đi đàm phán với người ta, kết quả cô đã làm cái gì vậy hả? Cô đem đám người Tổng giám đốc Thường từng người từng người một đưa vô bệnh viện, bây giờ tánh mạng bị đe dọa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!”

Đinh Mộng Nghiên sắc mặt biến đổi, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Ông nội, thật sự con cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy?

“Mộng Nghiên, biểu hiện lần này của cô làm tôi rất thất vọng. Bây giờ đừng nói gì nữa, cô trước tiên trở về đây đi.”

“Vâng, thưa ông.”

cúp điện thoại, Đinh Mộng Nghiên trong lòng thấp thỏm bất an: "Giang Sách, chuyện anh làm lần này thật sự có chút quá mức rồi, chẳng may hại chết Thường Tại Xuân, anh chắc chắn cũng sẽ bị ngồi tù. Cho dù anh ta không chết, Thường Tại Xuân cũng sẽ đâm đơn kiện, tìm cách bắt giam anh lại.”

Tuy nhiên Giang Sách dường như không nghe thấy lời cô nói, căn bản là anh vốn không để chuyện này ở trong lòng.

+

Đã có đám người Mộc Dương Nhất xử lý những chuyện phía sau rồi anh không cần lo lắng gì cả. Nếu Thường Tại Xuân dám tiếp tục gây rắc rối nữa, thì Mộc Dương Nhất có thể trực tiếp đem người nhà họ Thường tiêu diệt toàn bộ.

Nhà họ Thường ở trong mắt Giang Sách, chỉ giống như là con kiến so với con voi mà thôi.

Đinh Mộng Nghiên khẽ lắc đầu, lái xe chạy về đến trụ sở chính nhà máy sản xuất Nhiệt Đinh, dẫn theo Giang Sách đi thẳng lên phòng họp công ty.

Vừa bước chân vào phòng họp, liền trông thấy một đám người ngồi vây quanh hai bên bàn hội nghị, ánh mắt châm chọc nhìn cô, từng người từng người một vẻ mặt vui sướng hả hê.

Đinh Trọng ngồi ở chỗ cao nhất, thở dài một hơi, nói: “Đinh Mộng Nghiên, cô có biết bản thân phạm phải tội lớn như thế nào không?”

Đinh Mộng Nghiên im lặng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Đinh Trọng tiếp tục nói: “Cô làm cho mấy người Thường Tại Xuân không chết cũng bị thương, hiện tại gây thù kết oán với nhà họ Thường sâu tựa như biển! Bọn họ chẳng những sẽ không cho chúng ta vụ đầu tư này, con sẽ sử dụng hết tài lực đang có đối phó chúng ta! Đinh Mộng Nghiên, đây đều là chuyện tốt mà cô đã làm được đấy!”.

Ông ta tức giận đem cái ly hung hăng nện trên mặt đất, giận dữ nói: “Còn không quỳ xuống nhận sai cho tôi!”

Mọi người xem đến vui vẻ thoải mái, ước gì nhìn thấy cô bị xấu mặt chế nhạo.

Đinh Mộng Nghiên khẽ cắn môi, rất ủy khuất, nước mắt lăn dài.

“Quỳ xuống!”

Đinh Mộng Nghiên bị dọa một cái giật mình, hai chân run rẩy muốn quỳ ngay lập tức.

Nhưng đúng vào lúc này Giang Sách nhìn như tùy ý cầm lấy một cái ghế đặt ở phía sau lưng cô, tiếp theo duỗi tay kéo bả vai cô một cái, Đinh Mộng Nghiên hai chân đang khụy xuống không những không quỳ mà còn thuận thế ngồi lên trên ghế, điều này làm cho Đinh Trọng tức giận đến cực điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.