Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Chương 22 Đinh Mộng Nghiên càng xem càng thấy sợ.




Đinh Trọng tiếp tục hít thở sâu, Đinh Phong Thành tự tin nói: "Ông ơi, đừng quá lo lắng. Đề xuất đấu thầu của chúng ta được thực hiện bởi một nhóm thiết kế hạng nhất trong nước với mức giá cao. Bất kể phương diện nào cũng đều tốt nhất về mọi mặt. Nhà bọn họ chắc chắn chuẩn bị không được như nhà ta, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng lợi êm đẹp. Hơn nữa nhà họ Đinh làm nghề xây dựng mấy chục năm rồi, làm gì có chuyện nhà bọn họ chiếm ưu thế hơn nhà ta được?"

Đinh Trọng lắc đầu: "Phong Thành, cháu là người tự tin đến nỗi mù quáng. Cháu phải biết rằng, nhà họ Đinh của chúng ta chỉ đứng thứ hai trong ngành xây dựng, huống chi nhà họ Đinh của chúng ta còn không có chút quan hệ nào với Cục xây dựng Đô thị. Muốn thắng cuộc đấu thầu này chúng ta gặp rất nhiều khó khăn."

"Ông ơi, đừng lo, đợi tí nữa xem tình hình sau."

Không lâu sau, người tổ chức cuộc đấu thầu bước lên sân khấu.

Quách Sướng, Phó Cục trưởng Cục Xây dựng Đô thị hằng giọng một cái, đưa tay nâng kính mắt, cười nói: "Kính thưa quý khách, chúc mọi người buổi trưa tốt lành..."

Sau khi nói lảm nhảm một mấy điều vô nghĩa, cuối cùng cũng nói đến vấn đề trọng tâm.

"Tôi tin rằng mọi người đều rất mong chờ kế hoạch đấu thầu này. Tôi sẽ có mặt ở văn phòng bên trái trong giây lát. Tất cả những người muốn tham gia đấu thầu hãy vào và đem phương án được chuẩn bị kỹ càng trình bày cho tôi nghe. Tôi sẽ căn cứ theo kế hoạch của các bạn rồi đưa ra lựa chọn tốt nhất. Bây giờ, tôi sẽ đến văn phòng để đợi mọi người, mọi người phải cố gắng hơn để cho tôi câu trả lời thích hợp nhất."

Nói xong, Quách Sướng bước vào văn phòng.

Mọi người xem lại bản kế hoạch rất nhiều lần, cho đến khi họ cảm thấy không có vấn đề gì thì mới đi về phía văn phòng.

Người đầu tiên bước vào, chưa đầy một phút sau đã bước ra với cái lắc đầu đầy thất vọng.

Người thứ hai, người thứ ba...

Hơn mười người liên tiếp bước vào, nhưng mỗi người trong số mười người đó đều phải ra ngoài khi chưa đầy một phút, tất cả đều mang vẻ mặt chán nản bước ra.

Đinh Mộng Nghiên càng xem càng thấy sợ.

"Giang Sách, em nghĩ chúng ta vẫn nên quay trở lại đi, lần đấu thầu này quả nghiêm ngặt. Hơn nữa, chúng ta thậm chí còn không có bản kế hoạch đấu thầu, vậy khi đến lượt hai ta vào trình bày, chúng ta sẽ phải nói gì đây?"

Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Hãy tin tưởng vào bản thân, em nhất định có thể giành chiến

thắng trong cuộc đấu thầu này bằng khả năng của mình."

Đinh Mộng Nghiên cảm thấy rất khó hiểu: "Anh có đang tin tưởng vào em quả rồi không? Bản thân em còn chẳng có lòng tin."

Giang Sách không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn văn phòng nhỏ, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Đinh Phong Thành đang chuẩn bị, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên cũng ở đây thì không khỏi bật cười.

"Tôi có nhìn lầm không vậy? Hai người tới nơi này làm cái gì? Mấy người tới thưởng thức phong cảnh sao?"

Giang Sách nhìn sang: "Anh tới đây để làm gì thì chúng tôi cũng tới đây làm cái đó."

"Ha ha ha, các người cũng tham gia đấu thầu à? Đúng là làm trò cười cho người khác, các người dựa vào cái gì chứ? Giang Sách, chẳng lẽ cậu vẫn muốn dựa dẫm vào sự giúp đỡ của vị đại tướng kia sao? Tôi nói cho cậu biết, cuộc đấu thầu này không phải nơi để tổ chức buổi cúng bái người đã khuất!"

Đinh Trọng xua tay: "Đừng nói nữa, nói thế nào thì Mộng Nghiên cũng là người nhà họ Đinh. Nó tham gia đấu thầu cũng không có gì xấu đối với nhà họ Đinh, càng thêm nhiều người càng có thêm vài phần khí thế."

"Ông nội ơi, cháu chỉ sợ rằng có một số người chỉ cần chân chúng ta chứ không giúp được gì."

Đinh Trọng cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói với Đinh Mộng Nghiên: "Lời Đinh Phong Thành nói cũng có lý, Mộng Nghiên, cháu nên về đi. Nhà họ Đinh có ông và Đinh Phong Thành là đủ rồi, lỡ như Phó cục trưởng nhìn thấy cháu rồi nghĩ sao lại để một người phụ nữ đến tham gia đấu thầu, ông ấy lại nghĩ nhà họ Đinh chúng ta không dụng tâm cho lần đầu thầu này thì nguy to."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.