Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Chương 202 Ba mươi phần trăm?




*Chương có nội dung hình ảnh

Trên khuôn mặt của Hạng Chí Thành cũng đầy vẻ buồn bã, giống như Lâu Hân Duyệt đã nói vậy, tất cả lợi thế của bộ phim này đều đều được đặt trên người cô ta. Nếu Lâu Hân Duyệt không diễn thì tương đương với việc dự án này sẽ thành đồ bỏ.

Làm sao bây giờ?

Giang Sách bước tới và hỏi: "Dự án này là phim chiếu rạp hay là phim chiếu

mạng?"

Hạng Chí Thành nói: "Là phim chiếu mạng."

"Chi phí đầu vào là bao nhiêu?"

"Ba trăm vạn."

"Toàn bộ kịch bản và tuyên truyền đều xoay quanh Lâu Hân Duyệt à?"

Hạng Chí Thành gật đầu: "Kế hoạch ban đầu là lợi dụng sức ảnh hưởng của cô ta để thu hoạch một đợt "rau hẹ". Là tôi nghĩ quá đơn giản."

Sau khi hiểu rõ tình hình, Giang Sách vẫy tay với đạo diễn: "Lại đây."

Đạo diễn lúc la lúc lắc đi tới: "Tổng giám đốc Giang, xin hỏi có gì dặn dò?"

"Giao cho ông một nhiệm vụ"

"Xin cậu cứ nói."

"Lật ngược toàn bộ kịch bản, tiến độ dự án bắt đầu từ con số không, mọi tuyên truyền giai đoạn trước đều xóa bỏ hết. Sau đó, lấy Lăng Dao là nhân vật chính, chế tác một bộ cân đo đong đếm theo chính cô ấy, hoàn thành kịch bản với chất lượng cao nhất trong thời gian ngắn nhất. Cuối cùng, phải hoàn thành quay chụp và đăng lên mạng trong thời hạn quy định của kế hoạch ban đầu."

Mặt đạo diễn xanh mét hết cả.

Chuyện này sao có thể hoàn thành được chứ?

Diễn viên chính thay đổi, kịch bản thay đổi, tuyên truyền bị hủy bỏ, tất cả mọi thứ chẳng khác gì làm lại từ đầu, kết quả là còn phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian dự kiến ban đầu.

Hoàn toàn chính là chuyện không có khả năng hoàn thành mà!

Đạo diễn vừa muốn nói chuyện thì Giang Sách đã ngăn ông ta lại.

"Tôi biết khó khăn của ông, ông không cần phải nói."

"Ngân sách ban đầu của ông là ba trăm vạn, tôi sẽ tăng lên cho ông một ngàn vạn. Sau khi bộ phim mang này đăng tải lên Internet, ông có thể nhận được ba mươi phần trăm doanh thu phòng vé!"

Ba mươi phần trăm?

Vị đạo diễn chuyển từ lo lắng sang vui mừng chỉ trong chớp mắt. Thường chỉ có những đạo diễn lớn mới đủ tư cách tham gia vào doanh thu phòng vé, những đạo diễn nhỏ như ông thường chỉ bị công ty chèn ép thôi.

Được chia ba mươi phần trăm doanh thu phòng vé, nếu doanh thu phòng vé cao thì ông ta có thể kiếm lại tiền chỉ trong một năm.

Giang Sách duỗi ra hai ngón tay: "Tôi chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, hoàn thành một bộ phim chiếu mạng chất lượng cao. Thứ hai, lăng-xê Lăng Dao. Nếu như ông làm đủ tốt, tôi thậm chí sẽ tăng cổ tức của ông lên đến năm mươi phần trăm. Như thế nào, có thể hoàn thành được không?"

Trước sự cám dỗ lớn lao, dù khó khăn lớn đến đâu cũng có thể vượt qua được.

Đạo diễn gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề! Tổng giám đốc Giang, cậu cứ yên tâm đi, cho dù mỗi ngày tôi không ngủ cũng nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."

"Ừm, phụ thuộc vào ông hết đấy."

Giang Sách quay lưng bước đi.

Lăng Dao bước lên đón, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa mừng thầm: "Tổng giám đốc Giang, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào..."

"Không cần cảm ơn, tất cả đều là cô dùng sự cố gắng để đổi lấy. Cô diễn xuất tinh xảo như thế, lại có ngoại hình xinh đẹp, sẵn sàng chịu thương chịu khó. Tôi không lăng-xê cô thì lăng-xê ai?"

Khuôn mặt của Lăng Dao lập tức đỏ như một quả táo chín.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô ấy đã được nghe vô số lời khen ngợi, không biết đã có bao nhiêu người khen cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp.

Nhưng chỉ có lời khen ngợi của Giang Sách ngày hôm nay mới khiến cô ấy cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, kèm theo đó là những đợt ngượng ngùng.

Sau tất cả, Lăng Dao vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi.

Đứng trước một người đàn ông trưởng thành, thành đạt và có trách nhiệm như Giang Sách, làm sao cô ấy có thể chịu nổi sức hấp dẫn chứ? Sau khi được khích lệ một phen, tim cô ấy đập thình thịch không ngừng.

Giang Sách nói: "Hãy biểu hiện cho tốt, đừng để tôi thất vọng."

Lăng Dao gật đầu chắc nịch: "Tôi sẽ bỏ ra một trăm phần trăm nỗ lực của mình, tuyệt đối sẽ không phụ sự bồi dưỡng của tổng giám đốc Giang!"

"Ừ, cố lên."

Sau khi nói xong, Giang Sách yêu cầu tất cả các nhân viên rút lui, cần làm gì thì làm đó, nắm vững nghiên cứu kịch bản, tiếp tục quay chụp.

Bên này, anh trở về bên cạnh Nhậm Chỉ Lan.

Trên mặt Nhậm Chỉ Lan nở nụ cười xấu xa, nhìn Giang Sách nói: "Tổng giám đốc Giang?"

Giang Sách xấu hổ gãi đầu, anh có thể biểu hiện rất lạnh lùng và kiêu ngạo trước mặt người ngoài, nhưng chỉ khi ở trước mặt Nhậm Chỉ Lan, anh mãi chỉ là một đứa trẻ".

Dù sao thì Nhậm Chỉ Lan đã lấp đầy khoảng trống người mẹ trong tuổi thơ của Giang Sách.

20220321234246-tamlinh247.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.