Trong mắt Giang Sách mang lửa, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy xấu hổ vì công ty giải trí Ức Mạch có loại nghệ sĩ nát như cô!”
"Anh buông tôi ra!"
"Tôi ra lệnh cho anh buông tôi ra!"
Lâu Hân Duyệt hét lên, nhân viên bảo vệ xung quanh vội vã tập trung lại, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, Lăng Dao với gương mặt chồng chất vết thương kéo tay áo Giang Sách nói: "Anh ơi, anh buông cô ấy ra đi."
"Hům?"
Cơn giận dữ của Giang Sách nhất thời biến thành sự nghi hoặc: "Vừa rồi cô ta đã đối xử với cô như vậy mà cô còn muốn tôi buông cô ta ra sao?"
Lăng Dao thở dài: "Tôi biết anh vì muốn tốt cho tôi, muốn trút giận cho tôi. Nhưng mà, dù sao tôi cũng chỉ là một diễn viên đóng thế nho nhỏ mà thôi, không đáng kể."
"Lâu Hân Duyệt thì khác, cô ấy là một ngôi sao lớn."
"Nếu anh làm cô ấy bị thương thì sẽ làm trì hoãn tiến độ quay phim của cả đoàn và tăng kinh phí quay phim. Hơn nữa sức hút của cả bộ phim đều dựa vào cô ấy, nếu không có cô ấy thì còn ai xem bộ phim này nữa?"
"Anh làm cô ấy bị thương thì cũng không lợi ích gì đối với anh. Đến lúc đó, rất nhiều người hâm mộ của cô ấy sẽ vây đánh anh, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh."
Lăng Dao cắn môi nói: "Vậy nên thưa anh, chuyện này... cứ quên đi."
Quên đi?
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Lăng Dao không thể không đưa ra lựa chọn này.
Người với người thật là chẳng thể nào so sánh với nhau.
Diễn viên đóng thế dù có mệt mỏi đến đâu cũng không thể nhận được sự thương xót của công chúng, còn các ngôi sao lớn chỉ cần có biến động nhỏ thôi cũng có thể lên trang nhất.
Cấp bậc không giống nhau.
Giang Sách cười lạnh, thực sự buông lỏng tay ra.
Lâu Hân Duyệt lùi lại phía sau vài mét, xoa xoa cổ tay mình: "Tay người đàn ông này là kìm nhổ đinh à? Bóp tôi đau chết đi được."
Cô ta chỉ vào Giang Sách và nói: "Thằng kia, anh thật là không biết trời cao đất rộng. Anh đắc tội tôi thì chính là đang đắc tội Giải trí Ức Mạch, đắc tội công ty lớn có thế lực mạnh nhất ở khu Giang Nam này đó! Anh xong đời rồi!"
Đối mặt với cô ta, Giang Sách lạnh lùng hỏi: "Ban đầu tôi rất tức giận, nhưng hiện giờ chỉ còn lại nỗi buồn. Tại sao sự phát triển của Giải trí Ức Mạch lại có sự chuyển dịch? Tại sao Giải trí Ức Mạch lại có một nghệ sĩ rác rưởi như cô? Tôi muốn suy ngẫm kỹ lại."
"Lâu Hân Duyệt, dù là diễn xuất hay đạo đức nghệ thuật, cô đều không xứng với vị trí nữ chính."
"Lăng Dao thích hợp làm diễn viên chính hơn cô."
Lâu Hân Duyệt phì cười.
"Cô ta? Diễn viên chính ư?"
"Chỉ là một nhóc quê mùa muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn độ hot không có độ hot, thế mà còn đòi đóng vai chính ư? Cô ta làm diễn viên chính thì có ai mà xem chứ? Một bộ phim không có ai xem thì có nền tảng nào sẽ đề cử chứ?"
"Cô ta lấy cái gì so sánh với tôi?"
"Hơn nữa, anh là cái thá gì? Anh nói để cô ta làm diễn viên chính thì cô ta có thể làm diễn viên chính sao? Ở đây, lời nói của đạo diễn còn chẳng có tác dụng nữa kìa, mọi người đều phải nghe lời của tôi!"
Một diễn viên mà có địa vị vượt lên trên cả đạo diễn.
Quả thực là mỉa mai.
Giang Sách lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc: "Alo, Hạng Chí Thành, đến công viên Hoa Hải một chuyến đi."
Nghe thấy ba chữ "Hạng Chí Thành", đầu tiên là Lâu Hân Duyệt sửng sốt, sau đó thì tỏ vẻ vui mừng.
"Yo, tin tức của anh cũng rất nhạy bén đó chứ, biết phó tổng giám đốc mới của bộ phận truyền hình và điện ảnh của chúng tôi là anh Hạng luôn."
"Sao nào, muốn dùng tên của anh Hạng để hù dọa tôi hả?"
"Tôi không ngại nói cho anh biết, chính anh Hạng đã đại diện Giải trí Ức Mạch kí tên với tôi để tôi đóng vai chính trong bộ phim này đó."
"Anh Hạng có đến đây thì cũng phải nói chuyện với tôi thôi."
Càng nói càng ngạo mạn, Lâu Hân Duyệt đã không còn để bất cứ ai vào mắt nữa rồi.
Tòa nhà của Giải trí Ức Mạch cách công viên Hoa Hải không xa, sau khi nhận được cuộc gọi, Hạng Chí Thành biết có chuyện không ổn liền lập tức lái xe qua, trước sau chỉ mất chưa đầy mười phút.
Khi đến hiện trường, Hạng Chí Thành chạy chậm vào công viên Hoa Hải, quả nhiên nhìn thấy Giang Sách đang ở trong đó.
Anh ta chạy nhanh tới.
Lâu Hân Duyệt nghĩ rằng Hạng Chí Thành đang chạy về phía mình nên liền chủ động chào hỏi, nước mắt nước mũi tèm lem mà nói: "Anh Hạng, anh đến rồi. Em bị người ta bắt nạt rất thảm hại. Anh phải làm chủ cho em nha."
Hạng Chí Thành sửng sốt: "Có ai dám bắt nạt cô à?"
Lâu Hân Duyệt chỉ vào Giang Sách và nói: "Là anh ta. Vừa rồi anh ta bóp tay của em đau lắm. Anh ta còn nói em không có kỹ năng diễn xuất, em không xứng đáng làm nữ chính. Anh Hạng, em lớn thế này rồi mà chưa bao giờ bị bắt nạt như vậy đâu. Anh phải làm chủ cho em, phải dạy cho anh ta một bài học mới được!"
Mặt Hạng Chí Thành đen như đáy nồi.
Dạy cho Giang Sách một bài học?
Ha ha, cho anh ta một trăm lá gan thì anh ta cũng không dám nghĩ như vậy.
Anh ta ho khan một tiếng và hỏi lại một lần nữa: "Hân Duyệt, mọi điều cô vừa nói có phải là sự thật không?"
"Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, nếu không tin thì anh cứ hỏi đi."