*Chương có nội dung hình ảnh
Thậm chí có người khẽ bàn luận.
“Lăng Dao là đóng thế, thế nhưng kỹ năng diễn xuất lại tuyệt vời như thế, dứt khoát để cô ấy làm diễn viên chính cho rồi.”
KO
“Đúng thế, hợp tác với cô ấy dễ dàng hơn nhiều. Tôi là nhân viên ánh sáng, đều không cần phải thao tác nhiều, tự cô ấy lúc diễn biết cách phải bắt sáng như thế nào, quá lợi hại.”
“Đây mới là chuyên nghiệp chứ!”
“Nhìn lại cái gọi là Lâu Hân Duyệt kia, ha ha, chẳng phải chỉ dựa vào gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ kia, lại thêm cặp ngực bò sữa, khiến một đám trạch nam bám đít thôi sao? Làm gì có bản lĩnh thật sự.”
Giọng nghị luận của mọi người không lớn, nhưng vẫn truyền vào tai Lâu Hân Duyệt.
Cô ta ngay cả trà cũng nuốt không trôi, tức run người.
Một diễn viên đóng thể không có danh tiếng gì mà thôi, lại dám áp đảo chính chủ? Làm sao có thể như thế?
Lâu Hân Duyệt hừ lạnh một tiếng, kì quái mà nói với đạo diễn: “Đạo diễn, cảnh khi nãy hình như không ổn lắm, quay lại lần nữa đi?”
"Ha?"
Đạo diễn ngơ người, cảnh kia vừa rồi rất tuyệt mà, chỗ nào không ổn?
Anh ta vừa tính hỏi thêm một câu, kết quả nhìn thấy ánh mắt thâm độc của Lâu Hân Duyệt, lập tức bị dọa đến ngậm miệng ngay lập tức.
“Ừ... vừa rồi có một ống kính để lọt, quay lại lần nữa.”
"Action!!!"
Để lọt?
Để lọt cái quái gì!
Chính là Lâu Hân Duyệt khó chịu với Lăng Dao, cố ý tìm cớ, để cô ấy lại bị “đánh” thêm lần nữa.
Mọi người giận mà không dám nói gì, đành phải nhịn xuống mà quay lại lần nữa.
Lần này, Lăng Dao diễn càng thêm nhập tâm, hiệu quả tốt hơn nữa, thợ quay phim cũng quay rất chân thành, không để lọt bất kì ống kính nào.
Kết quả.
Lâu Hân Duyệt đổi một chân vắt qua, uể oa nói: “Lúc nãy khi ngã xuống đất có chút giả, quay lại lần nữa đi.”
Nghe lời này, trong lòng mọi người lại càng tức giận hận.
Thật ra lần thứ nhất đã đủ tốt rồi, nhất định phải thêm lần thứ hai: Lần thứ hai gần như hoàn mỹ, không có bất kì điều gì không đủ, cứ phải nhặt xương trong trứng gà, nói cái gì mà ngã có hơi giả, muốn quay lần thứ ba.
Ngay cả mù cũng có thể nhìn ra Lâu Hân Duyệt đây là cố ý là khó Lăng Dao.
Mọi người giận mà không dám nói gì.
Ai kêu Lâu Hân Duyệt có vốn lớn nhất chứ? Ai bảo lưu lượng của cả bộ phim này đều dựa vào Lâu Hân Duyệt chứ?
Nhịn thôi.
Đạo diễn nhịn cơn tức xuống, nói: “Lượt vừa rồi không ổn, lại quay lại lần nữa, action!!!”
Lăng Dao cắn môi một chút, không có lời oán hận nào, tiếp tục quay phi.
Lần này cũng không khác biệt quá lớn với lần trước, thế nhưng Lăng Dao đặc biệt chú ý đến động tác ngã xuống, là thật sự trực tiếp ngã xuống, không hề có chút động tác đề phòng nào.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dưới tình huống không có bất kì động tác bảo hộ nào mà ngã xuống, lại còn ngã trên mặt xi măng.
Một chữ: “Đau.”
Loại cảm giác đau xót kia đều được Lăng Dạo diễn ra.
Thật ra chẳng cần diễn, bây giờ bản thân cô ấy đã đang rất đau, rất xót.
"Cut."
Đạo diễn lúc này tiên hạ thủ vi cường, chủ động nói với Lâu Hân Duyệt: “Lăng Dao lần này ngã rất chân thực, các phương diện khác cũng diễn rất ổn, tạm được rồi chứ?”
Lâu Hân Duyệt cười ha ha, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mà nói: “Lăng Dao lần này ngã rất chân thực, nhưng người diễn đối với cô ta không được, cô ta không có loại cảm giác mạnh mẽ làm liều. Theo tôi thấy, lại quay lại một lần đi.”
“Chuyện này.”
Đạo diễn quả thực tức giận đến muốn mắng người, căn bản chính là làm loan!
Không còn cách nào, anh ta nhịn tức xuống, nói: “Làm lại lần nữa, Action!!!”
Hết lần này đến lần khác.
Không ngừng quay chụp cùng một cảnh.
Lâu Hân Duyệt từ đầu đến cuối cùng chỉ có một câu: “Quay lại lần nữa.”
Từ trước ra sau quay gần hai mươi lần, toàn bộ đều không được, Lăng Dao ngã xuống hết lần này đến lần khác, trên người đều là vết thương, quần áo đều bị ngã rách, nước mắt chảy hết lần này đến lần khác, dường như khó có thể chịu đựng loại tra tấn như thế này.
Nhậm Chi Lan không ngừng lắc đầu.
“Đây là đang đóng phim à? Quả thực chính là mưu sát!”
“Dùng loại diễn viên này, căn bản đừng mong ra được phim tốt.”