Ánh mắt Tôn Vĩnh Trinh hơi thay đổi, rồi gật đầu: “Được, đây là tự anh nói. Tôi sẽ cho anh thời gian hai tháng xử lý Giải trí Ức Mạch, nếu thành công anh không những có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tổng Giám đốc, mà tôi còn sẽ chia nhiều hoa hồng của công ty cho anh. Nhưng nếu anh làm không được thì tự thu dọn đồ đạc cút đi ngay.”
“Được!”
Bách Tin Hoành đồng ý một tiếng, xoay người rời đi, trên người tràn ngập hơi thở trả thù.
Thời tiết sáng sủa, thơm mùi hoa cỏ.
Giang Sách ngồi giao thông công cộng đi đến tiệm cơm uyên ương ở số một trăm sáu mươi sáu đường Gia Uy.
Còn chưa tới cửa tiệm, Giang Sách đã nhìn thấy trong tiệm toàn người là người, mỗi cái bàn đều ngồi đây người, còn có rất nhiều người xếp hàng ở bên ngoài.
“Ôi, còn chưa tới giờ cơm, sao có nhiều người như vậy?”
“Làm ăn tốt quá.”
Giang Sách đi vào trong tiệm, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Vân đang giúp ba bưng thức ăn cho khách, đôi chân ngắn ngủn đi lại rất nhanh, giống như là một con Corgi chạy lạch bà lạch bạch.
Giang Sách nhìn vô cùng vui vẻ.
Nhiếp Tiểu Vân đưa đồ ăn ra ngoài, vừa quay đầu đã thấy Giang Sách.
“Chú!”
“Ôi.”
Nhiếp Tiểu Vân chạy chậm đến đây, Giang Sách khom lưng ôm lấy Nhiếp Tiểu Vân, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé.
Nhiếp Tranh nghe thấy tiếng động, đi từ trong phòng bếp ra xem thử, nở nụ cười.
Ông ấy nói với mọi người đứng ở đây: “Xin lỗi các vị, hôm nay nguyên liệu nấu ăn sau bếp không đủ, xin lỗi không nhận món nữa, mời mọi người lần sau lại ghé.”
Những khách hàng còn đang muốn gọi thức ăn, trên mặt ai cũng ngập tràn vẻ thất vọng.
Món ăn ở tiệm cơm uyên ương này là ngon nhất trên con đường này, thậm chí có thể nói ngon nhất ở cả Giang Nam này, rất nhiều người đến đây vì nghe tiếng, không được ăn đúng là đáng tiếc.
Sau khi tiễn khách hàng ra về, Nhiếp Tranh nhanh chóng làm xong những món còn lại trong thực đơn, rồi dọn dẹp một cái bàn sạch sẽ ngăn nắp để Giang Sách ngồi xuống.
Sau đó, ông ấy xào mấy món, lấy mấy chai bia, rồi đưa cho Giang Sách mỗi người một ly.
“Lão đại, sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi ngồi vậy?”
Giang Sách ăn hạt đậu phộng, cười tủm tỉm nói: “Là do tôi thật sự quá nhớ tài năng nấu nướng của ông, không nhịn được.”
“Ha ha, lão đại khách sáo.”
Giang Sách vừa dùng bữa vừa uống bia, nhìn tiệm cơm đông nghịt người gật đầu nói: “Làm ăn khấm khá quá.”
Nhiếp Tranh cười: “Cũng được, mọi người thích ăn là tôi đã rất vui rồi.”
Đối với một đầu bếp mà nói, có thể có một quán ăn của riêng mình, còn không có bất kỳ áp lực kinh tế nào, cuối cùng còn có một nhóm khách hàng vô cùng ủng hộ, đây chính là những ngày vui vẻ nhất.
Chỉ là...
Giang Sách đề nghị: “Ông nên mời thêm một nhân viên phụ giúp, không thể để Tiểu Vân làm chân chạy cho ông mãi được, ông sẽ bị nghi ngờ là sử dụng lao động trẻ em đó.”
Nhiếp Tranh đầy bất lực nói: “Không phải tôi không muốn mời, mà không mời được.”
Nhiếp Tiểu Vân bò lên trên ghế nói: “Cũng không phải thế, ngày nào cũng có người đến, nhưng mà là ba cháu coi thường người ta, cứ một lúc sẽ nói người ta không đủ sạch sẽ, một lúc lại nói người ta không đủ cẩn thận, một lúc nữa lại nói người ta không đủ tôn trọng đồ ăn, đủ các loại lý do.”
Nhiếp Tranh xấu hổ ho khan một tiếng, xấu hổ gãi đầu.
Giang Sách nghe xong cười ha ha: “Ông đó, tuyển một chạy bàn mà yêu cầu cao quá.”
Biết sao được, nếu không có yêu cầu cao như vậy, Nhiếp Tranh cũng không có được năng lực nấu ăn cao siêu như bây giờ.
Đang trò chuyện, có một người phụ nữ đeo kính râm, trang điểm theo phong cách tây đi vào, bên cạnh cô ta có một người đàn ông đi theo, trợ lý đi theo phía sau hai người giúp bung dù, cầm túi.