*Chương có nội dung hình ảnh
“Điều mà tôi có thể làm là giúp cậu một tay”
“Cho nên, tôi giúp cậu, là vì báo ân, nhưng phần hơn là suy nghĩ cho giới giải trí của cả Giang Nam này.”
Giang Sách rất là cảm động.
"Ông La, tôi nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của ông, mang đến một mảnh trời mới cho giới giải trí của Giang Nam!”
“Đúng rồi, Ông La, ông đồng ý viết cho công ty chúng tôi ba mươi bài hát, tôi phải trả thù lao cho ông.”
La Thịnh trợn mắt: “Thù lao cái gì? Tôi không cần! Ân nhân Giang, tôi viết ca khúc cho cậu cũng không phải là vì tiền, cậu đừng dùng tiền để làm nhục tôi.”
Chậc...
Giang Sách cười xấu hổ.
Dùng tiền làm nhục?
Trên đời này không biết có bao nhiêu người muốn bị làm nhục bằng tiền đó.
“Tôi hiểu rồi ông La, tôi nhất định sẽ lựa chọn ra người có tài hoa và nhân phẩm đều ưu tú.”
“Tuyệt đối sẽ không làm hỏng ca khúc mà ông viết.”
La Thịnh gật đầu: “Vậy thì còn được, được rồi, tôi lớn tuổi rồi, có hơi mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. Tạm biệt cậu, Ấn nhân Giang.”
“Đi thong thả.”
La Thịnh cất bước rời đi, một dàn ngôi sao cũng theo sau rời đi.
Trình Đan Đình nói: “Giang Sách, vì La Thịnh cứ luôn gọi anh là “Ân nhân Giang”?”
Giang Sách mỉm cười nói: “Phật dạy, không thể nói bừa.”
“Hừ, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn nghe.”
Trình Đan Đình xua tay, sải bước rời đi.
Ở một nơi khác, doanh nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng Chủ tịch.
Hai người Tây Môn Tuấn và Bách Tin Hoành cúi đầu đứng ở trước bàn làm việc, trong tay Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh đang cầm hai quả óc chó bóp điện cuồng.
“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôn Vĩnh Trinh hét to một tiếng, hai người đã sợ tới mức đôi chân không vững được mà run rẩy, không nói nổi một chữ.
Tôn Vĩnh Trinh tức giận quát: “Tây Môn Tuấn, tôi bảo anh tìm người ngăn cản lễ khai trương của Giải trí Ức Mạch, anh làm hay quá, tìm tên phế vật như Triệu Sơn Lĩnh, không những không ngăn cản được lễ khai trương, cuối cùng còn bị người ta bắt đi. Kết quả rất có thể sẽ làm liên lụy đến doanh nghiệp Thiên Đỉnh của chúng ta, anh là làm được chuyện gì nên hồn chưa?”
Rồi ông ta quay đầu, nhìn về phía Bách Tin Hoành.
“Còn có anh, sao anh lại như thế này? Lúc ấy anh đồng ý với tôi như thế nào?”
“Luôn miệng nói sẽ ngăn cản toàn bộ nghệ sĩ thành phố Giang Nam, không cho Giải trí Ức Mạch mời được một nghệ sĩ nổi tiếng”
“Kết quả?”
“Người ta không chỉ mới được, mà còn mời được một đống! Tất cả đều là Thiên Vương Thiên Hậu. Bách Tin Hoành, chút việc nhỏ này mà anh còn làm không xong, quả thực đúng là cái thùng cơm ăn hại!”
Hai người bị mắng máu chó đầy đầu, nhưng rồi không dám hó hé.
Lễ khai trương hôm nay, toàn bộ kế hoạch của bọn họ không chỉ thất bại, mà còn làm cho Giải trí Ức Mạch tỏa sáng rực rỡ, mắng đúng.
Tôn Vĩnh Trinh vuốt ngực, giọng điệu hơi hòa hoãn một chút, nói: “Đương nhiên, những việc này đều cho qua, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì. Lễ khai trương thành công thì cứ thành công đi, quan trọng là sau này phải làm sao đây?”
Hắn ta lo lắng sốt ruột nói: “Tôi nghe nói cái lão già La Thịnh kia còn đồng ý viết ba mươi bài hát cho Giải trí Ức Mạch, cái ông già khốn nạn kia, không phải đang cố ý đối nghịch với tôi sao?”