*Chương có nội dung hình ảnh
Đang c
Trình diễn kéo dài hai tiếng, không có một phút nào là phí hoài, có vài người chấp nhận nín tiểu để đứng xem cho hết chương trình.
Quá chấn động.
Quá hưng phấn.
Cuối cùng, mấy chục ngôi sao ca nhạc đi lên đứng đầy cả sân khấu, đồng loạt nói: “Vào tiết mục cuối cùng, cho mời ân sự của chúng tôi - Ông La Thịnh lên sân khấu, tất cả mọi người cùng chào đón.”
Ở trong mắt người bình thường thì La Thịnh không có tiếng tăm gì, nhưng ở trong ngành thì ông ta chính là một giáo viên có cấp bậc lão làng.
Nhìn ông ta bước từ từ từng bước lên bục.
Tất cả mọi người ở phía dưới đều đứng dậy vỗ tay vì ông ta.
Đến cả Bách Tin Hoành cũng ngồi không yên, đứng dậy nhìn La Thịnh, trong lòng anh ta hoảng hốt không thôi, Giải trí Ức Mạch rốt cuộc đã làm gì mà có thể mời La Thịnh xuống núi?
Phải biết rằng, vì để mời được La Thịnh viết nhạc, không biết Bách Tin Hoành đã tiêu bao nhiêu tiền, dùng bao nhiên là mối quan hệ.
Những căn bản là người ta lại chẳng thèm để ý tới.
Đây là một người cực kỳ cao ngạo, trước giờ chỉ làm những chuyện mà ông ta thích, chứ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp trước quyền lực và tiền tài.
Thế mà một “người bảo thủ” như vậy là đến trình diễn cho Giải trí Ức Mạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Tin Hoành cảm nhận được khủng hoảng.
Anh ta bắt đầu ý thức được mình đang đối mặt với đối thủ đáng sợ cỡ nào, tương lai có thể gặp phải sự khiêu chiến cực kỳ khó khăn.
“Giải trí Ức Mạch, Trình Đan Đình, Giang Sách.”
“Mấy người là quái vật sao?”
Nhìn ngôi sao đứng đầy cả sân khấu, và người thầy giáo đứng chính giữa là La Thịnh, Bách Tin Hoành đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Anh ta vốn muốn thông qua cách đe dọa uy hiếp các ngôi sao để phá hỏng buổi lễ khai trương của Giải trí Ức Mạch.
Kết quả?
Căn bản là Giải trí Ức Mạch căn bản không thèm để ý tới những ngôi sao tép riu kia, khách mời của người ta toàn là những ngôi sao hàng đầu.
Hành động của Bách Tin Hoành thoạt nhìn trông cứ như là một tên hề vậy.
Tự chơi một mình.
Trên sân khấu.
La Thịnh đứng ở vị trí chính giữa, đứng ở trước microphone, cúi đầu thật sâu với khán giả ở phía dưới sân khấu.
“Chào buổi chiều các vị khách quý.”
“Cảm ơn mọi người đã cố ý đến tham dự buổi lễ khai trương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Giải trí Ức Mạch.”
“Không biết buổi trình diễn hôm nay có làm tất cả mọi người hài lòng không?”
Phía dưới đài vang lên tiếng hét to, reo hò.
“Hài lòng!”
La Thịnh vui vẻ ra mặt, nói: “Cảm ơn mọi người ủng hộ, đứng ở đây, tôi chân thành chúc phúc mỗi một vị đang có mặt tại đây, hơn nữa chúc phúc Giải trí Ức Mạch có thể càng lúc càng hùng mạnh, trở thành Công ty Giải trí hàng đầu.”
Ông ấy ho khan một tiếng, rồi lại tiếp tục nói: “Tôi cũng không nói nhiều lời vô ích, ở đây tôi xin tuyên ba một chuyện. Tôi đã ký một hợp đồng với Giải trí Ức Mạch, sáng tác cho Giải trí Ức Mạch ba mươi ca khúc. Hễ là nghệ sĩ ký hợp đồng gia nhập Giải trí Ức Mạch đều sẽ có cơ hội giành được ca khúc mà tôi viết.”
“Phải, đúng là vậy đấy.”
Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ.
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, đã làm cho mọi người cực kỳ chấn động.
Ca khúc La Thịnh tự mình viết, mà còn là tận ba mươi bài?
Cái gì?
Có lầm hay không?
Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu công ty giải trí lớn tiêu một số tiền lớn để mời ông ta viết nhạc, mà ông ta còn chẳng thèm để ý tới, thậm chí có người tình nguyện bỏ giá một ngàn vạn chỉ để mua một bài hát của ông ta.
Nhưng ông ta lại cứ vờ như mắt điếc tai ngơ.
Vốn dĩ là ông ta không thèm quan tâm đến tiền bạc.
Giống như là người không màng danh lợi, muốn ông ta sáng tác một bài hát, đó là tương đương với một chuyện cực kỳ khó khăn, huống chi là sáng tác ba mươi bài?
Nhìn xem hơn mười vị ngôi sao hàng đầu đứng trên sân khấu kia, tất cả đều là do La Thịnh một tay đào tạo ra, mỗi người đều có vận may được hát ca khúc của La Thịnh.
Có thể đoán được ca khúc của La Thịnh ưu tú cỡ nào.
Đối với những người nghệ sẽ đã ra mắt lâu rồi mà không thể thành danh, có thực lực nhưng không có may mắn mà nói thì đây chính là sự mê hoặc rất lớn, còn đối với những người mới vào nghề thì lại là kỳ ngộ xưa nay chưa từng có.