*Chương có nội dung hình ảnh
Ngày hôm nay anh theo thường lệ đi đến Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, kêu tất cả đám người Trình Hải, Thủy Bình, Mộc Dương Nhất đều tới, mở cuộc họp nội bộ ở trong văn phòng.
Tuy rằng gần đây Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng phát triển rất nhanh và mạnh mẽ, giá trị của ngành ngày càng tăng, danh tiếng ngày càng vang xa nhưng điều này vẫn còn chưa đủ.
PE
Giang Sách vẫn không thể quên được đứa em trai Giang Mạch của mình đã chết như thế nào.
Trả hết nợ nần, đoạt lại công ty chỉ là bước đầu tiên, việc tiếp theo Giang Sách phải làm chính là đem tất cả những kẻ đã hãm hại Giang Mạch từng người từng người một giải quyết sạch sẽ.
Đặc biệt là Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Giang Sách muốn làm cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh phá sản toàn bộ, làm nó vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố Giang Nam này.
Nhưng Doanh nghiệp Thiên Đỉnh dù sao cũng là một doanh nghiệp siêu lớn cực kỳ quan trọng ở Thành phố Giang Nam, không phải nói diệt trừ là có thể diệt trừ, tuy rằng lấy địa vị bây giờ Giang Sách nếu thật sự muốn động thủ cũng không khó khăn gì, nhưng anh chỉ muốn cắn nuốt Doanh nghiệp Thiên Đỉnh từng chút từng chút một như tằm ăn lá.
Điều anh muốn làm là làm cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh suy yếu từng ngày, dù biết rằng sẽ diệt vong và cố gắng liều mạng chống cự một cách tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được kết cục đã định.
Anh muốn làm mọi người của Doanh nghiệp Thiên Định phải rời vào tuyệt vọng thống khổ tận cùng.
Vì vậy chủ đề của cuộc họp lần này rất rõ ràng, đó là thảo luận về việc làm thế nào để giải thể và ăn thịt doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Làm người từng trải, Trình Hải phân tích: “Doanh nghiệp Thiên Đỉnh tổng cộng có ba ngành công nghiệp trụ cột là bất động sản, ẩm thực và vui chơi, giải trí. Đặc biệt về lĩnh vực giải trí,
Thành phố Giang Nam một nhà độc đại.”
“Muốn làm tan rã Doanh nghiệp Thiên Đỉnh nhất định phải đánh bại hoàn toàn ba ngành công nghiệp trụ cột của nó. Nếu trụ cột đổ xuống, doanh nghiệp Thiên Đỉnh tự nhiên sẽ sụp đổ, không thể xoay người nữa.”
Giang Sách gật gật đầu, rất có đạo lý.
Cơm phải ăn từng miếng một bước phải bước từ từ.
Anh hỏi: “Chủ Trình, chủ nghĩ nên bắt đầu từ ngành nào thì tốt hơn?”
Trình Hải suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Ngành nghề bất động sản là đầm nước sâu không đáy, ngành ăn uống lại là ngư long hỗn tạp, không bằng trước xuống tay ở lĩnh vực vui chơi giải trí, mở rộng và củng cố, đánh bại hoàn toàn các dự án văn hóa và giải trí của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh khiến họ không thể phát triển ở Thành phố Giang Nam”
“Tốt!” Giang Sách đưa ra quyết định: "Vậy bắt đầu từ ngành vui chơi giải trí, trước tiên chúng ta sẽ chặt bỏ "một chân của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh”
Mộc Dương Nhất vừa nhíu nhíu mày: "Nhưng những người trong chúng ta không biết tí gì về ngành công nghệ giải trí này, đừng nói là diệt trừ Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, ngược lại làm không khéo sẽ đem chính mình chỉnh chết”
Đây chính là vấn đề.
Trình Hải cười cười: "Việc này không cần lo lắng, tôi xin đề cử một người, cô ấy là một người phi thường giỏi, là trưởng phòng thu độc lập của một tập đoàn lớn ở Hollywood, Mỹ. Đối với các ngành nghề sản xuất điện ảnh giải trí cực kỳ tinh thông, có cô ấy dẫn đầu, bảo đảm làm một ăn mười”
"Ồ? Người này là ai?”
“Trình Đan Đình.”
Giang Sách nhíu nhíu mày: "Trình Đan Đình? Cô ấy cũng họ Trình?”
Trình Hải cười: "Không chỉ là cô ấy họ Trình, cô ấy còn là cháu gái của tôi! Chỉ là ... Đan Đình này tâm cao khí ngạo, cũng không để ai vào mắt, cho dù là một ông cụ như tôi cũng không cho chút mặt mũi, người bình thường rất khó mời được con bé.”
Giang Sách gật gật đầu: "Bất cứ ai có khả năng đều có tính khí lớn, Chủ Trình, cháu gái của chú bây giờ ở đâu? Tôi có thể đi gặp cô ấy một chút, được hay không lúc đó sẽ biết ngay thôi.”
Trình Hải sờ sờ râu: "Hôm nay 12 giờ trưa tôi sẽ ra sân bay đón nó, hiện tại đành để đại thiếu
gia tự mình đi một chuyến vậy.”
“Tuy nhiên tôi cần nhắc nhở đại thiếu gia một chút, hôm nay Đan Đình về nước làm việc ngày mai liền phải đi rồi, có thể giữ con bé lại và hủy chuyến bay ngày mai hay không tùy thuộc vào khả năng của cậu đấy."
12 giờ trưa tại sân bay Thành Nam.
Giang Sách kiên nhẫn chờ đợi ở lối ra quốc tế B2 nhìn những người phụ nữ xách vali đi ra ngoài, anh phải liên tục đối chiếu với bức ảnh trên điện thoại di động vì sợ bỏ sót mất Trình Đan Đình.
Đồng thời tay còn lại cầm một tấm biển nhỏ bên trên có viết tên của cô “Trình Đan Đình”.