Tại sao chỉ là diễn kịch lại biến thành đánh nhau thật sự thế này?
Một hồi lâu lúc sau, mọi người tách ra, Giang Sách cất bước đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Này, Trịnh ảnh đế, không phải cậu muốn một người đánh bại mười mấy người để bảo hộ Tô Nhàn sao? Như thế nào lại nằm một đống ở đây rồi?”
Trịnh Vận cố gắng mở to mắt nhìn Giang Sách.
“Mày, mày không phải bị đánh cho ngất xỉu rồi sao? Làm thế nào lại đứng ở đây được?”
Nhưng không chỉ mỗi đứng ở đây, mà trên người còn không có bị gì cả.
Tô Nhàn lúc này cũng đã đi tới, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt anh ta: "Chúng tôi gọi cái này là gậy ông đập lưng ông, không phải anh rất thích diễn kịch sao? Chúng tôi liền vui vẻ phối hợp với anh diễn một chút.”
Lúc đó Trịnh Vân mới hiểu ra rằng mình đang bị người khác phản lại một đòn.
Anh ta vốn dĩ muốn tới diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả những người được anh ta thuê tới lâm trận liền phản bội, trợ giúp Giang Sách diễn một vở diễn khác, khó trách lúc ra tay đánh người liền không biết nặng nhẹ chút nào.
Trịnh Vận dở khóc dở cười, lần này giả vờ không thành lại bị ăn đòn, đúng là lỗ nặng rồi.
Giang Sách nhàn nhạt nói: "Nếu sau này cậu còn muốn diễn thì nhớ gửi thông báo cho tôi một tiếng, rất thú vị đấy."
Sau đó anh mang theo Tô Nhàn rời đi, để lại Trịnh Vân nằm trên mặt đất một mình cho gió lạnh xâm nhập.
Trên đường trở về Tô Nhàn mở cửa sổ xe ra lớn tiếng cười vang, vui vẻ không kiềm chế
được.
“Để lại Trịnh Vân nằm trên mặt đất một mình cho gió lạnh xâm nhập.”
“Vui vẻ như vậy sao?”
“Đương nhiên, anh cũng không biết trong khoảng thời gian này Trịnh Vận đó có bao nhiêu phiền phức đầu. Bỏ cũng không hết, còn luôn uy hiếp bạn bè cùng bạn học của em, làm phiền em muốn chết. Anh rể, có thể coi như là anh vừa giúp cho em xả giận rồi đó.”
Giang Sách mỉm cười không nói gì.
Mười phút sau xe dừng ở trước cửa khu nhà, hai người nhanh chóng xuống xe.
“Được rồi, anh chỉ đưa em đến đây thôi, em về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Giang Sách dừng lại
nói.
Tô Nhàn rất bất đắc dĩ, thời gian ở bên Giang Sách luôn trôi qua rất nhanh và hạnh phúc đến nỗi một khắc thôi cô ấy cũng không muốn tách rời.
“Anh rể”
"Ù?"
“Em thực sự rất vui.”
Tô Nhàn cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Giang Sách nhíu nhíu mày: "Em như thế nào?”
“Em.." Tô Nhàn hướng về phía anh vẫy vẫy tay: "Anh ghé người qua đây, em nói nhỏ cho anh nghe”
Giang Sách đưa tại mình nghiêng qua, Tô Nhàn cũng đưa miệng nhỏ lại gần.
Sau đó Tô Nhàn đem đôi môi ôn nhu mềm mại phấn hồng của mình hôn thật mạnh lên má Giang Sách, hành động này của cô ấy làm anh sợ tới mức hồn vía lên mây, giật mình một cái liền rụt trở về.
"Em..."
Tô Nhàn che miệng cười nói: "Trước khi về nhà nhớ rửa mặt nhé, nếu không bị chị già của em phát hiện ra vết son môi thì anh sẽ rất khổ đấy."
Giang Sách không còn gì để nói nữa, mắng: "Em thật là bướng bỉnh.”
“Ha ha, anh rể, ngủ ngon nha...” Tô Nhàn tung tăng nhảy nhót tiến vào khu nhà từ từ biển mất khỏi tầm mắt của anh.
Giang Sách ngồi vào xe, trước khi nổ máy cho xe chạy đi anh liền nhìn thấy dấu son trên mặt của mình ở trong gương chiếu hậu
Khẽ lắc đầu, anh cầm lấy khăn giấy chà lau khuôn mặt của mình.
Vừa chà lau vừa nhớ tới nụ cười ngọt ngào và tỏa nắng của Tô Nhàn lại nghĩ đến loạt phản ứng gần đây của cô ấy.
Cô ấy thật sự chỉ đang đùa dai thôi sao?
Hay là...
Giang Sách lắc đầu, ném tất cả những suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, hít một hơi thật sâu, nhấn ga và lái xe đi.
Khoảng thời gian tiếp theo, cuộc sống trôi qua tương đối tự tại.
Bởi vì ở trong đại thọ của bà ngoại, Giang Cách làm cho Tô Cầm hết sức nổi bật cho nên bà ta càng thêm yêu thích Giang Sách, mà công ty của Đinh Khải Sơn gần đây rất bận, cho nên cũng không rảnh rỗi mà để ý đến anh.
Hơn nữa Đinh Mộng Nghiên bận rộn với công ty chính.
Dẫn tới trong khoảng thời gian này không có người nào quản lý Giang Sách, anh cảm thấy cuộc sống thật quá vui vẻ và thoải mái, lúc không có việc gì liền đi đến công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng nhìn xem một chút.