Chương 1: Chiến thần trở về
Cuối thu.
Lá cây khô vàng rơi rụng xuống một bả vai rộng lớn.
Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
"Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi."
Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long.
"Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..."
Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương.
Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao.
"Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em."
Năm năm qua, Giang Sách đi đến vùng chiến loạn Tây Cảnh để tham gia quân ngũ. Xuất phát điểm từ một binh sĩ tốt đen tốt đỏ, anh dũng mãnh giết địch, liên tiếp lập được rất nhiều chiến công, là Tu La chiến thần được người người ngưỡng mộ và kính trọng. Bây giờ, anh đã trở về.
Trong màn đêm, có bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, đưa cho Giang Sách một quyển sổ nhỏ màu xanh nhạt. Người đó là Mộc Dương Nhất, người anh em đã cùng vào sinh ra tử, chinh chiến nơi sa trường với Giang Sách.
"Lão đại, là nhà họ Hà, anh cần gì phải tự mình động thủ chứ? Chỉ cần lão đại hạ lệnh, em đảm bảo trong vòng ba ngày, công ty Thiên Đỉnh và đám người Hà Diệu Long, tất cả đều sẽ biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này."
Giang Sách khẽ lắc đầu, "Có một số việc phải do chính tay anh giải quyết."
"Em hiểu rồi." Mộc Dương Nhất khẽ cúi đầu, sau đó rời đi nhanh như một cơn gió, không để lại chút dấu vết nào.
Giang Sách sửa sang lại quần áo, đi về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cách đó không xa. Lúc anh sắp đi vào cửa, có một ông lão gầy gò, tay khoác theo một túi vải, lưng còng chân chậm, từ từ đi tới, do không để ý đường nên đã đụng phải Giang Sách.
"Xin lỗi." Lúc ông lão ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Giang Sách, hai viền mắt ông lập tức ửng đỏ, ươn ướt: "Đại thiếu gia, cậu đã trở về rồi sao?"
"Đúng vậy, chú Trình, tôi đã trở về."
Trình Hải là nhân viên kỹ thuật kỳ cựu của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, từ nhỏ đã nhìn hai anh em nhà họ Giang lớn lên, đối với Giang Sách mà nói, ông ấy không chỉ là một thành viên trong công ty, ông ấy còn giống như một người trưởng bối thân thiết của anh.
Trình Hải nhìn Giang Sách một hồi, sau đó quay đầu liếc mắt về phía trụ sở công ty, sắc mặt tràn ngập sự thất vọng: "Đáng tiếc, cậu về trễ mất rồi."
Lúc này, một chàng thanh niên có mái tóc nhuộm đỏ rực, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá đi tới.
"Lão già kia, ông còn đứng đó bần thần cái gì đấy? Tôi bảo ông thu dọn đồ đạc rồi cút đi ông không nghe thấy à? Ông còn không mau cút đi, có tin tôi bảo bố gọi người tới đánh ông không?"
Trình Hải liên tục gật đầu, "Dạ, dạ, tôi đi ngay, đi ngay."
Bởi vì trong lòng vừa sốt ruột vừa khiếp sợ, cho nên cánh tay của Trình Hải run run, túi vải theo đó mà rơi xuống đất, đồ vật bên trong túi văng ra khắp xung quanh.
"Mẹ kiếp, lão già chết tiệt, ông dám làm bẩn địa bàn của tôi ư?"
Thanh niên tóc đỏ nhanh chân bước tới, sau đó tung một cước đạp vào bụng Trịnh Hải.
Một tiếng "bịch" thật lớn vang lên, Trình Hải vẫn an toàn đứng yên tại chỗ, ngược lại thanh niên tóc đỏ nằm sõng soài dưới nền đất cách đó năm mét.
Dáng người to lớn của Giang Sách đã chắn trước mặt Trình Hải.
"Mày, mày dám ra tay với tao? Mày biết tao là ai không?"
Đôi mắt lạnh lùng của Giang Sách liếc nhìn thanh niên tóc đỏ, anh bước tới, nhấc chân dẫm lên mặt anh ta: "Mày là ai?"
Trình Hải lại càng hoảng sợ, bước tới ngăn cản Giang Sách: "Đại thiếu gia, cậu đừng quá kích động, cậu ta là Hà Gia Minh, cháu trai của chủ tịch công ty, Hà Diệu Long, chúng ta không thể trêu vào đâu, mau đi nhanh thôi."
"Muốn đi ư?"
Hà Gia Minh đứng dậy phủi ống tay áo, vung tay lên, lập tức có bảy tám tên vệ sĩ chạy ra, vây quanh hai người bọn họ.
"Hai người cho rằng có thể rời đi dễ dàng như vậy sao?"
Trình Hải sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, vội vàng nói: "Giám đốc Hà, thực sự xin lỗi cậu, Đại thiếu gia vừa trở về nên không hiểu chuyện, có mắt mà không thấy thái sơn, tại đây tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu."
"Xin lỗi?" Hà Gia Minh tiến lên vỗ nhẹ vào mặt của Trình Hải, "Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì?"
"Người này, và cả lão già kia nữa, đánh đến chết cho tôi. Không cần lưu tình, hậu quả thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Lên!"
Vài tên vệ sĩ cầm côn điện xông tới, Trình Hải sợ đến mức nước mắt phủ đầy mặt, "Đại thiếu gia, cậu gây họa rồi, chuyện này ngoài cậu ra thì còn có thể trách ai đây?"
Giang Sách khẽ lắc đầu, nhảy về phía trước một bước, chắn Trình Hải ở phía sau lưng mình. Trước một Tu La chiến thần đã có kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm thì đám bảo vệ tép riu này có là gì cơ chứ?
Thời điểm đám nhân viên bảo vệ định cùng nhau xong lên, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu bạc dừng lại ở trước cửa công ty Tẩm Mộng. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục bước tới. Người này chính là chủ tịch đương nhiệm của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, Hà Diệu Long.
"Có chuyện gì thế?"
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy Hà Diệu Long thì lập tức run sợ đứng nghiêm.
Hà Gia Minh lại gần nói: "Chú hai, có người gây sự, bọn cháu đang định dạy cho chúng một bài học, để chúng sáng mắt ra."
"Hửm? Người nào lại to gan tới như vậy?"
Hà Diệu Long đi tới liếc nhìn, lập tức vui vẻ hẳn lên: "Ồ, đây không phải là Giang Sách sao? Nghe nói năm năm trước cậu đi lính, bặt vô âm tín, sao lại đột nhiên trở về thế này?"
Hà Diệu Long hướng về phía Hà Gia Minh nói: "Vị này chính là anh ruột của chủ tịch trước Tẩm Mộng."
Trong lòng Hà Gia Minh thầm cười nhạt, chủ tịch trước, không phải là Giang Mạch sao? Cái tên phế vật gánh trên vai khoản nợ 1,2 tỷ, không chịu được nên buộc phải tự sát đó ư? Em là thằng phế vật, anh có thể tốt hơn bao nhiêu?
Hà Diệu Long cười ha hả nói: "Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, chỉ là hiểu lầm mà thôi, đi, đi vào trong chúng ta uống hai chén hàn huyên."
Nói rồi anh ta kéo Giang Sách về phía phòng khách. Hà Gia Minh lạnh lẽo cười một cái, theo sát phía sau.
Trình Hải lo lắng nhìn theo bóng lưng Giang Sách đi vào bên trong, nhưng tiếc là ông không thể làm gì, ông hiểu con người Hà Diệu Long, mời Giang Sách vào trong nói chuyện chắc chắn không có thiện ý tốt đẹp gì.
"Đại thiếu gia, cậu nhớ phải cẩn thận, đừng để bản thân gặp chuyện không may!"
Bên trong công ty, Giang Sách theo Hà Diệu Long đi tới phòng khách.
Hôm nay là ngày công ty tổ chức cuộc họp hằng năm, tất cả nhân viên đều mặc trang phục chỉnh tề để dự họp, ai nấy đều rất đẹp đẽ, vàng bạc trang sức cũng mang hết lên người, trông vô cùng giống người ở tầng lớp thượng lưu.
Giang Mạch rời khỏi thế gian này vẫn chưa tới một tháng, bọn họ lại quên nhanh đến như vậy, thậm chí cuộc sống của họ còn thêm phần thú vị, hài lòng không gì sánh được.
Hà Diệu Long dẫn theo Giang Sách lên sân khấu, vỗ tay một cái, ý bảo mọi người trật tự. Sau đó, anh ta hướng về phía micro, cười ha hả nói: "Mọi người, xin mọi người cho phép tôi làm phiền một phút, tôi muốn giới thiệu cho mọi người biết về người đặc biệt đang đứng bên cạnh tôi đây. Người này chính là Giang Sách, anh của vị chủ tịch sợ chết, uất ức quá mà nhảy lầu tự sát Giang Mạch."
Mọi người ở dưới sân khấu dùng ánh mắt như đang nhìn một cuộc vui, hướng về phía Giang Sách. Hà Gia Minh là người cười tươi hơn cả, còn khởi xướng lên màn vỗ tay chào mừng.
Chương 2: Bảy ngày chuộc tội
Trên sân khấu, Hà Diệu Long ngẩng đầu nhìn Giang Sách bằng ánh mắt miệt thị. Ông ta rất thích cảm giác sỉ nhục người khác như thế. Thế nhưng, sắc mặt Giang Sách lại không hề thay đổi chút nào.
Hà Diệu Long hiểu lầm Giang Sách bị dọa tới mức không dám nói lời nào nên khiêu khích: "Xin lỗi, con người tôi vốn thẳng thắn. Nếu tôi có lỡ làm tổn thương đến lòng tự trọng yếu ớt của anh thì ngại quá. Thật ra tôi hiểu rõ hôm nay anh đến đây làm gì. Chẳng phải anh muốn lợi dụng người em trai đã chết để đòi tiền tôi sao? Hạng người như anh tôi thấy nhiều rồi."
Hà Diệu Long nhún vai rồi nói tiếp: "Cũng không phải tôi không thể đưa tiền cho anh. Chỉ cần anh chịu đứng trước mặt mọi người và nói bốn tiếng Giang Mạch đáng chết, tôi lập tức đưa anh năm nghìn tệ, được chưa?"
Sỉ nhục! Sỉ nhục một cách trần trụi!
Những người dưới sân khấu bật cười, thậm chí còn cười tới mức phun rượu ra ngoài. Nhưng cho dù đối mặt với sự sỉ nhục như thế, Giang Sách vẫn không hề có biểu cảm phẫn nộ gì. Hà Diệu Long cảm thấy có hơi khó chịu, bởi vì ông ta cảm thấy bản thân không nhìn thấu được Giang Sách.
Sau khi mọi người cười xong, Giang Sách bước tới trước micro.
"Bây giờ, tới lượt tôi nói." Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, âm thanh trầm thấp mang lại cảm giác không giận tự uy, khiến những người đang cười cợt kia lập tức ngậm miệng lại, không tự chủ được mà nhìn về phía anh.
Giang Sách nói tiếp: "Hôm nay tôi tới đây là để nói cho các người một chuyện. Trong bảy ngày tới, mỗi người ở đây đều phải tới quỳ trước mộ phần của em trai tôi năm tiếng để chuộc tội."
Hả?
Sau khi hết khiếp sợ, những người dưới sân khấu bắt đầu bàn tán.
"Tên này điên rồi à? Nói mấy cái ngu xuẩn gì vậy."
"Muốn chúng ta quỳ trước mặt thứ bỏ đi kia? Thằng đó xứng sao?"
"Không được, cười chết tôi mất. Tên tâm thần này chui đâu ra vậy, không có ai bắt lại à?"
Giang Sách không để ý đến lời bàn tán dưới sân khấu, anh tiếp tục nói: "Bảy ngày sau, chỉ cần là người không làm theo lời tôi nói..."
Anh lôi một cuốn sổ nhỏ màu lam ra: "Đều sẽ bị ghi vào sổ đen của tôi."
Phụt.
Dưới sân khấu lập tức cười phá lên.
"Sổ đen? Ôi chao, người ta sợ quá cơ."
"Sao không bảo là cho chúng tôi vào danh sách đen trong Whatsapp luôn đi? Ha ha ha."
"Đúng là não tàn, quả thật em nào anh đấy."
Chẳng ai để ý đến lời đe dọa của Giang Sách, tất cả đều đang coi anh là trò cười.
Nhưng nếu có ai biết đến quá khứ của Giang Sách, hiểu rõ ý nghĩa Tu La chiến thần của Giang Sách thì chẳng dám xem thường như thế nữa. Bởi vì lúc tên một người bị ghi vào sổ đen của Giang Sách, người đó có thể chuẩn bị sẵn quan tài rồi.
Giang Sách cất cuốn sổ màu xanh lam đi.
"Nhớ kỹ, các người chỉ có bảy ngày."
Nói xong anh bước xuống sân khẩu rồi đi về phía cửa đại sảnh.
"Đứng lại, tôi cho phép anh đi rồi sao?"
Hà Diệu Long nhẹ nhàng nói một câu, mấy tên bảo vệ lập tức chặn cửa lại, không cho Giang Sách cơ hội rời đi.
Hà Diệu Long lạnh lùng nói: "Anh nghĩ chỗ này của tôi là gì, muốn đến là đến, nói đi là đi sao?"
"Giang Sách, tôi cho anh một cơ hội. Hôm nay chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi, tôi sẽ cho phép anh bước qua khỏi cánh cửa này."
Hà Gia Minh xông đến cùng một đám bảo vệ, ai ai cũng móc dùi cui điện ra.
Vừa mới gặp Giang Sách anh ta đã cảm thấy khó chịu, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại chỉnh anh.
"Quỳ xuống."
"Xin lỗi."
"Bò ra như chó ngay đi!"
Nhân viên của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng nhao nhao gào rú, ai ai cũng hy vọng thấy Giang Sách thực hiện.
Hà Gia Minh dùi cui chỉ về phía Giang Sách: "Nhanh lên, có nghe thấy không?"
Giang Sách vẫn giữ bình tĩnh, trước sau như một.
Sự nhao nhao hỗn loạn bên ngoài căn bản không hề quấy rầy anh một chút nào. Tâm trạng của anh dường như vĩnh viễn không thể bị làm phiền.
Hà Diệu Long không nhịn được mà nói: "Xem ra có vài người không hiểu được cái gọi là mạnh được yếu thua. Nó không làm thì bắt nó làm!"
"Vâng!"
Hà Gia Minh dẫn đám bảo vệ đi về phía Giang Sách.
Ba mét.
Hai mét.
Một mét!
Vào lúc chỉ còn cách Giang Sách một mét, bọn họ chưa kịp thấy Giang Sách có hành động gì thì đã nghe một tiếng nổ thật vang, hai tên bảo vệ bay ra ngoài trong nháy mắt.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Không biết, chớp mắt một cái thì hai người họ đã văng ra ngoài rồi hôn mê."
"Làm ảo thuật sao?"
Hà Gia Minh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác sợ hãi lóe lên trong đầu.
"Tên này là quái vật sao?"
"Mọi người đâu, cùng tiến lên hết!"
Mấy tên bảo vệ liếc nhìn nhau rồi xông lên, giơ gậy điện quất về phía đầu của Giang Sách.
Giang Sách vung tay lên, một trận cuồng phong cuốn họ bay lên.
Sau đó anh đột nhiên nhấc chân, tàn ảnh hiện lên. Mỗi tên bảo vệ đều trúng một cước ngay bụng, tiếng "Phanh phanh phanh" liên tục vang lên. Trong nháy mắt, tất cả bảo vệ đều nằm dưới mặt đất, miệng phun máu tươi.
Không còn ai dám cười ra tiếng.
Bọn họ bắt đầu hiểu hậu quả khi bị người này ghi vào sổ đen nghiêm trọng đến nhường nào.
Giang Sách đến bên cạnh Hà Gia Minh, khoác tay lên vai anh ta. Hà Gia Minh sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất.
"Đại ca, em biết sai rồi, anh đừng đánh em."
"Em với Giang Mạch chơi với nhau rất thân, chúng em còn thường xuyên uống rượu chung."
"Anh Sách, anh tha cho em đi, tha cho em với."
Giang Sách khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai Hà Gia Minh mấy cái, cái nào cũng khiến Hà Gia Minh giật nảy mình.
"Cố mà quý mạng mình."
Giang Sách xoay người đi về phía cửa lớn. Tất cả mọi người đều tự giác tránh đường, không ai dám đi lên ngăn cản.
Nhìn thấy Giang Sách rời đi, Hà Gia Minh thở dài một hơi.
Anh ta lập tức đứng dậy rồi cười nói một cách âm hiểm: "Giang Sách, hôm nay không giết tao là sai lầm lớn nhất đời mày. Mày sẽ không có cơ hội lần sau đâu."
Giang Sách bước ra khỏi cổng, Trình Hải lập tức bước đến nghênh đón.
"Đại thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Giang Sách mỉm cười đáp lời: "Đương nhiên không sao, chẳng phải tôi không có việc gì sao?"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Chú Trình, chúng ta không nên ở đây lâu. Chú về trước đi, có rảnh thì tôi sẽ đến thăm chú."
"Được, vậy tôi đi trước. Đại thiếu gia, cậu phải cẩn thận."
Sau khi Trình Hải rời đi, Giang Sách một thân một mình bước trên đường lớn, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt anh.
Anh mở cửa và bước lên xe.
Mộc Dương Nhất liếc nhìn Giang Sách ở ghế sau xe, tò mò hỏi: "Lão đại, vì sao lại cho bọn họ thời hạn bảy ngày? Với năng lực của anh, chỉ cần đêm nay là đủ diệt sạch không chừa một tên rồi mà."
Giang Sách không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em biết vì sao mèo bắt chuột không?"
"Để ăn?"
"Không."
"Mèo không ăn chuột. Sở dĩ bắt chuột cũng nhằm hưởng thụ quá trình chơi đùa chuột. Trong khoảng thời gian này chuột biết mình chắc chắn sẽ chết lại không thể chạy thoát khỏi móng vuốt của mèo, muốn sống không được, muốn chết không xong mà chỉ có thể đau khổ giãy giụa."
"Con người chỉ có lúc biết mình chắc chắn chết, sau khi nghĩ hết mọi cách để giữ mạng rồi cuối cùng lại phát hiện không có con đường sống, lúc đó họ mới thật sự tuyệt vọng và đau khổ."
"Nếu dễ dàng giết chết bọn họ thì căn bản không được tính là trừng phạt."
"Anh muốn bọn họ phải tuyệt vọng."
Chương 3: Xứng với con gái tôi sao?
Mộc Dương Nhất khẽ cười một tiếng, anh ta hiểu rõ Giang Sách muốn làm gì.
"Đúng rồi, lão đại, em vừa nhận được tin báo rằng ba khu Tô Hàng, Cần Mạc và Hối Hải sẽ sát nhập lại, gọi chung là thành phố Giang Nam. Anh sẽ là người tổng phụ trách nơi đó."
"Lão đại, đây là một chức vụ có quyền lợi cực cao đó."
Giang Sách nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ anh không có hứng thú với mấy thứ này. Đi thôi."
"Anh muốn đi đâu?"
Giang Sách suy nghĩ một chút: "Cũng đã trở về rồi, vậy thì về nhà một chuyến đi."
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại.
Giang Sách bảo Mộc Dương Nhất đi trước, bản thân thì bước vào tiểu khu Liễu Danh Uyển, đi về phía một căn biệt thự có vẻ hơi cũ kỹ.
Cốc cốc cốc, anh gõ cửa vài cái.
"Ai thế?"
Mở cửa là một người phụ nữ trung nhiên, cũng chính là mẹ vợ của Giang Sách - Tô Cầm. Sau khi nhìn thấy Giang Sách, bà sững người mất mấy giây rồi mới vui vẻ nói: "Ồ, Giang Sách, con về khi nào vậy?"
"Con vừa quay về không lâu."
"Mau vào trong ngồi đi."
Sau khi em trai chết, cả nhà mẹ vợ trở thành người thân duy nhất của Giang Sách.
Tô Cầm để Giang Sách vào phòng, bảo anh ngồi xuống rồi rót nước một cách vô cùng vui vẻ.
Lúc này ba vợ Đinh Khải Sơn bước vào: "Ai tới vậy?"
"Là Giang Sách, Giang Sách về rồi."
"Hả?"
Đinh Khải Sơn bực mình liếc Giang Sách một cái, ông hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn.
"Giang Sách, anh còn có mặt mũi quay về sao?"
Một câu nói đã khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, lúng túng.
"Ông già này, Giang Sách vừa quay về, sao ông lại nói chuyện kiểu này?"
"Đi ra ngoài đi, ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện. Gọi Mộng Nghiên xuống đây."
"Haizz, thôi được."
Đinh Khải Sơn trừng mắt nhìn Giang Sách rồi nói thẳng: "Tôi đã nghe tới chuyện em trai anh. Bây giờ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng và nhà họ Giang các anh đã không còn quan hệ gì nhỉ?"
"Vâng."
"Anh đi lính năm năm. Bây giờ trở về có chức vụ gì không?"
Giang Sách nhún vai: "Cũng không có chức vụ gì to tát."
"Cũng không lạ, với IQ và kỹ năng của anh, nếu có thể leo lên được chức gì thì mới gọi là kỳ lạ."
"Vậy lần này quay về, anh muốn tìm công việc gì?"
Giang Sách lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có dự định."
"Ha ha." Đinh Khải Sơn hầm hừ nói: "Không có công ty, gia nhập quân ngũ cũng không có chức vụ gì, bây giờ ngay cả công việc cũng không có ý định tìm đàng hoàng. Anh đó, có khác đồ vô dụng chỗ nào không?"
Đang nói ông lập tức nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên không ngớt.
Một cô gái đi xuống cầu thang.
Một chiếc áo thun đơn giản ôm sát cơ thể phô bày tối đa vóc dáng hoàn hảo, phía dưới mặc quần đùi denim, để lộ đôi chân thon dài và trắng nõn.
Gương mặt trắng nõn như trứng ngỗng, sóng mũi cao, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai như thác nước trút xuống.
Đẹp đến mức người ta không rời mắt nổi.
"Ba mẹ, hai người gọi con sao?"
"Ừ, ngồi xuống đây, Giang Sách quay về rồi."
Đinh Mộng Nghiên sững người mấy giây, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, không biết tâm trạng của bản thân là oán trách hay vui mừng nhiều hơn.
Mặc dù cô và Giang Sách là vợ chồng nhưng sau khi kết hôn chưa được một tháng Giang Sách đã đến Tây Cảnh để gia nhập quân ngũ. Chuyến đi kéo dài năm năm, Đinh Mộng Nghiên cũng sống như quả phụ trong suốt năm năm.
Bây giờ Giang Sách trở về, trong nhất thời cô cũng không biết đối mặt với anh như thế nào.
Đinh Khải Sơn nói: "Giang Sách, anh cũng thấy đó, con gái tôi dù nói về vóc dáng hay gương mặt cũng đều đứng đầu, còn xuất sắc hơn cả những người mẫu trên TV. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đàn ông tới trước cửa cầu hôn. Nhưng chính bởi vì anh mà con bé không thể không thủ tiết!"
"Ba, ba nói việc này làm gì?"
Đinh Khải Sơn nói tiếp: "Tôi và ba anh quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, vừa là bạn học cũ vừa là bạn cũ. Ông ấy một tay gây dựng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng một cách ấn tượng, nhà họ Đinh chúng tôi cũng đang trên đà phát triển sự nghiệp. Lúc trước tôi nghĩ hai gia đình chúng ta có thể giúp đỡ nhau nên mới gả con gái cho anh."
"Bây giờ ba anh mất tích, em trai thì tự sát, Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cũng biến thành công ty của người khác. Mà còn anh, năm năm lăn lộn trong quân ngũ vẫn không hề có chút thành tích nào. Bây giờ anh không tiền không thế, tự anh nói xem bản thân có xứng với con gái tôi không?"
Trong phòng im lặng như chết.
Ai ai cũng hít thở một cách nặng nề, không ai nói được câu gì.
Sau một lát, Đinh Khải Sơn nói tiếp: "Đừng nói tôi thực dụng, cuộc sống chính là tàn nhẫn như thế. Tôi vốn định đợi anh về thì sẽ để Mộng Nghiên và anh ly hôn. Nhưng nể mặt tình bạn mấy chục năm giữa tôi và ba anh, tôi quyết định cho anh một cơ hội."
"Nửa năm, tôi cho anh nửa năm."
"Trong vòng nửa năm, nếu như anh có thể trưởng thành, không mong anh đại phú đại quý, ít nhất leo lên được trưởng khoa hay tổng thanh tra gì đó, tôi sẽ tiếp tục để anh làm con rể tôi."
"Bằng không thì thu dọn đồ đạc rồi cút ngay."
"Tôi nói được làm được."
Sắc mặt của Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm đều rất khó coi, thật ra mẹ con hai người cũng không ghét Giang Sách đến như vậy. Giang Sách vừa trở về đã phải chịu những lời khó nghe như thế, đúng là khiến người khác khó xử.
Đinh Khải Sơn đứng dậy: "Vừa nhận được thông báo, tôi phải họp, đi trước đây."
Tô Cầm hỏi: "Nhưng bữa tiệc gia đình sắp bắt đầu rồi, ông không đi sao?"
Đinh Khải Sơn lắc đầu: "Không đi, vừa nhận được thông tin ba khu Tô Hàng, Cần Mạc và Hối Hải sát nhập, lãnh đạo mới sắp đến. Tôi phải tranh thủ thời gian họp trong thành phố, thương lượng đón lãnh đạo mới như thế nào. Chuyện này không thể có chút sai sót gì được. Đây là chuyện liên quan đến tương lai của nhà họ Đinh chúng ta, càng liên quan đến việc tôi có thể thăng chức hay không."
"Những người khác trong ngành khẳng định cũng nhìn chằm chằm vào chuyện này. Tôi không thể để người khác chiếm trước tiên cơ."
"Bà giúp tôi giải thích với ông ấy hai câu. Đúng rồi, Giang Sách, anh đã về rồi thì đi tiệc gia đình với Mộng Nghiên đi."
Đinh Khải Sơn khoác áo khoác lên, vội vàng rời khỏi nhà để đi bàn bạc xem nên chào đón lãnh đạo mới như thế nào.
Trong phòng Tô Cầm an ủi Giang Sách: "Sách à, con cũng đừng khó chịu quá, chỉ cần con thật sự cố gắng, Khải Sơn ông ấy nhất định sẽ không nói con nữa."
"Con biết rồi mẹ."
Sau đó Giang Sách ngồi lên xe của Đinh Mộc Nguyên, đi về phía khách sạn Thấm Nguyên.
Trên đường đi, Giang Sách nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không hề nói một câu nào.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng nhưng thật sự không biết gì về nhau.
Đinh Mộng Nghiên hiểu lầm Giang Sách còn đang tức giận nên nhẹ nhàng nói: "Anh cũng đừng đau lòng, tính tình của ba em vốn là thế. Thật ra ông ấy nói cũng đúng, nếu như anh cứ tiếp tục không trưởng thành như thế, bản thân anh thấy thích hợp không?"
"Tuổi của anh cũng không nhỏ, anh cũng không thể để cả nhà em nuôi anh suốt đời được chứ? Anh còn là đàn ông sao?"
Biểu cảm trên mặt Giang Sách vẫn không hề thay đổi chút nào.
Đinh Mộng Nghiên có hơi tức giận, cô thở dài một hơi.
Lúc sắp đến khách sạn Thấm Nguyên, Định Mộng Nghiên nhắc nhở: "Lát nữa vào đó anh ít nói một chút. Nếu có người nói lời khó nghe với anh thì cứ cười một cái cho qua, đừng so đo quá, có biết chưa?"
Chương 4: Không có chỗ ngồi của anh
Tiến vào đại sảnh khách sạn, họ nhìn thấy một bàn tiệc rượu cao cấp được bài trí chỉnh tề.
Khách đến đây đều đeo trang sức quý giá, mặc trang phục lộng lẫy.
Mọi người vừa cầm ly rượu, vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đinh Mộng Nghiên dẫn Giang Sách đến chiếc bàn chính giữa sảnh, cười nói với một ông lão: "Ông nội!"
Ông lão chính là người đứng đầu nhà họ Đinh - Đinh Trọng.
Ông ta nheo hai mắt: "Ồ, Mộng Nghiên, sao bây giờ cháu mới đến? Làm ông nội nóng lòng muốn chết được, mau ngồi xuống đây."
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Giang Sách bên cạnh Đinh Mộng Nghiên thì nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, hơi thiếu tự tin nói: "Anh ấy là chồng cháu, Giang Sách."
"Ồ?"
Đinh Trọng nhìn từ đầu đến chân của Giang Sách rồi nói: "Nghe nói cậu tham gia quân ngũ, không ngờ hôm nay quay về rồi. Lại đây, ngồi xuống đi."
"Cảm ơn ông nội."
Giang Sách vừa ngồi xuống thì Đinh Phong Thành ngồi đối diện hỏi: "Em rể, cậu ra ngoài năm năm chắc lăn lộn không tệ đâu nhỉ?"
"Bình thường."
"Thật sao? Vậy lúc cậu trở về có xe đặc biệt đưa đón không?"
"Tôi không thích những thứ đó nên đã bỏ qua."
Đinh Phong Thành cười: "Không thích? Ha ha, cậu có thể đừng giả vờ không? Mọi thứ trong quân đội đều được sắp xếp trước, cậu muốn nói bỏ là có thể bỏ sao? Chứ không phải do cậu không đủ năng lực nên bị sa thải à?"
Tất cả người thân trên bàn đều nhìn Giang Sách, bên trong ánh mắt có chút xem thường.
Giang Sách cũng không nói nhiều lời.
Đinh Phong Thành lại cho rằng Giang Sách chột dạ, không có lời nào để nói nên tiếp tục: "Nhưng mà cũng không sao, nhà họ Giang các cậu còn có Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. Cho dù cậu lăn lộn không ổn thì quay về cũng không lo chết đói."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Giang Sách có hơi thay đổi.
Đinh Mộng Nghiên càng tức giận hơn.
Chuyện của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng ầm ĩ như vậy, Đinh Phong Thành không thể không biết chuyện Giang Mạch nhảy lầu tự sát, anh ta nói trước mặt mọi người như thế chính là cố tính muốn sỉ nhục Giang Sách.
Những người khác có lòng tốt nhắc nhở: "Phong Thành, anh nói gì vậy? Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã sớm là của Hà Diệu Long người ta, còn liên quan gì đến nhà họ Giang chứ?"
"Ồ ồ, đúng rồi." Đinh Phong Thành nhìn Giang Sách rồi cười nói: "Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt nên quên mất."
Anh ta vỗ ngực và nói tiếp: "Nhưng mà cậu yên tâm, cho dù cậu lăn lộn không nổi, mất cả công ty thì cũng không chết đói. Người làm anh hai như tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu. Tôi thấy thể trạng của cậu khá tốt, chi bằng tới công ty tôi làm bảo vệ hay người gác cửa, một tháng tôi phát cho cậu tiền lương sáu ngàn tệ, thế nào?"
"Đủ rồi!"
Đinh Trọng khẽ quát một tiếng, khiến Đinh Phong Thành ngậm miệng lại.
"Tất cả đều là người một nhà, sau này nói chuyện chú ý một chút."
Ông ta lại nhìn về phía Giang Sách: "Giang Sách, bây giờ tình trạng của cậu không tốt cho lắm, tôi hy vọng cậu có thể cố gắng nhiều hơn. Nếu không, tôi nghĩ cậu không cần dự tiệc gia đình lần sau đâu."
Đám người Đinh Phong Thành vui vẻ hớn hở nhìn Giang Sách bị xấu mặt.
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên trắng bệch, trong đời cô chưa từng trải qua khoảnh khắc nào nhục nhã đến vậy.
Về phần Giang Sách, anh đã sớm khôi phục bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra chút phẫn nộ hay khổ sở gì, tựa như những thứ người khác nói không hề liên quan đến anh.
Lúc này bên ngoài khách sạn vang ầm tiếng còi xe.
Hơn mười chiếc xe BMW màu trắng tạo thành một hàng dài lái đến trước cửa khách sạn, ở giữa là một chiếc xe Bentley màu đen bạc có giá trị hơn triệu tệ, thể hiện rõ thân phận cao quý.
"Chị cả và anh rể đến rồi!" Đinh Phong Thành vui vẻ đứng lên, đồng thời không quên quay đầu châm chọc Giang Sách một câu: "Anh rể cũng là gia nhập quân ngũ rồi trở về, cậu xem khoa trương đến nhường nào. Đều là làm lính, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?"
"Đừng nói nhảm, đi đón anh rể với ông."
Đinh Trọng đứng dậy rồi đi về phía cửa, những người khác cũng nhao nhao đứng dậy đi theo. Có thể để ông tự mình đón tiếp thì đủ thấy thân phận đối phương cao quý nhường nào.
Đi tới cửa, Đinh Trọng ổn định cơ thể.
Cửa xe Bentley mở ra, Đinh Tử Ngọc nắm tay chồng Đường Mạt bước xuống xe.
"Ông nội, sao ông lại tự mình ra đón vậy?" Đường Mạt lớn tiếng nói.
"Ai da, cháu là phó tư lệnh chiến trường, ông ra đón chẳng phải là điều nên làm hay sao?"
"Ông nội đừng nói vậy, mau vào trong thôi, đừng đứng đây lạnh."
"Đi thôi, đi vào thôi."
Một đoàn người vây quanh Đường Mạt cùng đi vào trong sảnh.
"Lại đây, Mạt, Tử Ngọc, sang đây ngồi cạnh ông."
Ông nội vô cùng vui vẻ kéo Đường Mạt và Đinh Tử Ngọc sang bên cạnh, gương mặt nở nụ cười tươi như hoa, hoàn toàn khác thái độ đối xử Giang Sách ban nãy.
Một bàn mười chỗ ngồi, bởi vì từ đầu không ngờ Giang Sách sẽ đến nên thiếu mất một chỗ.
"Ồ, thiếu mất một chỗ." Đinh Phong Thành lên tiếng.
Đinh Trọng nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng nói: "Giang Sách, cậu đứng đấy trước đi, đợi lát nữa phục vụ đem thêm một cái ghế cho cậu."
Giọng nói của ông vô cùng bình thản, căn bản không hề đặt Giang Sách vào mắt.
Đinh Mộng Nghiên bên cạnh tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng lại không thể làm gì.
Giang Sách cười khổ một tiếng, đứng dậy rời khỏi bàn.
Đinh Trọng và Đường Mạt cười cười nói nói, không ngừng hỏi thăm tình trạng gần đây, thế nhưng vừa rồi ông ta chẳng hề hỏi han lấy Giang Sách một câu.
Nói chuyện một hồi, chị cả Đinh Tử Ngọc chỉ vào Giang Sách rồi nói: "Em gái, đây chính là Giang Sách, người chồng đi lính của em đấy à?"
"Vâng."
"Nói chứ, đây là lần đầu chị gặp cậu ấy, sao không ai giới thiệu một chút vậy nhỉ?"
Đinh Phong Thành cười nói: "Giới thiệu cái gì chứ? Công ty phá sản, nhập ngũ thất bại, ngay cả công việc cũng không có, lại còn phải nhờ nhà họ Đinh chúng ta nuôi. Thứ bỏ đi này có gì để giới thiệu chứ, chỉ sợ sẽ làm dơ mắt chị cả đây."
"Ồ? Thảm vậy sao?"
Trong lòng Đinh Tử Ngọc rất thoải mái, từ nhỏ đến lớn cô ta đều thua kém Đinh Mộng Nghiên ở mọi mặt.
Thành tích kém, vóc dáng gương mặt càng chênh lệch lớn hơn, lúc nào cũng bị Đinh Mộng Nghiên chèn ép. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội mở miệng.
Cô ta kéo cánh tay chồng Đường Mạt, nũng nịu nói: "Chồng, chẳng phải anh cũng là quân nhân sao? Nếu cậu ấy cũng đi lính thì chi bằng anh kiếm cho cậu ấy một công việc xem?"
Đường Mạt nhướng mày: "Đùa gì vậy? Chiến trường là nơi ai cũng có thể đi vào sao? Đặc biệt là chiến trường của bọn anh, nếu không có cấp bậc nhất định thì hoàn toàn không đủ tư cách bước vào."
Quay đầu sang Giang Sách, Đường Mạt dò xét anh một chút. Anh ta hỏi: "Bây giờ quân hàm của cậu là gì?"
Giang Sách nhẹ nhàng nói bốn chữ: "Tu La chiến thần."
Chương 5: Tu La chiến thần
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại. Tu La chiến thần? Đây là chức vụ gì vậy?
Đường Mạt hắng giọng một cái: "Mặc dù tôi không hiểu rõ tình hình bên Tây Cảnh cho lắm, nhưng liên quan đến quân hàm thì tôi nắm rõ trong lòng bàn tay. Tu La chiến thần, căn bản không có chức vụ này, Giang Sách cậu cũng đừng thêu dệt vô cớ."
Đám người cùng nhau gật đầu.
"Thì ra là bịa, bảo sao tôi chưa từng nghe tới."
"Bịa thì cũng bịa cho đáng tin một chút."
Quân hàm mà ngay cả Đường Mạt cũng không biết thì chắc chắn là không tồn tại.
Đối với sự chỉ trích của bọn họ, Đinh Mộng Nghiên xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Giang Sách ngược lại rất bình tĩnh, anh thuận miệng trả lời: "Anh chưa từng nghe tới có lẽ vì chức vụ của anh quá thấp, chưa bao giờ được tiếp xúc."
Hiện trường bàn tán xôn xao, đám người nhìn Giang Sách với ánh mắt như nhìn tên ngốc.
Anh thật sự quá kiêu ngạo, lời gì cũng dám nói.
Đường Mạt là ai chứ? Đây là Phó Tư lệnh Chiến trường phía Đông, nắm giữ chức vụ cao thứ hai.
Một chốc sau, tiếng cười ào ào vang lên.
Đinh Phong Thành chỉ vào Giang Sách: "Em gái, em có thể đem tên loạn thần kinh nhà em về được không? Cậu ta mất mặt như vậy có phải phép không chứ?"
Đường Mạt cũng đầy vẻ khinh thường.
"Có một số người, rõ ràng thân phận thấp kém nhưng vẫn muốn nói dối để chứng tỏ bản thân, kết cục cũng sẽ bị người khác chê cười."
"Tôi sẽ không khinh thường cậu vì cậu thấp kém, thế nhưng cậu không biết liêm sỉ tới vậy chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
"Đi ra ngoài đi, thấy cậu ở đây tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm."
Đinh Phong Thành nói theo: "Phế vật, nghe thấy chưa? Anh rể bảo cậu cút đi kìa."
Cảnh tượng lại trở nên ngượng ngùng.
Đinh Trọng khoát tay với Đinh Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, bảo cậu ấy tới bàn phía xa xa kia ngồi đi."
"Vâng, ông nội."
Đinh Mộng Nghiên đứng lên, nắm lấy cổ tay Giang Sách, cắn răng kéo anh rời khỏi đó rồi sắp xếp cho anh ngồi ở một góc vắng vẻ.
Giang Sách khẽ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh mà ăn.
"Anh còn ăn được sao?" Đinh Mộng Nghiên hung hăng nói: "Em tức đến no rồi, anh vậy mà vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Giang Sách, anh có biết chữ xấu hổ viết thế nào không?"
Giang Sách lạnh nhạt nói: "Thật giả sẽ sớm thấy rõ."
"Có ý gì?"
"Em sẽ sớm hiểu được thôi."
Trên bàn chủ nhà.
Đinh Trọng dò hỏi: "Mạt à, hôm nay ông có chuyện muốn thỉnh giáo cháu."
Đường Mạt cười: "Ông nội khách sáo, ông cần thỉnh giáo cháu chuyện gì chứ? Cháu biết rồi, nhất định là ông muốn hỏi chuyện lãnh đạo mới đến đúng không?"
"Đúng đúng, cháu vừa đoán đã đúng."
Đường Mạt nói tiếp: "Lần này ba khu sát nhập, vị trí người phụ trách này vừa là một chức vụ tốt, nhưng lại rất khó thực hiện."
"Vì sao vậy?"
"Đơn giản thôi. Là người tổng phụ trách ba khu, người đó có thể điều hành tất cả tài nguyên, chỉ cần xử lý thật tốt chắc chắn kiếm được tiền. Vấn đề là, lãnh đạo ban đầu của ba khu sẽ đồng ý cho người đó làm hay sao? Chính quyền, giới kinh doanh, nhiều thế lực như vậy cũng không dễ quản lý."
Đinh Trọng gật gật đầu rồi hỏi tiếp: "Vậy cháu có biết người sắp đến là ai không?"
"Không biết."
"Ngay cả cháu cũng không biết?"
Đường Mạt xấu hổ nói: "Đương nhiên, cấp bậc của cháu không chỉ kém người ta một chút. Manh mối duy nhất chính là tên tổng phụ trách này đến từ Tây Cảnh."
Tây Cảnh?
Đinh Trọng không tự chủ được nhìn sang chiếc bàn trong góc, sau đó lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngu ngốc nên lắc đầu liên tục.
"Mạt à, cháu nên chú ý đến chuyện này nhiều hơn. Lãnh đạo mới tới, cố gắng giúp nhà họ Đinh chúng ta tranh thủ chút lợi ích. Ba khu sáp nhập, có rất nhiều chỗ có thể kiếm tiền, chỉ cần kiếm được một chỗ thì cũng đủ cho nhà họ Đinh chúng ta hưởng thụ rất lâu."
Đường Mạt vỗ ngực: "Ông cứ yên tâm, chuyện nhà họ Đinh chính là chuyện của Đường Mạt cháu, cháu nhất định sẽ để trong lòng. Qua mấy ngày nữa, cháu sẽ tự mình đi đón lãnh đạo mới, lúc đó cháu sẽ nói vài lời tốt đẹp về nhà họ Đinh trước mặt ngài ấy, khi ấy cần sợ gì không kiếm được tiền?"
"Ai da, vậy thì phải cảm ơn cháu rồi."
"Hừm, ông nội khách sáo quá."
"Lại đây, uống rượu."
"Uống rượu!"
Lúc này ba chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa, mỗi chiếc đều có giá chục triệu tệ, tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể lái được.
Đây là đến tìm ai?
Đinh Trọng và Đường Mạt liếc nhìn nhau, đặt ly rượu trong tay xuống rồi đi ra cửa.
Ba chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc quân trang bước xuống. Ba chiếc xe, mỗi chiếc xe đều lấy một lá cờ thưởng rất lớn ra.
Người dẫn đầu bước nghiêm đến trước mặt Đinh Trọng rồi chào một cái.
"Chào ông, chúng tôi là người của chiến trường, đặc biệt đến đây để đưa cờ thưởng, cảm ơn cháu rể của ngài đã có những cống hiến xuất sắc cho chiến trường."
Chiến trường?
Cháu rể?
Đinh Trọng lập tức nhìn về phái Đường Mạt: "Ai nha, Mạt ghê gớm thật, cấp trên vậy mà phái người tới tặng cờ thưởng cho cháu sao, thật sự khiến nhà họ Đinh chúng ta nở mày nở mặt!"
Đường Mạt cười cười xấu hổ.
Trong lòng anh ta vô cùng hoang mang, với năng lực và hành động của anh ta thì làm gì có tư cách được tặng cờ thưởng?
Một cái còn không nổi, đừng nói đến tận ba.
Đường Mạt nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc mình đã có cống hiến đặc biệt to lớn gì mà được nhận ba lá cờ thưởng khen ngợi? Sau khi quay về nhất định phải hỏi cấp trên rõ ràng.
Đinh Trọng cười không ngậm được miệng: "Tốt, rất tốt. Người đâu, nhận lấy ba lá cờ thưởng rồi treo trong từ đường!"
"Vâng."
Sau khi nhận cờ thưởng xong, người của chiến trường quay về xe rồi nghênh ngang rời đi.
Giờ phút này, trên chiếc bàn trong góc, Đinh Mộng Nghiên nhìn ba lá cờ thưởng rồi cười khổ: "Chị cả quả thật đã gả cho một người chồng trong mơ."
Có hâm mộ, cũng có ghen tị.
Có người phụ nữ nào không hy vọng bản thân có thể gả cho một người đàn ông ưu tú?
Giờ phút này, trong lòng Đinh Mộng Nghiên chỉ còn nỗi đắng chát.
Giang Sách bên cạnh nhìn ba lá cờ thưởng thì lẩm bẩm: "Đã nói tôi không thích những thứ này mà lại còn đưa, đúng là phiền phức."
Anh lắc đầu rồi tiếp tục dùng bữa.