Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 71: chap-71




Quyển 1 - Chương 71: Lão công là gì? Tướng công là ai?

Edit: sarina

Chỉnh sửa: Maroon

Khoảnh khắc này, ta thật vui mừng vì kẻ trúng ‘Đồng Quy’ là ta chứ không phải Sở Sở. Hóa ra, từ đầu, hai loại chất độc cao cấp “Đồng Quy” và “Phệ Hồn” này đều là chuẩn bị cho ta, là tại ta đã hại Sở Sở phải chịu đựng nỗi khổ của phệ hồn lâu như vậy.

“Sở Sở, là ta không tốt, liên lụy đến tỷ… cũng may, cũng may là tỷ không sao.”

Thượng Quan Sở Sở sau khi nhìn thấy một nụ cười nhạt trên khóe môi Yến Tứ Phương, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, đành phải hơi quay đầu sang chỗ khác, giả vờ ho khan.

“Sở Sở?!” Sao lại ho nữa rồi?! Rõ ràng là cần phải san bằng Dực quốc, trút giận cho Sở Sở!

“Thân thể Sở Sở quận chúa khó chịu sao? Có muốn Yến mỗ bắt mạch cho cô không?” Yến Tứ Phương hỏi một cách thờ ơ, vẻ mặt Thượng Quan Sở Sở càng thêm lúng túng.

“Không cần, khụ khụ…cảm tạ Yến thần y, ta không sao… khụ…”

“A? Vậy thì tốt.” Yên Tứ Phương tự rót trà ra uống, “Yến mỗ dù thế nào cũng không xứng với danh hiệu ‘Thần y’, thế gian cũng chỉ có hai chữ ‘Ma y’ là phù hợp với Yến mỗ.”

Ai nấy đều im lặng, chẳng buồn để ý đến câu bình luận của Yến Tứ Phương.

Sau một hồi trầm mặc, Hiên Viên Tiêu lên tiếng: “Thập Tứ, sai người chuẩn bị khoái mã, ngày mai khởi hành.”

Thập Tứ chắp tay nói: “Dạ!”

“Ngươi làm gì phải vội vàng thế?” Ta 「không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, thật khiến người khác xấu hổ a. Nhất là hai con mắt vàng lộ rõ vẻ khinh thường và ngẫm nghĩ của Hiên Viên Tiêu, ta thực sự túng quẫn lắp bắp giải thích: “Vậy … ngươi không muốn ở Lương quốc chơi thêm vài ngày nữa sao?” Nhìn đôi mắt Đông Phương Cửu không hờn không giận, ta tiếp tục nói, “Ha ha, Lương quốc là địa bàn của tên ngốc Đông Phương Cửu mà, hắn nhất định sẽ bao ăn, bao ở, bao chơi! Tuyệt đối sẽ được hưởng thụ ở cấp độ sáu sao!”

Mặc dù Đông Phương Cửu khẽ cúi đầu, rất phối hợp với ta nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt kiêu ngạo cực kỳ coi thường ta của tên thất phu Hiên Viên Tiêu.

“Ta không giống với công chúa. Kim quốc từ trên xuống dưới vẫn còn rất nhiều việc lặt vặt chờ Hiên Viên ta trở về xử lý, đâu giống như trưởng công chúa, có thể thong dong dạo chơi đến vậy?”

Ch* chết, thằng nhãi này nói chuyện còn lời nào cay độc hơn nữa không?! Không chừng trên bảng xếp hạng những kẻ độc mồm độc miệng, thứ tự của hắn đã vượt qua Tương Sở đang đứng sau lưng Đông Phương Cửu rồi không biết chừng?

Ta nhìn sang Tương Sở, một thân bạch y bằng vải thô, vẫn dáng vẻ thanh cao lạnh nhạt như trước giờ, mở miệng làm quen: “Tương soái ca huynh tung hoành ngang dọc trên giang hồ hơn mười năm, múa kiếm, luận thơ, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lâm nguy không loạn. Luôn luôn đối đầu với kẻ địch mạnh mà khí độ vẫn bình tĩnh. Mỗi khi nói chuyện có thể làm kinh hãi tứ phương, tuyệt bút vung lên chốc lát đã nghìn chữ!”

Mọi người có chút sững sờ, vẻ mặt Tương Sở ca ca có chút ửng đỏ, có vẻ như mấy câu tâng bốc của ta chưa đủ đô?

Ta nhếch mép tiếp tục cười nói: “Ta van huynh, Tương soái ca à, làm ơn thể hiện một phần vạn năng lực miệng lưỡi khéo léo tùy cơ ứng biến của ngươi, đặt chuyện tung tin, gây hấn chia rẽ, kích động nhân tâm, khiêu khích sinh sự, nham hiểm xảo trá, hãm hại lừa gạt, gây chuyện khắp nơi, mọi việc thuận lợi…, đối với—” ngón trỏ ta chỉ vào Hiên Viên Tiêu. Ta 「mở to mắt, sảng khoái mắng chửi, “Hừ! Chỉ giỏi dùng tâm cơ hiểm ác, thủ đoạn thấp hèn, trong thiên hạ nếu hắn tự xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất bất nam bất nữ! Ta thay mặt cho chính nghĩa — trách mắng hắn!”

“Phụut …hìhì…”

Toàn thể những người ở đây, phàm là sinh vật có lỗ tai, tất cả đều phụt ra…

Ngay cả vị nhân vật chính vừa bị ta miêu tả thao thao bất tuyệt kia, cái miệng trường kỳ cứng đờ của hắn giờ cũng cong ngoác lên một trăm phần trăm.

Ui cha, thật là hiếm thấy!

Vui cái rắm gì mà vui, nghe không hiểu lời khen chê hay sao?! Đần độn!

“Lăng nhi, thật không công bằng! Xưa nay nàng chưa bao giờ dùng nhiều thành ngữ bốn chữ như vậy để khen ta.. Huhu… Lăng nhi, nàng không yêu ta nữa…” (ta ói >.<)

Ta cố nén cơn kích động muốn đạp chết tên này, vẻ mặt bình tĩnh, mang theo nụ cười, nhẹ nhàng an ủi Đông Phương Cửu: “Không phải không yêu nữa, mà là chưa từng yêu! Lần này nhớ cho kỹ! Đừng cứ động một tí lại quên! Ngoan~~~ “

Hiên Viên Tiêu không biết vì sao lại có chút hả hê, khóe miệng khẽ nhếch lên, độ cong càng lớn hơn, ngay cả khi giao nhiệm vụ cho Thập Tứ, thanh âm cũng nhỏ nhẹ đi nhiều: “Thập Tứ, liên lạc với Thập Tam, bảo hắn đi chuẩn bị đầy đủ lương thảo, nói hắn sau khi trẫm trở về muốn lập tức ngự giá thân chinh!”

Những lời này của Hiên Viên Tiêu tựa như một tiếng sấm dội giữa trời quang, thật là hùng hồn mạnh mẽ, chấn động đến mức tất cả mọi người đều sững sờ.

“Ngươi…ngươi…ngươi muốn thống nhất bốn nước sao?!” Chết tiệt, dù sao đi nữa ta và Đông Phương Cửu vẫn còn đang ngồi ở đây, đã mất đi đâu, ngươi chẳng lẽ không thèm để hai chúng ta vào mắt sao?! Người Kim quốc các người muốn gây chiến tranh?! Vũ phu! Bọn thất phu!

“Hiên Viên Đế muốn tấn công Dực quốc?” Yến Tứ Phương thích thú nhìn Hiên Viên Tiêu.

Hiên Viên Tiêu mỉm cười nói: “Còn có cả Đông Nhạc nữa.”

Chỉ có Yên Tứ Phương thoáng sửng sốt, bởi vì những người khác đều cực kỳ sửng sốt!

“Hiên Viên Tiêu! Ngươi có ý gì?! Vì sao đều đánh thuộc địa của Ngọc quốc ta?!” Ta nhảy dựng khỏi ghế, tức sùi bọt mép chính là bộ dạng của ta lúc này. “Ất đâu?!”

“Có thuộc hạ!”

“Mau đưa cho ta một thanh đao! — “

“Công chúa, thuộc hạ không có đao, có thể dùng kiếm được không…” Tay phải Ất nắm lấy chuôi kiếm, nhìn ta đang trong cơn bạo phát, rút ra cũng không được mà không rút ra cũng không xong, cả khuôn mặt đều nhăn nhó thành một nhúm.

“Được! Chỉ cần có lưỡi bén, có thể thấy máu chảy là được! Đưa ta — “

Giơ đoản kiếm của Ất lên, ta định chém Hiên Viên Tiêu. Nhưng mà Hiên Viên Tiêu vẫn ngồi yên, mỉm cười, không nhúc nhích, duy chỉ có Thập Tứ ở phía sau hắn là sốt ruột muốn rút đao ra.

“Thập Tứ lui ra!”

“Bạch U! Ngay cả việc bảo vệ chủ tử cũng quên rồi sao?”

Hiên Viên Tiêu cùng Đông Phương Cửu đồng thời quát to. Thập Tứ trong nháy mắt thu đao, cổ tay Bạch U khẽ động, bạch quang lóe lên, loan đao ra khỏi vỏ.

Kỳ thực, ta cũng chỉ hung bạo được trong chốc lát, ta thật sự không có khả năng chém người, chỉ bằng đôi mắt đẫm lệ của Sở Sở nhà ta là ta đã không thể hạ thủ được rồi!

Tỉnh táo lại, ta hỏi: “Vì sao?” Ta biết thật buồn cười khi nghe hắn, ta biết là không thể nào, tuy nhiên ta vẫn không từ bỏ hy vọng.

“Những tiểu quốc lệ thuộc nội chiến liên miên, dân chúng lầm than, trẫm thu phục bọn chúng cũng là vì con dân họ.” Hiên Viên Tiêu nói.

Chính nghĩa hào hùng, hàng lông mày hiện rõ vẻ ngông cuồng tự đại, thể hiện hết khí phách của bậc đế vương, “Huống chi Quốc chủ của Dực quốc và Đông Nhạc vốn không thể xưng trẫm, nuôi binh dưỡng dân, vậy mà lại mưu toan nhất thống thiên hạ. Nếu không giáo huấn Quốc chủ của hai nước này thì bọn họ sao có thể tỉnh ngộ!”

“Rắm thối! –” Ta căm phẫn không thể kềm chế, đập bàn, lớn tiếng nổi giận nói: “Hiên Viên Tiêu! Lão tử chưa bao giờ thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi! Rõ ràng là ham muốn cá nhân, vọng tưởng muốn chiếm đoạt cả mười nước, vậy mà lại không biết thẹn nói kẻ khác muốn nhất thống thiên hạ! Ngươi có biết hai chữ ‘vô sỉ’ viết thế nào không?! Chẳng lẽ ngươi hiểu thế nào là ‘nuôi binh dưỡng dân’ sao?!”

“Lăng nhi…” Sở Sở kéo tay áo ta. Ta không thèm đếm xỉa đến.

“Tiểu Lăng nhi của ta thực là dũng mãnh! ~~~” Tên ngốc Đông Phương Cửu kia vuốt đuôi. Ta khinh thường.

“Trưởng công chúa thật là có khí thế a.” Yến Tứ Phương kỳ quái nói. Ta không rảnh rỗi đáp trả.

“Công chúa…” Ất thấy tình hình càng trở nên nghiêm trọng liền lo lắng. Ta cũng không có thì giờ trấn an.

Hiên Viên Tiêu cũng chẳng thèm đếm xia tới mà hừ nhẹ một tiếng, không giận mà uy nói: “Hiện tại trẫm vẫn chưa có dự tính thống nhất mười nước, có điều, đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Khẩu khí khẳng định, giải quyết dứt khoát.

Ack, đầu ta có chút choáng váng, máu huyết không lưu thông. Ngữ khí trở nên hòa hoãn, ta 「đặt đoản kiếm của Ất xuống bàn, tiếp tục bô lô ba la với hắn cho rõ ràng: “Bản thân ngươi mới muốn đánh nhau khiến cho dân chúng lầm than, ngươi đã từng hỏi con dân của ngươi chưa?! Có gia đình nào nguyện ý hy sinh con trai, lão công nhà mình đi làm bia đỡ đạn cho ngươi không?! Ngươi làm hoàng đế ngự giá thân chinh thì giỏi lắm sao?! Ngươi cũng chỉ đơn giản là trốn ở trên long liễn (xe rồng), không làm gì cả, người hy sinh đổ máu đều là bách tính trăm họ cả! Đều là những người mà Hiên Viên Tiêu ngươi luôn miệng nói là con dân! Ngươi thật không biết xấu hổ?! Ta thật sự phục ngươi đó! Vậy mà vẫn không biết ngượng, trước mặt chúng ta tự xưng là ‘trẫm’, thật sự là, thật sự là…” Hít sâu, thở sâu…

“Lăng nhi, ‘lão công’ là cái gì vậy?”

Ta liếc xéo cái tên ngắt lời mình, quát lên: “Lão công chính là tướng công Đông Phương Cửu!” Ta đang trong cơn kích động, hoàn toàn quên mất khi nói phải ngắt nghỉ đúng chỗ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.