Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 197: chap-197




Quyển 2 - Chương 197: Ông trời phụ ta, ta phụ thế nhân!

Tôi dồn hết sức từ nhuyễn tháp bên trong xe ngựa bò dậy, một tay đẩy mạnh tấm màn bằng vải bố bên hông xe ngựa, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng cho dù là cả nửa thân người tôi đều lộ ra cửa sổ xe, thì trừ bỏ gió bụi cuồn cuộn cái gì tôi cũng không thấy được.

“Cô làm sao vậy?” Âu Dương Yến đang nhắm mắt ngủ bị hành động của tôi kinh động đến, hai mắt mở to vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.

“Không có gì... chỉ là muốn nhìn một chút ngoài cửa sổ...” Tôi có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói mới vừa rồi, tôi có một loại cảm giác không hiểu được, chỉ cần vén màn lên là có thể nhìnthấy Đông Phương Cửu? Buồn cười quá,thật sự là buồn cười quá. Xúc động ôm hi vọng, kết quả chẳng qua cũng chỉ là tràn đầy thất vọng.

“Nhìn xong rồi? Vậy nằm xuống nghỉ ngơi đi. Hẳn là trưa mai có thể đến bến đò.” Âu Dương Yến ánh mắt phức tạp, nhìn tôi nói.

“Ừ...”Tay cầm bố liêm (*) từng chút từng chút buông ra. Có bao nhiêu không nỡ, cũng chỉ có bản thân mình biết.

(*) Bố liêm = Rèm cửa sổ xe ngựa.

***

Hoàng cung Kim quốc,Kim Hoađiện.

Tô Tử Chiêm so với Đông Phương Cửu tới sớm hơn một khắc, cho nên hắn tận mắt thấy bộ dáng Đông Phương Cửu xuất hiện tại Kim Hoađiện.

Giây thứ nhất nhìn đến là không thể tin, giây thứ hai là kinh ngạc, giây thứ ba hắn liền cười to ra tiếng.

“Lương hoàng làm sao vậy? Không phải là mới từ sa mạc trở về chứ?” Lời trêu chọc liền nói ra nhẹ nhàng như vậy. Ai bảo người trước mắt này không có một chút bóng dáng của Đông Phương Cửu.

Đông Phương Cửu có thể quyến rũ, có thể lười biếng, có thể phong lưu, có thể âm hiểm, có thể bá đạo, nhưng tuyệt đối không thể...lôi thôi...Xin cho phép Tô Tử Chiêm tiên sinh chọn cái từ ‘lôi thôi’ này. Bởi vì bây giờ trong mắt hắn Đông Phương Cửu chính là cái loại nam nhân lôi thôi lếch thếch rất thông thường trên đường.

Không có khí thế, không có khí độ, không có phong độ. Nếu như phải có cái gì, thì chính là tốc độ.

Đông Phương Cửu một cước vừa bước vào Kim Hoađiện, thanh âm gấp gáp khó dằn nổi của hắn vang dội truyền khắp toàn bộ đại điện.

“Thượng Quan Lăng đâu?”

Đông Phương Cửu không nhìn hoặc là nói căn bản không có nghe thấy lời nói khiêu khích của Tô Tử Chiêm, một đôi mắt phượng ở trongKim Hoa điện nhìn một lượttừ trên xuống dưới từ trái qua phải, cuối cùng mởi trở lại trên người Tô Tử Chiêm đang nhìn mình như nhìn quái vật kia: “Hiên Viên Tiêu đâu? Hắn làm chủ nhân như thế nào vậy? Khách đến hắn cũng không ra tiếp sao?!”

Tô Tử Chiêm cười: “Đã tới, vừa mới đi. Bây giờ, nếu không thấy ngài, ta cũngđã đi rồi.” Con ngươi xanh biếc lại dạo một vòng trên người Đông Phương Cửu.

Đông Phương Cửu mắt phượng vừa chuyển, chợt cong xuống dưới, khách khí chắp tay vái chào với Tô Tử Chiêm, nói: “Nói vậy Tô đại nhân biết nàng ở đâu sao?!”

Tô Tử Chiêm nhún nhún vai, như là bất đắc dĩ: “Đáng tiếc, ta chỉ biết Lăng nha đầu không ở trong hoàng cung Kim quốc này, nàng cùng người ta đi rồi. A, không phải cùng Lương hoàng ngài sao? Thật là kì quái nha.” Tô Tử Chiêm sao lại không biết Thượng Quan Lăng đi với ai rồi, hắn là cố ý làm cho Đông Phương Cửu khó xử.

Không sai, hắn chính là đang tìm lỗi.

Vậythì sao chứ?

Hắn chỉ cần nghĩ đến việc Lăng nha đầu tại Bắc U làm chuyện ngốc nghếch, thì không thể không trách Đông Phương Cửu. Nếu không có tên Đông Phương Cửu này, Lăng nha đầu nhà hắn sao lại làm chuyện ngốc nghếch để bản thân gặp phải nguy hiểm như vậy chứ? Nha đầu kia chạy trốn so với hắn còn nhanh nhẹn hơn!

Đông Phương Cửu nhất thời ngơ ngẩn. Nếu không phải một khắc kia hắn chú ý tới Tô Tử Chiêm phất tay áo định rời đi, hắn cũng sẽ không hoàn hồn. Hắn lách người một cái, liền chen đến trước người Tô Tử Chiêm, không đợi Tô Tử Chiêm giận dữ mở miệng, hắn liền mở miệng gằn từng tiếng hỏi trước: “Nói— Thượng Quan Lăng đi với ai rồi?” Ánh mắt sáng ngời, không giận mà uy.

Tô Tử Chiêm bị Đông Phương Cửu kinh động đến, sửng sốt, tiếp theo rủ nửami mắt xuống, lạnh lùng trả lời: “Ta chính là không muốn nói cho ngươi biết, vậy thì sao hả Lương hoàng?”

Nghe vậy, Đông Phương Cửu cười to, mắt phượng hơi nheo lại, môi chậm rãi khép mở, hắn nói: “Không sao, chỉ là, ta sợ ta không đi ngươi liền không thể bước ra khỏi Kim Hoa điện này nửa bước.”

“Ngươi...” Tô Tử Chiêm cực kì bực bội, hai mắt trợn tròn căm tức nhìn Đông Phương Cửu. Hắn chỉ hận giờ phút này bản thân không có ngân thương trong tay. Chỉ là Tô Tử Chiêm cũng không biết rằng võ công của Đông Phương Cửu đã sớm xưa không bằng nay rồi.

***

Hôm sau.

Kim quốc, trấn nhỏ ởLâm Hải.

Ánh dương ấm áp trên cao chiếu rọi, dày đặc khắp trời đều là hy vọng, hoặc có lẽ là tuyệt vọng.

Giờ phút này, đã là chính Ngọ (giữa trưa).

Biển, cũng là trầm tĩnh, rất trầm tĩnh, hết sức trầm tĩnh, giống như biển chết, không có sức sống.

Bỗng nhiên, một bóng dáng chạy như điên tới ven bến đò. Bụi đất đầy người sớm đã che đậy cẩm y, trên khuôn mặt mệt mỏi chỉ có đôi mắt thăm thẳm sáng ngời, cố chấp tìm kiếm người kia.

“Lăng nhi! Lăng nhi! Tiểu Lăng nhi của gia!” Điên cuồng mà gào thét, với trời với đất với biển giống như chết này.

Một bóng dáng xanh biếc chậm rãi bước tới, thở dài một tiếng, sâu kín mở miệng: “Người cũng đi rồi, cho dù ngươikêu vỡ cuống họng cũng có tác dụng gì?”

Đông Phương Cửu đứng ở cửa bến đò, ánh dương ấm áp chỉ còn lại sương mù, rất nhanh sẽ là cổ nguyệt tà dương.

Bỗng dưng, trong đầu vù vù một tiếng nổ vang, đầu đau muốn nứt ra.

“Ngươi làm sao vậy?” Tô Tử Chiêm thấy Đông Phương Cửu ngửa đầu thẳng tắp ngã hướng về phía sau, tung người một cái liền đến phía sau hắn, thật nguy hiểm mà đỡ lấy, “Ngươi đến nỗi đó sao?” Không phải là không đuổi kịp thôi sao, cũng không phải là sinh ly tử biệt, đến lúc đó lại đi truy tìm trở về thì được rồi.

Đông Phương Cửu đẩy tay Tô Tử Chiêm ra, đối với sự chế nhạo của Tô Tử Chiêm mắt điếc tai ngơ, hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Từng cảnh từng cảnh ngày xưa càng không ngừng xoay quanh trong đầu Đông Phương Cửu.

Phải, hắn nhớ ra rồi, chuyện gì cũng nhớ lại hết rồi.

Bộ dạng người kia từng chút từng chút mộtngập tràn trước mắt hắn, có cười có giận, có vui có buồn, có lừa có gạt, có thật có giả...

Khi thì ấm áp, khi thì lạnh như băng, khi thì hữu tình, khi thì đạm mạc...

Nàng trêu đùa tâm cơ, nàng thông minh cơ trí, nàng lo cho nước cho dân, nàng thông minh lanh lợi...

Đó là tiểu Lăng nhi của hắn.

Là vì nàng mới có thúy trúc tràn đầy trong viện kia!

Là vì nàng mới có thể liều lĩnh chỉ huy quân độixuôi nam!

Là vì nàng mới chịu đựng gió thổi đến đau thấu tâm can trên đỉnh Phượng Lạc sơn!

Hắn từng đơn giản như vậy mà ưng thuận lời hứa cả đời chưa bao giờ nghĩ tới—Có được một lời của nàng, vĩnh viễn không phản bội.

Chỉ vì khi đó người nọ, nói, yêu hắn.

Đông Phương liền đứng lên, chậm rãi dang ra hai tay, lại chậm rãi thu lại, hắn xoay người liếc mắt một cái nhìn lại biển rộng mênh mông, nắm nhẹ hai tay.

***

Tôi ghé vào lan can trên boong tàu, cúi đầu xem bọt sóng trắng xóa cuộn lên dưới thân tàu.

Thật lâu sau, cảm giác choáng váng lại kéo tới, tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra đường chân trời phía xa xa.

Giờ phút này, tôi bỗng nhiên cảm nhận được, ở đầu kia của biển khơimênh mông vô hạn này, có người đang mở rộng đôi tay chờ tôi trở lại.

Tim, từng chút từng chút một đau đớn.

“Đứng ở đầu ngọn gió là muốn chết sao?”

Tôi quay đầu lại, chua xót giật nhẹ khóe môi, tự cho cái tràn ra chính là nụ cười, “Ta nhất định phải sống.”

Tôi sẽ không quên tên ngốc kia nói, hắn nói: “Lăng nhi, nàng muốn sống, ta cũng vậy, sống chết có nhau không hợp đôi ta.”

Tôi không thể chết được, chết đi rồi thì thật sự là cái gì cũng không còn.

“Làm phiền diễm tuyệt tứ phương Ma Y đại nhân ra tay đỡ kẻ hèn này xuống.”

Âu Dương Yến bĩu môi trừng tôi: “Kẻ hèn há có thể cho cô dùng sao?”

Tôinở nụ cườiđưa tay về phía hắn. Kẻ hèn mọn này không chỉ mới dùngba bốn ngày thôi đâu, ha hả.

***

Ngôn quốc, Vân kinh.

Hoàng cung.

Ngôn quốc là một quốc gia vô cùng thích hợp cho việc định cư lâu dài.

Nhớ rõ lúc vừa rời khỏi Kim quốc, cỏ nhỏ trên mặt đất mới lặng lẽ đâm chồi, lúc đó còn có chút khí lạnh. Nhưng bâygiờ bước trên đất Ngôn quốc, phóng tầm mắt nhìn phíatrước lại là cây xanh hoa đỏ, tiếng chim oanh yến ríu rít rót đầy tai, nơi nơi xuân ý dạt dào.

Tại quốc gia này, không chỉ có núi xanh, ngay cả rặng mây trên trời, khe suối trên mặt đất, hìnhnhư cũng là màu xanh.

Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã là mùa hoa khói tháng ba thật rồi.

Mưa xuân tinh tế kín đáo theo gió mềm nhẹ rơi trong đêm yên lặng, giống như sương mù vấn vít, vô thanh vô tức.

Đi dạo loanh quanh, lại giương mắt, trước mắt là hoa ngọc lan lặng yên bay xuống theo mưa phùn.

Trong lòng không hiểu sao xoắn lại một cái.

Đây là nơi tôi gặp Vân tiên nhân lần đầu tiên, mà hiện giờ Vân tiên nhân hắn...

“Kẻ hèn này người to đùng như vậy, đừng cógiả bộ không thấy được nha.”

Tìm kiếm thanh âm dường như giận dữ, tôi hơi nghiêng đầu, một bóng dáng màu hồng liền ánh vào trong mắt, một đôi con ngươi màu tím vĩnh viễn hơi hơi mang theo độ cong, như cười như không, ôn ôn hòa hòa, kì thật lại lạnh nhạt vô cùng.

Mưa phùn rơi vào trên tóc hắn, đọng nhẹ trên mày hắn, tràn xuống trên mi, một người như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không thểdời tầm mắt ra được.

“Ách, thật có lỗi.” Tôi ngượng ngùng cười với hắn.

Âu Dương Yến không hề động, vẫn đứng ở nơi đó như trước, cười hỏi tôi: “Hôm nay sao lại không đi gặp Vân tiên nhân của cô?”

Nghe vậy, trong lòng tôi chợt lạnh, chợt quay mặt qua chỗ khác, không trả lời hắn.

Đúng vậy, từ lúc tôi tới đây hầu như mỗi ngày đều nhìn thấyVân tiên nhân từ xa, đi đến một nơi người thường không thể chịu đựng được ‘vấn an’ hắn.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ Vân tiên nhân từng đứng như vậy, đứng ở chỗ Yến Tứ Phương đang đứng bây giờ. Một cái ngoái đầu nhìn lại hời hợt, tươi đẹp hơn cả phù dung, nhã nhặn trầm tĩnh có thể so với u lan, toàn thân tản ra hương khí như có như không, hắn giống như tiên nhân, đem tất cả tục vật ngăn cách bên ngoài.

Mà hiện tại thì sao?

Cũng là đứng, nhưng mà là bị hai móng vuốt làm bằng sắt lạnh lẽo xuyên qua xương bả vai nâng lên, muốn ngã xuống cũng ngã không được.

Muốn tôilàm thế nào quên một màn kia đây?

Lần đầu tiên bước vào thủy lao, cả trái tim như bị đóng băng trong nháy mắt. Sương mù dày đặc, gió lạnh bi thảm, hơi lạnh bức người, nước lạnh như băng tràn qua đầu gối. Càng vào sâu bên trong, nước càng lạnh càng sâu...

Trên quần áo rách mướp đều là vết máu, đều là máu!

Nhớ rõ lúc ấy tôi không chút lưu tình đẩy ra cánh tay Yến Tứ Phương duỗi tới tôi.

Nhớ rõ hắn nhíu mày hỏi: Cô làm sao vậy?

Tôimới phát hiện, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, tôi thế mà lại khóc rồi. Giống như mưa xuân im hơi lặng tiếng.

“Như thế nào, rất hận ta?”

Không biết khi nào Yến Tứ Phương đã đứng trước mặt tôi.

“Ta nào dám hận ngươi, người hận ngươi đều chết hết rồi, không phải sao?” Tôi nên vui mừng, ít nhất Vân tiên nhân còn sống, mà có một người tôi hoàn toàn không thể gặp lại. Vô Ngôn đại quốc sư, từ lúc Yến Tứ Phương, không, thân phận hiện tại của hắn là Âu Dương Yến. Từ một khắc hắn bước lên Cửu Trọng bảo tháp kia, hắn liền khiến cho Vô Ngôn biến mất.

Về phần biến mất như thế nào? Nghe nói hắn không tự mình động thủ, là để cho thuộc hạ Tiêu Vô độc nhất vô nhị của hắn thay hắn ra tay, nghe nói một đao chém thay của Tiêu Vô kia vừa vặn trùng với chỗ vết sẹo từng tồn tại trên ngực của Âu Dương Vân.

À, đúng rồi, biết Tiêu Vô là ai không?Tả hộ pháp đại danh đỉnh đỉnh của Bỉ Ngạn cung, nhân xưng là Tích Huyết Truy Hồn, kỳ nhân như vậy từng gọi tôi‘Lăng chủ tử’, tôi cũng từng gọi hắn ‘Tiểu Tạc Tử’.

Thì ra, mặt nạ phù sinh đâu chỉ có ba nghìn cái, những người biết diễn nhiều vô số kể, nơi nơi có thể kinh động.

“Cũng không nhất định vậy. Bây giờ Vân vương đệ của kẻ hèn này cũng rất hận kẻ hèn này, hận không thể đem kẻ hèn này lột da hủy cốt, nhưng kẻ hèn này vẫn chưa có giết hắn nha.” Âu Dương Yến cười đến vân đạm phong khinh, nói không chút để ý.

Tôi cười lạnh: “Đúng vậy. Ta cũng thật khó hiểu, ngươi sao lại chịu giữ lại mạng củaVân tiên nhân!”

Âu Dương Yến nháy mắt với tôi mấy cái, thần bí tựa đầu gần sát tôi, hắn cười thành tiếng, nói: “Bởi vì kẻ hèn này cảm thấy, nếu để hắn vẫn sống như vậy, hắn lại càng bất hạnh nha.”

Trong nháy mắt, như bị điện giật. Đầu óc vù vù một tiếng, giống như cái gì chặt đứt. Có cái gì đó điên cuồng cuồn cuộn trong lồng ngực.

Ánh mắt từ kinh hãi đến mờ mịt, dần dần rời rạc...

“Thật ra ai sống ai chết ta đều không quan tâm. Ta chỉ là không thích người khác được sống vui vẻ thôi. Trên đời này không nên có người sống vui vẻ hạnh phúc. Người muốn sống, ta liền muốn hắn chết, người muốn lấy cái chết để giải thoát, ta liền không cho hắn như ý, ta muốn cho hắn sống không bằng chết.”

Trái tim tôi vẫn còn đập sao? Vì sao tôi không nghe được âm thanh bình bịch của nó?

Người trước mắt không phải ma quỷ sao, vì sao còn có thể cong mắt cười, vì sao âm thanh lại ôn hòa như vậy?

“Quốc sư đại nhân vĩ đại vô tư muốn yêu tinh ta đây chết đi, ta cũng chỉ làm hắn chết. Giết cha sao, ha hả. Đúng rồi, Đông Phương Cửu của cô hình như cũng là giết cha đăng cơ?”

“Cái gì đạo trời luân hồi? Cái gì yêu tinh diệt thế? Cùng lắm chỉ là nhân tâm khả vi, nhân tính sở nhiên (1)! Ta chết thiên hạ này sẽ thái bình? Ta chết thì mọi người đều có thể sống? Vì sao lại khăng khăng ta làm đế vương của thế gian này thì chính là diệt thế, người khác thì nhất định là minh quân? Người muốn ta chết chỗ nào cũng có, có người nào là thật sự lo cho nước cho dân, hay hoàn toàn đều là do lòng người gây rối! Người muốn ta sống cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại có ai đối với ta vô dục vô cầu (2)?! Rõ ràng là ông trời phụ ta, ta vì sao lại phải đối xử tử tế với người đời.”

(1)Lòng người có thể khuyên bảo, bản tính con người thì vốn đã như vậy.

(2) Vô dục vô cầu: Không mong muốn không cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.