Quyển 2 - Chương 179: Sách lược vẹn toàn, song quá khinh người
Mới vừa xoay đầu đã thấy biểu ca độc mồm mặt mày u ám nói:“Đây là kế dụ địch của muội? Sách lược vẹn toàn của muội đó hả? Muội định làm sao để ta, Thu Nguyệt toàn thân thoát ra ngoài?!”
Tôi bị hắn vứt vào chỗ ẩn náu trong khe núi, trước mắt đây là nơi khá an toàn.
Tôi thật sự bị hắn ném lên mặt đất, bất đắc dĩ phải dùng tay chống đỡ thân mình loạng choạng đứng dậy từ dưới đất. Tôi phủi phủi bụi trên vạt áo, nhìn thấy cái tay trái bị trúng tên, máu tươi làm đỏ cả ống tay áo, đỏ thẫm trông mà kinh hãi.
“Bẩm báo chủ nhân...” Bính vội vàng chạy đến, lại trông thấy người anh họ độc mồm độc miệng đang trợn mắt trừng tôi, lời nói vừa ra tới miệng đã ngừng lại.
“Vô Ưu ngươi nói đi.” Tôi cười hì hì tiến lên vài bước, mắt nhìn trên người Bính.
“Bẩm chủ nhân, đúng như chủ nhân dự đoán, đại quân Kim quốc còn lại đều bị Lương vương tiêu diệt, sau khi Hiên Viên đế biết đây là kế sách dụ địch của chủ nhân cũng không dẫn quân quay về mà ngược lại vây quanh khe núi.”
“Tên chết tiệt Hiên Viên Tiêu này muốn bao vây tiêu diệt hết tất cả chúng ta!” Trong con ngươi xanh thẳm của Tô Tử Chiêm hiện lên những tia máu căm phẫn.
“Chỉ là vây quanh khe núi chứ không có tí động tĩnh gì sao?” Tôi hỏi.
“Bẩm chủ nhân, đúng vậy.”
Tôi gật gật đầu, sau đó chuyển mắt nhìn sang anh họTử Chiêm, ‘bụp’ một cái quỳ rạp xuống đất, con ngươi xanh thẫm kia nháy mắt hiện lên vẻ đau thương không đành lòng.
“Muội làm gì vậy! Mau đứng lên! Đường đường là công chúa một nước sao lại có thể tùy tiện quỳ xuống trước kẻ khác!”
Anh họ độc mồm độc miệng đưa tay túm tôi lên, nhưng động tác tiếp theo của ta làm cho cánh tay của hắn sựng lại giữa không trung.
“Bang banh phanh...” Ba tiếng. Đầu tôi đập mạnh xuống mặt đất:“Biểu ca, thay ta nói với ông ngoại một câu xin lỗi. Thượng Quan Lăng ta thực có lỗi với lão nhân gia, thực xin lỗi...”
“Muội... muội định làm gì!?” Tô Tử Chiêm lên âm thầm cả kinh, hắn có dự cảm không tốt.
“Phía sau núi có đường tắt rời khỏi nơi này, trước đó ta đã phái Vô Ưu điều tra.” Không cần kẻ nào đỡ, tôi theo mặt đất đứng lên, vẫn tiêu sái như cũ mà phủi đất dính trên vạt áo rớt xuống, hờ hững ra lệnh cho Bính: “Lăng Vô Ưu, bổn cung ra lệnh cho ngươi cùng người của Diêm điện ngay lập tức hộ tống Hình bộ thị lang trở về Lăng phủ.”
“Dạ, Vô Ưu tuân mệnh!”
“Cái gì!!!!”Anh họTử Chiêm một tay kéo vạt áo của tôi, quả nhiên là tức giận không chịu nổi, “Thượng Quan Lăng muội — ta — ta hôm nay dù có tự mình bóp chết muội cũng tuyệt đối không để muội ở lại bị kẻ khác bắt giữ!”
“Ách.” Fuck, hắn thật muốn bóp chết tôi đó!
“Tô đại nhân dừng tay!” Bính nhanh chóng ra tay ngăn cản Tô Tử Chiêm, nhưng anh họTử Chiêm lúc này giống như một con sư tử phẫn nộ, một tay đã có thể đem công kích của Bính đánh ngược trở lại.
Không khí đối với tôi ngày càng quý báu, trong đầu thiếu dưỡng khí dần chìm vào tối đen.
“A!” Vốn định đến để băng bó vết thương cho tôi nhưng khi nhìn thấy cảnh này Thu Nguyệt nhất thời hồn vía lên mây la lên, “Thiếu gia! Mau thả công chúa ra! Đó là muội muội của ngài mà thiếu gia! Thiếu gia!”
Tô Tử Chiêm như bị sét đánh đột nhiên buông tay ra, sững sờ nhìn Thượng Quan Lăng, trong mắt đầy thấp thỏm lo âu.
“Khụ khụ khụ... khụ khụ...”Sau khi ho một trận mãnh liệt tôi mới có thể nói chuyện. Tôi cười ảm đạm với anh họ độc mồm độc miệng đang đờ ra của mình, xoay người nhìn về phía Bính, yết hầu còn hơi đau đau, thanh âm khàn khàn:“Vô Ưu, người muốn chống lại lệnh củata à? Khụ khụ...”
“Tại sao?” Giọng nói Tô Tử Chiêm thay đổi, không biết vì sao có chút khàn khàn, không trong trẻo giống như ngày thường.
“Vì nếu không có biểu ca theo giúp, e rằng tên ngốcĐông Phương Cửu chết tiệtkia không đồng ý.” Không có biểu ca cùng tôi làm mồi nhử, Đông Phương Cửu trăm ngàn lần sẽ không đồng ý kế dụ địch của tôi. Đúng là trò cười, tôi làm gì có cái gọi là kế sách vẹn toàn, lấy ít thắng nhiều cũng không phải là chênh lệch nhiều như vậy, ha hả, tôi chẳng qua chỉ sử dụng mồi câu để cúng tế mà thôi. Nếu tôi cùng biểu ca theo lối tắt của khe núi mà trốn ra, tên Hiên Viên bị chọc giận kia chỉ e là thật sự đem chúng tôi toàn bộ giết sạch, mà nếu như, tôi đoán, nếu như tôi ngoan ngoãn chịu trói, tên kia sẽ cho mọi người Diêm điện một cơ hội sống.
Thực ra đây cũng là đang đánh cuộc, đánh cược Hiên Viên Tiêu sẽ vì tôi mà mắt nhắm mắt mở.
Vào lúc này, một giây một khắc cũng vô cùng quý giá.
“Vô Ưu mang Tô đại nhân đi.”
“Tuân mệnh——”
Tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, là Thu Nguyệt. Tôi biết bọn họ đang cách tôi càng lúc càng xa, mà tôi cũng hy vọng họ đi xa hơn nữa, như vậy ngược lại làm lòng tôi càng bình tĩnh, vì tôi biết như thế bọn họ càng an toàn.
Tôi chậm rãi bước, đi qua bên cạnh những binh lính bên người dù bị trọng thương nhưng cũng kiên quyết không chịu rút lui.
Bọn họ đều là tướng sĩ của Đông Phương Cửu, đều là quân nhân, bọn họ thề sống chết để bảo vệ quốc gia của mình, dân chúng, lãnh thổ của mình, thề sống chết nguyện trung thành với vị thần trong lòng mình, mà đứng đầu chính là hoàng đế bệ hạ– Đông Phương Cửu.
Nhìn bọn họ, tôi càng hiểu được ý nghĩa của chiến tranh, càng bị lòng hăng hái thấm đẫm máu đào này khích lệ.
Những người này nhỏ bé không đáng kể sao? Đối với những người bề trên có lẽ là như thế thật.
Những người này đều là những vật hy sinh? Bất luận kẻ nào cũng đều biết rõ quy định này.
Những người này ngay cả tên tôi còn không biết lại không do dự vì tôi mà vứt bỏ cơ hội được sống hạnh phúc!
Những người này không có người thân sao? Không có vợ sao? Không có cha mẹ hay con cái sao? Những người này nếu có thể sống thì sẽ không giống như trong tiểu thuyết miêu tả những con người oanh oanh liệt liệt sao?
Vương hầu, tướng tá, há cứ phải là con dòng cháu giống, nhưng mà con người phải sống có hơi thở thì mới có cơ hội.
Mọi người sẽ vì những người chết đi mà khóc, vì người này là bạn chí thân của người kia.
Mọi người sẽ tiếp tục được sống cuộc sống hạnh phúc, vì những việc đau khổ đó không liên quan đến họ.
Khi một người vì bạn mà chết, bạn sẽ khổ sở đau lòng, đau lòng muốn chết.
Mà khi ngàn vạn người chết vì bạn, vậy bạn sẽ thế nào đây? Là chết lặng, hay là điên cuồng?
Tôi bỗng khó mà tin rằng trên thế giới này có người không có huyết tính tồn tại. Nếu có, vậy đưa hắn đến đây xem thử, cho hắn giẫm lên vùng đất máu tuyết hòa trộn, cho hắn đi một vòng qua những cái xác cụt chân cụt tay lẫn lộn, cho hắn tận mắt chứng kiến những người này đều có hô hấp giống hắn nhưng chỉ một giây tiếp theo đều là những thân thể cứng ngắc....
Tôi không thể để những người này chết ở đây được – đây là suy nghĩ duy nhất quanh quẩn trong đầu tôi khi rời khỏi khe núi.
Bất luận thế nào đều không thể.
Đây không phải là hình tượng nhân vật chính thánh mẫu cái gì cả, chỉ là một con người, một người trong thân thể còn có nửa điểm máu huyết lưu động đều sẽ làm như vậy thôi.
Không chút do dự, không còncon đường nào để chọn.
“Quốc sư không thể ra khe núi.”
Không biết người lính nào ở phía sau lưng tôi khàn giọng kêu to, bước chân của tôi cũng không vì vậy mà dừng lại chút xíu nào.
Mà trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
Cảm kích sự tồn tại của những con người giống như tôi.
......
Áo giáp màu đen, áo choàng đỏ thẫm, ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp màu đen, khuôn mặt lạnh lùng được mọi người vây quanh chính giữa, đôi mắt màu vàng như diều hâu nhìn chăm chú vào tôi, sắc bén mà thâm thúy.
Hắn nên tức giận, hắn mắc phải kế sách dụ địch đáng hận của tôi, tổn thất quá nghiêm trọng, sợ là lãnh thổ Kim quốc vừa được mở rộng chưa kịp vẽ lại bản đồ thì đã mất đi rồi.
Tôi nhìn vào ánh mắt hắn, tặng hắn nụ cười nhẹ nhàng của mình: “Cái mạng may mắn duy nhất còn sống của quốc sưLương quốc bài kiến hoàng đế bệ hạ của Kim quốc.” Tôi khẽ cười, thắt lưng cũng thẳng tắp như hắn.
“Trói lại, mang đi!” Thanh âm trầm thấp của hắn ẩn hiện sự tức giận. Hắn kéo đầu ngựa, nhanh chóng rời đi, không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi nhìn cái bóng quật cường của hắn, trong lòng thầm cảm ơn.
Cám ơn anh nguyện ý tin tưởng lời nói dối vụng về của tôi.
Tên lính kia nghiêm chỉnh chấp hành, chân tay lanh lẹ đem trói tôi đặt trên lưng ngựa. Vết thương trên người bị xử lý khẩn cấp một chút, khiến tôi không đến mức chết vì mất máu.
Mọi người một đường trở về, cũng không có người dám đụng đến tôi. Tôi biết kỷ luật quân đội của hắn rất nghiêm, không có mệnh lệnh của hắn, không người nào dùng hình phạt riêng với tôi, mà tiếp theo hắn muốn xử lý tôi thế nào, gần như ai cũng biết.
Hai quân tác chiến, không có gì so với dùng thủ cấp tướng lãnh bên địch cúng tế cho chiến kì, càng làm tăng sĩ khí. Mà chức quan tướng lãnh địch càng cao, càng kích động lòng người. Nếu tướng lãnh địch làm bọn họ hận nghiến răng nghiến lợi, thì việc tế cờ kia sẽ mang lại cảm giác vinh dự cùng cảm giác thắng lợi làm người ta cả đời cũng khó quên! Nếu tưởng tượng thêm một chút giết người như vậy có thể đả kích được tướng sĩ của địch, thì càng làm cho lòng người ngất ngây.
Mà tôi, bất hạnh thay lại vừa đủ thõa mãn những điều kiện này.
......
Hiên Viên Tiêu yên lặng dẫn binh lính trở lại doanh trại, nhìn thấy cửa doanh trại bị đốt cùng ánh mắt kinh hồn chưa bình tĩnh của binh lính sợ hãi một lúc, hắn cuối cùng cũng hạ lệnh lui binh.
Không ham chiến, có tiến có lùi, hiểu rõ thực lực của mình, đúng là Hiên Viên đế.
Trận chiến hôm nay tổn thất thật nghiêm trọng, hậu phương lương thảo cũng vì tuyết rơi không ngừng nên cũng không thể đảm bảo. Hiên Viên Tiêu biết rõ nếu tiếp tục đi xuống cũng không thể làm hắn ngóc đầu trở lại thực hiện kế hoạch mở rộng bản đồ ‘phục hồi đất bị mất’, việc này chỉ làm hắn mất ngày càng nhiều con dân Kim quốc, mất đi ‘Thanh sơn’ mà hắn nghi ngờ có thể dựa dẫm.
Hắn biết rõ giữ lại ‘Thanh sơn’ rất quan trọng.
Đêm, đoàn người của Hiên Viên Tiêu từng bước hướng về phía bắc, tiến đến hướng Cẩm Hân.