Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 178: chap-178




Quyển 2 - Chương 178: Dụ địch xâm nhập, lấy mình làm mồi nhử

“Muội làm thế nào mà biết ta đến đây?” Bỗng dưng nhãn tình Tô Tử Chiêm sáng lên, hỏi tôi: “Vậy ý của muội chính là, cái mưu kế ngốc nghếch này của muội chỉ nhằm lừa gạt ta xuất hiện?”

“Ai, ha ha, cũng có thể nói như vậy.” Tôi cười cợt nhả không chút đứng đắn.

Con ngươi xanh thẫm trừng tôi, gạt bỏ đôi tay xấu xa của tôi, hắn nghiêm nghị hỏi: “Đừng có giở trò này với ta! Nói cho muội biết, ta tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch này của muội!”

“Biểu ca~~~~”

Không thèm đếm xỉa.

“Biểu ca~~~~”

Đổi lại một cái nhìn xem thường.

“Biểu ca, huynh tự tiện mang nữ tử đến quân doanh chính là vi phạm nguyên tắc, bắt được là phải xử theo quân pháp đó nha~!”

“Muội!Làm thế nào muội biết được!” Tô Tử Chiêm giật mình nhìn tôi, miệng một lúc lâu không thể khép lại.

“Hắc hắc, nghĩ là biết Diêm điện làm gì có nhân vật nào dáng người yểu điệu như tiên giáng trần như vậy, ta vừa nhìn là biết biểu ca làm, lại xem kỹ thì đâu có người nào đeo mặt nạ đồng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác dịu dàng như nước, kia chắc chắn là người của Tô gia được biểu ca giúp đỡ ra ngoài, ắt hẳn là Thu Nguyệt rồi.” Ngẫm lại thì biết người có thể khiến tiểu Vô Ưu nhà tôi cúi đầu khom lưng, không phải là Mạc Ly thì chính là anh đó nha,anh họ độc mồm độc miệng.

“Muội, thật không đứng đắn!” Anh họTử Chiêm liếc tôi một cái, có điều đó là một ánh mắt ôn nhu. “Còn không phải lo muội không có người chăm sóc mới mang Thu Nguyệt tới.”

“À à.” Tôi mặc dù liên tiếp gật đầu, nhưng ý cười trong mắt rõ ràng là không tin, anh họ hung hăng trừng mắt nhìn tôi vài lần rồi xem như cho qua.

“Nói cho muội biết Lăng nha đầu, lần này cho dù trói lại ta cũng quyết mang muội trở về.” Tử Chiêm vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, đây rõ ràng là vẻ mặt không thể thương lượng. “Đây là ý của lão gia tử.”

Nhẹ cúi hạ tầm mắt, bàn tay không dấu vết nắm chặt lại. Tôi có lỗi với lão gia tử, có lỗi với người nhà luôn một lòng đối đãi với tôi.

“Ai, biểu ca, ta đương nhiên là trở về, nơi này băng tuyết ngập trời lạnh chết người nha, cho dù huynh không nói, chờ xong việc ta cũng cùng huynh trở về, vả lại ta cũng rất nhớ ông ngoại và Thiên Thiên nha.” Tôi cười cợt nhã mà sáp lại, không đứng đắn, đương nhiên là tôi cũng không nói thật.

Tô Tử Chiêm nhìn tôi chăm chú, dường như đang phân tích xem lời nói của tôi là thật hay giả, sau một hồi hắn mới nói: “Hừ, mặc kệ muội có nói thật hay không thì ta cũng sẽ không để muội ở lại.”

“Ai da biểu ca à, ta làm sao dám lừa gạt lão nhân gia huynh chứ!~~”Tôi chớp chớp mắt mấy cái, vừa vô tội lại chân thành tha thiết:“Biểu ca~~~”

“Đừng có mà ghê tởm như vậy.”

“Biểu ca ~~~”Tôi dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, “Biểu ca, huynh giúp ta đi nha!~~~”

Tô Tử Chiêm đột nhiên tỉnh ngộ, đẩy cánh tay của tôi ra, nghiêm mặt nói:“Muội là đang dụ ta mắc câu? Nói cho muội biết, không đồng ý là không đồng ý! Ta quyết không để cho muội lấy mình làm mồi nhử!”

“Biểu ca!”Thanh âm của tôi lớn thêm vài phần, “Có khi nào ta xem nhẹ bản thân mình đâu? Ta là người như vậy sao? Hơn nữa, ta cũng sẽ không bắt huynh cùng Thu Nguyệt, còn có tính mạng cả trăm người của Diêm điện làm mồi nhử, ta tự có cách đối phó, biểu ca chẳng lẽ huynh không tin ta sao.” Thực lực của tôi khẳng định là Tô Tử Chiêm biết, tôi để lại cho hắn cuốn ‘Kế sách dụng binh Ngọc quốc’ chính là minh chứng tốt nhất. Điều quan trọng là, tôi biết hắn thân làm huynh trưởng, sẽ không trơ mắt nhìn tôi lâm vào hiểm cảnh.

Một lúc lâu sau, Tô Tử Chiêm nhẹ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.

......

Huy động toàn lực quốc gia, ngự giá thân chinh, quyết chiến với Bắc U, lời thề thu phục đất đai đã mất, đây là trận chiến có ý nghĩa vô cùng trọng đại với Lương quốc.

Mười ngày trước, một kế ‘vu hồi đánh bọc’, tôi ra lệnh Tề Tát dẫn hai vạn binh mã, hành quân trắng đêm, bao vây quân chủ lực của địch, tập kích bất ngờ quân đội từ sau lưng, tiêu diệt một vạn năm nghìn quân địch, đả thương ba vạn quân địch. Sau khi đột kích, nhanh chóng rút lui.

Năm ngày trước, tôi lặp lại kế cũ, lệnh cho Khởi Tát dẫn hai vạn binh mã, hành quân trắng đêm, tập kích đội hậu kì, khiến binh sĩ Kim quốc náo loạn, đả thương vô số quân địch. Ngày ấy, trên nét mặt binh sĩ Lương quốc rốt cuộc đã thấy được nét tươi cười.

Ánh tịch dương như máu, nhiễm hồng nắng chiều nơi chân trời.

Xa xa đồi núi nhấp nhô, tuyết trắng bị ánh mặt trời nhiễm hồng, trông thật chói lọi.

Tôi dõi ánh mắt nhìn về phương xa, nơi trời và đất tiếp giáp nhau, sương khói lan tỏa, mờ mịt một mảnh, cùng tâm tình của người ta thật giống nhau.

“Chủ nhân, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân lên tiếng.”

Tôi quay lại nhìn Bính, khẽ gật đầu:“Đi thôi.”

“Vâng.”

“Đứng lại.”

Không cần quay đầu tôi cũng biết là tên ngốc Đông Phương chưa chịu từ bỏ ý định kia. Không để ý tới hắn, tôi bước nhanh về phía trước, mà hắn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng theo sát tôi.

Hắn luôn hiểu tôi, bất kể là có trí nhớ hay không, hắn luôn hiểu.

Hắn biết không thể ngăn cản tôi, trừ phi đem tôi trói lại, nếu như vậy thì hắn sẽ mất đi cơ hội thắng lợi cuối cùng, như vậy thì hắn chỉ có thấy được sự phẫn nộ trong mắt tôi.

Hắn không muốn như vậy, cho nên chỉ có thể đi theo tôi, không ngừng quấy rầy tôi, kỳ vọng sẽ có lúc tôi thay đổi chủ ý.

Cái tốt của tên ngốc Đông Phương Cửu kia là, hắn vĩnh viễn sẽ không ép buộc tôi, cho dù là vực sâu vạn trượng, giống như lúc ởPhượng Lạc sơn, hắn cũng chỉ nắm chặt tay tôi, hoặc là cùng tôi nhảy xuống.

Đó mới chính là tên ngốc.

Tên ngốc ngốc đến đòi mạng.

.....

Trong Diêm điện, một trăm hai mươi bảy người mang mặt nạ ôm quyền quỳ trên mặt đất, ngẩng lên thấy tôi liền hô lên: “Bái kiến chủ nhân!”

Tôi nở nụcười đi đến trước mặt bọn họ, hơi hơi cúi người nhìn binh lính của tôi, phe cánh của tôi. Gió thổi tung vạt áo, thổi loạn tóc trên trán tôi.

Khoảnh khắc này, một trăm hai mươi bảy người quỳ trên mặt đất vĩnh viễn không quên, người phong hoa tuyệt đại kia chính là chủ nhân của bọn họ, chủ nhân đã ban cho họ một sinh mệnh mới, mộtcơ hội và tương lai. Một người phong hoa tuyệt đại như vậy, hoàn toàn chưa trải qua chinh chiến lại có thể có loại khí thế khiến cho kẻ khác sống chết vì mình.

“Sau nửa canh giờ, các ngươi sẽ tới một khe núi, binh lính chủ lực của Kim quốc cũng sẽ xuất hiện ở đó, đừng hỏi ta bọn họ có bao nhiêu người, ta không thể trả lời các ngươi. Ta không cần các ngươi dùng hết bản lĩnh đã học để diệt hết bọn họ, nhưng ta muốn tất cả binh lính Kim quốc không thể theo khe núi đó sống sót mà ra ngoài.” Phía dưới Diêm điện, mọi người hưng phấn muốn ra trận, gương mặt như thanh phong minh nguyệt của Thượng Quan Lăng lại nhìn không ra một chút sát khí nói: “Nhưng mà, nếu ai không cẩn thận để bị thương thì đừng quay trởlại Diêm điện, Diêm điện sẽ không giữ phế vật.”

“Tuân mệnh!” Một trăm hai mươi bảy người cao giọng hô to, nhưng không cách nào che giấu ánh mắt phấn khích cùng khẩn trương.

.....

Thu Nguyệt giúp tôi mặc nhuyễn giáp vàng, lại khoác ngoại sam cho tôi, ánh mắt đẫm lệ nhìn tôi.

“Công chúa, nô tỳ trong lòng bất an... Hay là người không cần đi có được không?”

Tôi nhìn côấy cười cười: “Thu Nguyệt, em cảm thấy ta sẽ lấy tính mạng biểu ca ra đùa giỡn sao?”

Thu Nguyệt lắc đầu.

“Vậy được rồi.” Đưa tay lay lay trước ánh mắt đang ngây ra của Thu Nguyệt:“Mang mặc nạ vào, đi thôi.”

“Vâng.” Thu Nguyệt yên lặng theo tôi đi ra doanh trướng.

“Có thể không đi hay không?” Đông Phương Cửu chờ bên ngoài trướng rốt cuộc nhịn không được đưa tay ngăn cản tôi.

“Đông Phương Cửu, một trăm hai mươi bảy người của Diêm điện, cùng biểu ca, Bính, cả Thu Nguyệt, ta không thể buông bỏ dù chỉ một người, mà bọn họ đều giúp ta đi làm mồi nhử, ngươi cảm thấy ta không có kế sách vẹn toàn mà có thể đưa họ vào chỗ nguy hiểm sao?”

Đông Phương Cửu trầm mặc không lên tiếng.

“Ta phải điđây, ngươi cũng chuẩn bị xuất phát đi.”

Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị hắn nắm chặt.

Khóe môi nở nét cười khổ, bỗng dưng đau lòng.

Ngay sau đó, tôi quay người sang chỗ khác cười nói với hắn: “Tên ngốc, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.” Cười đến sáng lạn như xuân.

Đông Phương Cửu thở dài, mắt lấp lánh ánh nước, thanh âm mềm nhẹ, giống như tiếng thủy tinh va chạm, chăm chú nhìn tôi thở dài, lời nói khiến kẻ khác tan nát cõi lòng:“Lăng nhi, mọi việc phải lấy nàng làm trọng.”

Đi được rất xa, tôi mới ừ nhẹ một tiếng.

......

Sau nửa canh giờ.

Tố y kỵ binh, quốc sư lương quốc.

Áo giáp kim loại cưỡi trên lưng hắc mã, phía sau cờ vua lay động, giống như Lương vương thân chinh.

Thực ra thì tôi cùng anh họ dẫn ba vạn tướng sĩ, lấy cờ vua để ngụy trang làm mồi nhử, dụ chủ lực Kim quốc xuất trận, dụ địch tới chỗ khe núi nơi mọi người Diêm điện mai phục.

Cùng lúc đó, hoàng đế bệ hạ Đông Phương Cửu dẫn đội quân chủ lực còn lại xuất kích.

Đến được nơi khe núi mai phục thì ba vạn quân của tôi gần như đã không còn bao nhiêu.Kế dụ địch vốn nguy hiểm, kết quả như vậy cũng không phải là bất ngờ.Hơn nữa, khi lui quân, tôi để phó tướng dẫn một vạn nhân mã đi trước hợp cùng Đông Phương Cửu, tôi và biểu ca dẫn dư binh cản phía sau. Không vì cái gì khác, chỉ là không muốn chỉ vì theo tôi làm mồi nhử mà binh lính phải hy sinh trên sa trường.

Trên chiến trường, tôi vì tránh không kịp, bị một mũi tên của quân địch sượt qua, thế mũi tên mạnh mẽ, đúng là hiếm thấy, tôi chỉ cảm thấy được bị người hung hăng xuất một chưởng vào cánh tay, dây cương buông lỏng, suýt nữa ngã ngựa, may mà có anh họ Tử Chiêm ở bên cạnh, lập tức một tay giữ lấy tôi, một tay kẹp lấy cây thương, một tiến một xoay một kiếm, tên quân lính bên Kim quốc cầm tên bắn tôi lúc nãy liền ngã ngựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.