Quyển 2 - Chương 166: Đoạt người, ngươi làm khó dễ được ta?
“Vì sao?” Ánh mắt lạnh nhạt của Âu Dương Vân lóe lên một tia sắc bén, nhìn tôi, vươn tay ra, gọi:“Lăng nhi, tới đây.”
Tôi lui về sau mấy bước, đứng lại.
“Người ta sống là vì muốn có thất tình lục dục, không có những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?” Tôi nhẹ giọng nói.
Âu Dương Vân chăm chú nhìn tôi, rất lâu sau, hắn tiến lên mấy bước, lại nói: “Tới đây.” Có phần hơi cao giọng.
Bất giác, tôi lại lui về phía sau, dường như đã chọc giận hắn, dung nhan tuyệt thế không có biểu cảm càng thêm u ám.
Ài, xem ra con người này vẫn nóng nảy như vậy, luyện loại công phu đó làm chi không biết.
Thấy tôi lui về phía sau từng bước một, Âu Dương Vân thấy không vui.
“Tới đây!”
“Không muốn!” Vội vàng bịt cái miệng láu táu lại, xoay người co chân chạy.
Không có gió, đột nhiên bóng cây lại lắc lư dữ dội, vốn quanh đây chỉ có tôi và Âu Dương Vân, đột nhiên từ trong bóng râm xuất hiện một đám hắc y nhân. Khi Âu Dương Vân còn chưa kịp có phản ứng gì, cơn gió đó như chắn giữa tôi và hắn, ánh trăng sáng rỡ, ánh đao lập lòe.
Nhóm hắc y nhân mang mặt nạ bằng đồng hung ác cũng không động thủ với Âu Dương Vân, tất cả đều quỳ xuống trước mặt tôi, muôn phần cung kính nói: “Bái kiến chủ nhân!”
Hả... Chủ nhân?!
Chợt thấy bên tai phảng phất hai trận gió lạnh, tôi vội ngẩng đầu truy tìm.
Ngân thương, lục sam.
Kiếm lạnh, lam bào.
Hai người đứng trước mặt Âu Dương Vân, gió lạnh quét qua, tay áo tung bay.
Mạc Ly và anh họ độc miệng đã tới rồi?!
Âu Dương Vân hờ hững quét mắt nhìn Tô Tử Chiêm và Ất, tao nhã thu bàn tay đang duỗi ra về, khoanh tay, thần sắc cao ngạo, giọng nói lạnh giá trầm thấp: “Cô cho rằng lũ giun dế các ngươi không sợ lạnh. Không ngờ vẫn xuất hiện.” Ánh mắt lại quay về trên người Thượng Quan Lăng, nói:“Còn không qua đây?”
Tô Tử Chiêm phẫn nộ, cười lạnh nói: “Ngôn vương đang nói chuyện với ai vậy? Nơi này hình như không có ai quen biết Ngôn vương thì phải.”
Thượng Quan Mạc Ly vội giơ tay ngăn Tô Tử Chiêm còn đang định nói nữa lại, cau mày nghiêm nghị, hắn nhìn vẻ mặt hờ hững vô nghĩa của Âu Dương Vân, nói: “Ta đặc biệt tới đón trưởng công chúa hồi triều, hi vọng Ngôn vương tránh đường cho.”
Lời nói ấy khiến Âu Dương Vân dửng dưng dõi mắt nhìn hắn, “Chuyện của các ngươi có liên can gì đến cô? Cô ở chỗ này, đương nhiên chỉ có một mục đích, đó là đoạt vương phi của cô đi.”
“Đoạt đi?!” Tất cả mọi người đều hét thất thanh, Tô Tử Chiêm càng tức giận trừng mắt nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, không thốt ra lời.
Âu Dương Vân thờ ơ nói: “Cô căn bản không quan tâm tới thân phận của Lăng nhi, đối với cô mà nói, nàng chính là người ở bên cô suốt đời, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Song, Lăng nhi hình như rất không thích qua đây. Chuyện nàng không thích, cô chẳng muốn người khác miễn cưỡng nàng.” Thái độ hắn ngông cuồng, “Cô đành tự mình qua đó vậy.”
Dứt lời, Âu Dương Vân chẳng màng đến sự kinh ngạc của mọi người, thong thả tiến lên, Thượng Quan Mạc Ly lập tức phản ứng kịp, ngăn Âu Dương Vân lại, lạnh giọng nói: “Diêm Thất nghe lệnh, mọi người trong Diêm điện hãy hộ tống trưởng công chúa rời khỏi đây trước!” Ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Vân, “Có Thượng Quan Mạc Ly ở đây tuyệt đối không cho phép ngài mang trưởng công chúa đi!”
Một tiếng cười cuồng dã, ngân thương khua múa, “Thượng Quan Mạc Ly ngươi sao lại quên mất ta rồi!” Ngữ khí Tô Tử Chiêm tràn đầy vẻ châm chọc, “Ngôn vương bệ hạ, không biết ‘Mạch Tuyệt thần công’ của ngài bây giờ đại thành chưa? Tử Chiêm ngày đêm trông mong có thể cùng bệ hạ luận bàn một phen!”
Đôi mắt màu bạc như ngọc lưu ly không hề chớp lấy một cái, nét mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Các ngươi bằng lòng cũng được, không bằng lòng cũng chẳng sao, cô nhất định phải đoạt đi.” Đôi đồng tử màu bạc dần nhuốm sắc đỏ sẫm, giữa ánh chớp đá lửa, cuồng phong gào thét, tuyết bay rợp trời, “Các ngươi không biết tự lượng sức mình.”
Âu Dương Vân chậm rãi di chuyển bước chân, bóng dáng nho nhã hệt như thi nhân múa quạt, tư thế tuyệt đẹp đó tựa như nước chảy, bất luận là ai, đều chỉ có cách dõi theo không rời mắt.
Khoảnh khắc ấy, gió tuyết mạnh mẽ như ngưng cả lại.
Cuồng phong nhanh chóng thổi ập tới mọi người trong rừng cây, còn sương tuyết như hoàn toàn tụ hội xung quanh Âu Dương Vân, dưới động tác khua múa nhẹ nhàng của hắn, biến thành một màn nước, như có sinh mệnh, bốn phía quanh hắn chuyển động, hình thành quang ảnh màu bạc.
Quang ảnh đó ngưng tụ mỗi lúc một dày đặc, hào quang càng lúc càng sáng, hào quang màu bạc như thiêu như đốt khiến người ta không tài nào mở mắt ra được, trong tầm nhìn mờ ảo, chỉ thấy hào quang dần dần ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng chầm chậm bồng bềnh trên tay Âu Dương Vân.
Tất cả mọi người đều nín thở, Tô Tử Chiêm, Thượng Quan Mạc Ly tập trung tinh thần dán mắt nhìn Âu Dương Vân, không dám buông lơi chút nào.
Quầng sáng chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng của Âu Dương Vân, càng tôn lên vẻ đẹp quỷ dị, trong tầm nhìn bàng bạc thế, chỉ nhìn thấu được đôi mắt đỏ sẫm thâm trầm của Âu Dương Vân, khiến người ta phải rùng mình.
Quả cầu ánh sáng nhuộm sắc bạc xanh trong bàn tay Âu Dương Vân chuyển động nhanh như chớp.
Nhìn ánh mắt Âu Dương Vân càng lúc càng u ám, bất kỳ ai cũng biết tiếp theo đây hẳn sẽ là chiêu thức giết người lợi hại.
Thượng Quan Mạc Ly chưa từng thấy môn võ học nào như vậy, thầm kinh hãi. Lập tức nín thở nhíu mày, tinh thần tập trung cao độ, vận nội lực tới cực hạn, mơ hồ phát ra tiếng kêu răng rắc của xương cốt.
“‘Mạch Tuyệt thần công’ tầng thứ tám?!” Khó khăn lắm, Tô Tử Chiêm mới mở miệng được, giọng nói có chút mờ mịt.
Âu Dương Vân khẽ nheo mắt lại, vui sướng y như đã tìm được tri âm,“Ngươi cũng hiểu biết đấy.”
Tô Tử Chiêm thở dốc vì kinh ngạc, loại võ công gần như thần thoại kia, cũng có thể được con người này luyện đến cảnh giới ấy? Chẳng phải đã thất truyền rồi sao?! Chẳng phải không có nội công tâm pháp sao?!
Tâm can hắn kích động mãnh liệt, kinh hoàng xen lẫn sục sôi.
Thân là người học võ, đối mặt với võ công khí thế bừng bừng như vậy luôn tốt hơn là sợ hãi.
Tô Tử Chiêm cười khùng khục: “Tốt! Rất tốt!” Sau tràng cười dài, ngân thương trong tay hắn xuất trận, dây lò xo bật tung ra, cây thương bỗng nhiên duỗi thẳng vài thước.
Bất tri bất giác Thượng Quan Mạc Ly cũng giơ thanh kiếm của mình lên, kiếm lạnh như dòng nước mùa thu, ấm áp nhọn hoắt, dưới ánh trăng lấp lánh bảy sắc màu.
Trong mắt Âu Dương Vân toát lên tia sáng kỳ dị.
Chết tiệt! Đám người này mất trí cả rồi! Chớ ỷ vào võ công cao cường thông minh tuyệt đỉnh của mình mà có thể đòi đánh đòi giết!
Không nhịn được, tôi sải bước tiến lên, đột nhiên một bàn tay tát vào... Trên mặt mình...
Mẹ ơi, đau quá!
Trong chớp mắt, hào quang kia, cuồng phong kia, đều ngừng cả lại.
Ba kẻ điên cuồng kia cũng biết điều, vây quanh tôi thành một vòng tròn nhỏ, nhìn tôi chằm chằm với đủ loại ánh mắt khác nhau.
Vân tiên nhân lạnh nhạt như tơ, sắc đỏ dần phai trong đôi mắt, nhưng vẫn lưu lại một tia đỏ sẫm, khiến người ta sợ hãi.
Anh họ độc miệng không nén nổi giận dữ, trợn trừng, mắt long lên sòng sọc, phẫn nộ như có thể phun ra lửa.
Bình tĩnh tra kiếm vào vỏ, Mạc Ly nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Muội điên à?! Muốn đánh cũng nên đánh vào mặt hắn chứ!” Anh họ Tử Chiêm hung hăng trừng mắt nhìn tôi, chỉ tay về phía Vân tiên nhân.
Tôi không khỏi cười khổ. Mấy người đều muốn đấu võ, thế trận này tôi không ‘tự mình hại mình’ thì mấy người có để ý đến tôi? Còn chẳng phải sẽ không đếm xỉa đến tôi!
Tôi kéo cánh tay Tô Tử Chiêm đang chỉ trỏ Âu Dương Vân xuống, cười hì hì nói: “Biểu ca à, Tô gia chúng ta rất trọng lễ nghĩa, nếu để ông ngoại biết huynh chỉ ngón tay vào người khác, lão gia tử sẽ đau lòng lắm đấy!”
Đổi lại vẫn là một cái nhìn khinh khỉnh.
Tôi lại nhìn sang Ất, cười mở lời: “Ồ, Mạc Ly, đã lâu không gặp!” Khi hắn chưa có phản ứng gì đáp lại, tôi liền chạy tới ôm chầm lấy hắn, nhân tiện ăn đậu hũ của trai đẹp. Khà khà.
“Ặc... ặc...”
Tôi ôm Ất được có chút xíu xìu xiu thôi, một giây sau hai cánh tay tôi đã bị hai người khác ở hai hướng ngược nhau lôi lôi kéo kéo.
“Ái ui, ta là người đấy!~~~”Ối mẹ ơi, giằng co thế này lão nương chết mất!
Âu Dương Vân, Tô Tử Chiêm đột nhiên thu lực đạo, nhưng vẫn không buông tay.
Tôi khó xử ho mạnh một tiếng, vẫn không quên mỉm cười rạng rỡ.
Tôi sợ hai kẻ này lồng lộn lên. Hai kẻ này rất dễ nóng nảy.
Vẫn là Mạc Ly nhà tôi tốt hơn. Quân tử đoan chính, ôn hòa như ngọc!
“Quốc sĩ đại nhân của ta, Vĩnh An vương của ta, hai người các huynh không thể ở trong triều đình nước khác, mà không quan tâm đến quân chủ người ta, xin hỏi hai người các huynh phải giải thích thế nào?! Hả?!” Tôi hất bàn tay đang giam cầm tôi ra, nhướng mày cười gian tà, khoanh tay nhìn anh họ và Ất ngốc nghếch.
Ánh mắt dời sang người Âu Dương Vân, bắt gặp đôi mắt màu bạc như ngọc lưu ly kia, tôi thôi cười, nghiêm nghị nói: “Đừng luyện loại thần công gì đó nữa! Chẳng lẽ một ngày nào đó cũng bởi vì ta đối nghịch ý huynh, huynh không vui, không chút lưu tình liền giết chết ta không chút hối hận, như vậy sẽ tốt sao? Chẳng lẽ huynh cảm thấy tốt? Vân tiên nhân!”
Âu Dương Vân nhất thời thừ người ra.
“Vân tiên nhân, Thượng Quan Lăng không muốn huynh như vậy.” Tôi nhẹ nhàng, hướng về phía hắn, dùng thần ngữ nói.
***
Ngọc quốc, Lăng Đô, hoàng cung.
Dưỡng Tâm điện, Tây Noãn các.
“Nực cười, trẫm làm sao có thể đáp ứng!” Thượng Quan Thiên trừng đôi mắt màu ngọc bích, có chút tức giận nhìn người đứng trước mặt hắn cười tươi như hoa.
“Bệ hạ ngài chớ nên nhẫn tâm dễ dàng cự tuyệt ta như thế chứ.”
Y phục sắc đỏ, một nhành mai trắng, đôi mắt màu tím cười lẳng lơ.