Quyển 2 - Chương 153: Tay trái đế vương, tay phải đế hậu
Không biết là do phong cảnh quá đẹp, hay do yêu thích cái kiểu lơ đãng như thể linh hồn đi vắng, mà ta và Hiên Viên Tiêu mất nửa tháng mới tới cổng thành Cẩm Hâm.
Cũng tới lúc phải chia tay rồi, ta thầm nghĩ.
Ngước mắt nhìn Hiên Viên Tiêu đang đi phía trước, trong khoảnh khắc ta không biết nên mở lời chào tạm biệt hắn thế nào.
Đi cùng nhau nửa tháng qua, gần như sớm chiều bầu bạn, hai chúng ta hòa thuận đến không ngờ. Bất luận ta bới lông tìm vết hay thật sự bất đồng ý kiến với hắn, hắn chưa bao giờ đỏ mặt tía tai với ta một lần nào. Toàn bộ con người hắn bởi vì mất trí nhớ mà trở nên… trở nên ôn hòa khác thường.
“Bánh trôi.” Ta gọi hắn, hắn quay đầu nhìn ta qua màn sa đen của chiếc nón. Lời nói đến cửa miệng đành nuốt trở vào, ta bậm môi ngây ngô nói: “Đến Cẩm Hâm rồi…”
Hiên Viên Tiêu cất giọng bình thản, hắn nói: “Ừ. Hôm nay ở đâu đây?”
Ở đâu? Khỏi cần tìm khách điếm nữa…
“Thực ra…” Ta vừa mới mở miệng.
Hắn chỉ một ngón tay: “Khách điếm đằng trước xem ra không tồi, đêm nay chúng ta hãy nghỉ lại đó đi.”
Ta nghẹn lời, sững sờ tại chỗ, mãi đến khi hắn quay trở lại đưa tay kéo ta qua đó, ta mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Nhà ngươi ở… Cẩm Hâm… ngươi… ngươi quên rồi hả?” Ta nói với hắn.
Hiên Viên Tiêu không quay đầu lại, hờ hững đáp: “Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai trở về cũng không muộn.”
Ta ngẩng đầu nhìn trời…
Vừa mới giữa trưa thôi mà, mặt trời đang ngay trên đỉnh đầu, có trễ gì đâu?
“Lúc trẻ không hiểu chuyện một mực đòi đi khỏi nhà, bao năm trôi qua, thật không còn mặt mũi nào trở về.” Hiên Viên Tiêu lại nói.
Hix… Những lời này là ta bịa ra ký ức giả cho hắn… Thiếu niên si mê võ thuật một mực đòi xa nhà lưu lạc giang hồ… Khụ khụ…
“Chuyện quá khứ đã lui vào dĩ vãng rồi, người nhà ngươi sẽ không trách ngươi đâu. Ta đưa ngươi trở về, mẫu thân ngươi nhất định là nhớ ngươi lắm đó.” Ta khuyên nhủ hắn, mãi một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói cố chấp của hắn: “Đêm nay hãy nghỉ lại khách điếm.”
Ài… Ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn lôi ta đi xềnh xệch, tốc độ đó càng làm nổi bật thành quả luyện võ của hắn, gần như một nửa trọng lượng cơ thể ta đã giao cho hắn.
“Ngài có thể chậm lại một chút không?!” Ta không chịu nổi nữa.
Một giọng nói nhỏ nhẹ đột ngột xen vào giữa hai chúng ta, giọng nói ấy tuy nhỏ nhưng chúng ta lại nghe rất rõ ràng, nên không thể làm lơ.
“Nhị vị muốn đoán số không?”
Đoán số?
Xoay người lại thì trông thấy một người đàn ông đang chậm rãi bước về phía chúng ta.
Đó là một người đàn ông chững chạc khoảng chừng ba mươi tuổi, anh tuấn nho nhã, phong thái phi phàm, dáng người tựa như trăng thanh gió mát, toàn thân như có một vầng sắc tím mờ nhạt bao quanh, nhưng đôi mắt lại rất trống rỗng, giống như người mù.
“Bọn ta không xem.” Hiên Viên Tiêu có chút khách khí đáp lại.
Người nọ nhướng mày khẽ cười, điềm đạm nói: “Con đường vương giả, đao kiếm xuyên tim.”
Không chỉ ta sững sờ, ngay cả Hiên Viên Tiêu cũng mất tự nhiên.
Ông chú này sẽ không thực sự biết đoán số?
Thừa dịp chúng ta còn đang ngây người, người nọ đã vòng qua Hiên Viên Tiêu đi đến bên cạnh ta, “Kẻ hèn này nghe thấy giọng nói của tiểu…” Dừng một chút, “…tiểu công tử, liền cảm thấy một luồng sắc tía toát ra từ quanh người tiểu công tử, có thể để kẻ hèn xem cốt (xem tướng bằng cách sờ cấu trúc xương) cho tiểu công tử không?”
“Tiên sinh ngài nghe không hiểu sao? Đã nói bọn ta không xem rồi mà!” Hiên Viên Tiêu không chút do dự kéo ta ra xa người kia, lạnh lùng nói.
Sắc tía? Ha ha, sao ta lại cảm thấy quanh người ông mới toát ra sắc tía nhỉ!
Không hiểu tại sao ta luôn cảm thấy ông chú này đáng tin cậy, tuyệt đối là một vị bán tiên.
Thế là, “Này, Bánh Trôi không được vô lễ với tiên sinh.” Ta cười đứng ra trước mặt Hiên Viên Tiêu, nhìn vào mắt của chú đoán số, cười tươi roi rói. Cho dù ta đoán chú này nhất định là người mù, nhưng ta vẫn rất tôn trọng lựa chọn nhìn vào mắt đối phương.
Đó là sự tôn trọng đối với nhân tài, khụ khụ.
Ta lặng lẽ chìa bàn tay trái ra, tất nhiên là có ý thăm dò. Từ trước đến nay xem tay đều là nam tả nữ hữu, ta giơ tay trái cho ông ta xem, nếu như ông ta có thể tìm ra nguyên do vì sao…
Đột nhiên người nọ mỉm cười, nói: “Tiểu công tử có thể đưa bàn tay phải ra cho kẻ hèn này xem không.”
Ta ngượng ngùng thu tay trái về, ngoan ngoãn giơ tay phải ra.
Người đoán số nắm lấy tay phải ta, bỗng dưng, đột nhiên sửng sốt, sau đó cất giọng run run nói: “Kẻ hèn này… Kẻ hèn này xin tham kiến đế hậu!”
“Ha ha.” Ta lập tức rút tay lại mỉm cười hoảng hốt, “Tiên sinh nói gì vậy? Tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thường dân mà thôi, sao có thể là đế hậu như lời ngài nói được, huống hồ tại hạ còn là một trang nam tử…” Nói thế trái lại có hơi chột dạ, “Sợ rằng ngài xem nhầm rồi.”
“Nhầm?” Đôi mắt trống rỗng của người đoán số vẫn nhìn ta chằm chằm hỏi lại. “Kẻ hèn này bất tài, nhưng bốc quẻ, chiêm tinh, bát quái, xem cốt cũng chưa từng sai bao giờ. Cốt cách tiểu công tử rõ ràng chính là phẩm chất của bậc đế hậu muôn đời, mệnh của bậc mẫu nghi thiên hạ. Tất sẽ đứng trên đỉnh cao quyền lực, hơn nữa sau này thành tựu sẽ lưu truyền tới ngàn đời sau.” Người nọ nói xong thoáng mỉm cười, khiến người ta có cảm giác như làn gió xuân, “Đắc ngọc giả, đắc thiên hạ.”
Trong lòng ta run bắn lên, bất giác dời mắt khỏi người đàn ông đoán số.
Hiên Viên Tiêu khẽ nói: “Đoán số đều là nam tả nữ hữu, tiên sinh xem tay phải tiểu đệ nhà ta e là không đúng cho lắm, ngài nên xem tay kia đi.” Không lôi thôi liền kéo tay trái ta đến trước mắt gã đoán số.
“Được.” Người nọ không ngại xem bàn tay kia của ta, kết quả thật không ngờ lần này ông ta lại há hốc mồm lặp đi lặp lại mấy câu, cũng không biết do kinh hãi hay là mừng rỡ, “Không thể nào… Không thể nào… Trời ơi! Cuối cùng ta đã chờ được rồi! Thực sự chờ được rồi!”
“Tay phải có mệnh đế hậu, tay trái có mệnh đế vương, người có song mệnh đã thực sự xuất hiện rồi. Người có song mệnh có thể lập thế cũng có thể diệt thế, vận mệnh nắm trong lòng bàn tay.” Bỗng dưng, vẻ mặt người nọ trở nên nghiêm nghị, đôi mắt trống rỗng ngước nhìn ta, “Cô nương, xin hãy nghe một câu nói của kẻ hèn này, thân là nữ tử lại có mệnh đế vương đã là nghịch thiên, song mệnh chỉ có thể chọn một, nếu không ắt sẽ tai họa ngập đầu.” Chậm rãi lấy hơi, ông ta nói tiếp, “Thân là nữ tử lại có mệnh đế vương là nghịch thiên, đường đời lận đận long đong, nếu không phải cô đã gặp được một người cũng có mệnh cách đế vương bằng lòng chết thay cô, thì bất luận thế nào cô cũng không sống được tới ngày hôm nay đâu. Song mệnh hãy lựa chọn cẩn thận, nếu không cho dù là người cô yêu, hay là người yêu cô, đều sẽ có kết cục thê thảm.”
Ta bỗng giật mình.
Nếu không phải cô đã gặp được một người cũng có mệnh cách đế vương bằng lòng chết thay cô…
Mệnh cách đế vương…
Bằng lòng chết thay cô…
Lăng Nhi nàng phải sống, ta cũng vậy, sinh tử có nhau, không thích hợp với chúng ta…
Đông Phương Cửu…
Tim ta đột nhiên thắt lại, nỗi đau tê tái đánh thức thần trí ta.
“Lăng, chớ nên nghe những lời nói xằng bậy của hắn!” Hiên Viên Tiêu nắm chặt tay ta, thấp giọng nói bên tai ta.
Người đoán số nhìn chúng ta mỉm cười đầy thâm ý, “Có thể gặp được một người có mệnh đế vương thì là phúc, nhưng nếu gặp nhiều hơn lại chính là họa.”
“Tiên sinh nói vậy là có ý gì?” Giọng nói Hiên Viên Tiêu lạnh lẽo như lưỡi dao.
Người nọ nghe câu hỏi lạnh giá của Hiên Viên Tiêu, vẫn cười điềm tĩnh, tiếp đó nhìn về phía ta, ghé sát bên tai ta, như dặn dò lại như khuyên răn nói: “Nếu gặp người có đóa ‘Mạn Châu Sa Hoa’ nhất định phải tránh xa hắn ra, hắn chính là mầm tai họa của cô.”
“Kẻ hèn ở Sinh Tử Cốc lúc nào cũng cung kính đợi chủ nhân đại giá.” Nam tử điềm tĩnh dứt lời, vân đạm phong thanh mỉm cười với ta, khoan thai xoay người rời đi.
Chủ nhân? Sinh Tử Cốc?!
“Hắn nói gì vậy?” Người nọ vừa đi Hiên Viên Tiêu lập tức truy hỏi ta.
“Không… Có gì.”
” ‘Không có gì’ là sao? Hắn ghé sát tai tỷ nói câu gì đó mà ta không nghe được! Dựa vào tuổi tác hắn sao có thể có công lực thâm hậu như thế!”
Ta cười khổ: “Ông ta chỉ nói hoan nghênh ta tới Sinh Tử Cốc thăm ông ta.”
Nam tử kia gọi ta là “Chủ nhân”, còn nói mình ở Sinh Tử Cốc, chẳng lẽ có giao thiệp với Huyền Cơ lão nhân? Sinh Tử Cốc là địa bàn của Huyền Cơ lão nhân, bao nhiêu năm nay chỉ có hai loại người có khả năng tiến vào Sinh Tử Cốc, là đồ đệ của Huyền Cơ lão nhân và những người đã chết do dám tự tiện xông vào Cốc.
Lẽ nào người kia là đệ tử của Huyền Cơ lão nhân?
“Sinh Tử Cốc?!” Giọng nói Hiên Viên Tiêu khó nén nổi vẻ kinh ngạc, mắt chợt lóe lên, giọng điệu trong chớp mắt lại trở nên lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi ta, “Sinh Tử Cốc là nơi nào?”
Sinh Tử Cốc mà còn có người không biết?! À đúng rồi, hắn mất trí nhớ, ngay cả Cẩm Hâm cũng không biết, đừng nói đến Sinh Tử Cốc.
“Sinh Tử Cốc ở Tây Vực, nghe nói cốc chủ Huyền Cơ lão nhân rất cao siêu, y thuật, độc thuật, binh pháp, bát quái không gì không giỏi.”
“Ờ.” Hiên Viên Tiêu thờ ơ đáp, “Cái gã đoán số đó là đồ đệ của Huyền Cơ lão nhân sao?”
“Không biết.” Ở trong sách ta chỉ viết Ma Y là đệ tử của Huyền Cơ lão nhân ở Sinh Tử Cốc, y thuật giỏi giang của hắn là được chân truyền, vì thế tính cách Ma Y cực kỳ quỷ dị, thái độ ngang ngược, điều kiện chữa bệnh cứu người hà khắc, nhưng vẫn trở thành Ma Y đại nhân tuyệt thế vô song được người đời ngưỡng mộ lại không dám đắc tội.
“Tóm lại ông ta không thể là Huyền Cơ lão nhân được.” Ta lại nói.
Ta nhớ rất rõ ràng, ta đã từng miêu tả Huyền Cơ lão nhân gần hai trăm tuổi, là người đã đắc đạo thành tiên. Chiếu theo tuổi tác, thì ông chú đoán số kia nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử trong cốc của lão.
Nhưng Yến Tứ Phương hình như đã từng nói sư phụ hắn chỉ thu nhận hai đệ tử là hắn và Khanh Trần…