Quyển 2 - Chương 150: Gương mặt quen thuộc, nụ cười xa lạ
Hiên Viên Tiêu giơ tay ôm trán, chống người muốn ngồi dậy, “Đầu của ta…” Đau chết mất.
Ta vội đè hắn xuống không cho nhỏm dậy, “Khoan hãy cử động! Đầu của ngươi vừa bị chảy máu đó!” Nhẹ giọng hỏi, “Tay chân không sao chứ? Cử động thử xem.”
Một đôi mắt vàng chằm chằm nhìn ta, giống như đang quan sát một người hoàn toàn xa lạ, “Không sao.”
Một lúc sau, hắn lại mở miệng: “Đa tạ.”
Mím môi nặn một nụ cười gượng gạo, ta nói: “Không cần cảm ơn ta, chăm sóc ngươi cũng… nên mà.” Nếu không có ngươi, ta cũng không sống nổi. “Lẽ nào ta lại bỏ mặc ngươi không quan tâm, để ngươi chết dưới chân Phượng Lạc Sơn này?” Giọng ta có chút lạnh nhạt, đối mặt với hắn trong lòng ta vẫn không được thoải mái lắm, dù sao nếu lúc đó hắn chịu ra tay kéo chúng ta lại, như vậy bây giờ sẽ không có ai trong chúng ta bị rơi xuống vách núi này.
“Đa tạ cô nương cứu mạng.” Hắn nói khẽ.
Vừa nghe câu ấy, tim ta hụt mất một nhịp. Luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Ta lập tức quay đầu lại bằng tốc độ sét đánh, làm hắn giật thót cả người.
Mặc dù chỉ là một chuyển động rất nhỏ, ta cũng xác định 100%, hắn quả thực có giật mình một cái.
Trời ạ, không ngờ ta có thể dọa Hiên Viên Đế giật mình!
“Ngươi…” Không phải hắn… không thể nào… Ông trời làm ơn đừng giỡn nhé! “Ngươi vừa gọi ta cái gì?” Ta trợn tròn hai mắt hỏi hắn.
“Cô nương.” Hắn thản nhiên, ngắn gọn, và khẳng định lặp lại một lần nữa.
“Ngươi gọi ta ‘cô nương’?!”
“Không thích hợp sao?” Hiên Viên Tiêu nhìn vào mắt ta tựa như đang quan sát một ân-nhân-cứu-mạng-đầu-óc-có-vấn-đề, chính là kiểu nhìn cảm ơn xen lẫn thương hại.
“Hay là, ta nên gọi cô là ‘tiểu thư’?” Dứt lời, Hiên Viên Tiêu lại mỉm cười với ta, một nụ cười ôn hòa chưa bao giờ, cũng không có khả năng, xuất hiện trên mặt hắn.
Hiên Viên Tiêu không thể nào cười như vậy! Một nụ cười hiền hòa, tươi tắn, không hề mang theo vẻ ngang tàng phách lối.
Không đợi ta mở miệng hỏi rõ nghi hoặc trong lòng, câu nói tiếp theo của hắn trực tiếp đánh ta rớt xuống tận đáy địa ngục.
“Xin hỏi phương danh của cô nương, … mỗ…” Đôi mắt vàng trong nháy mắt mở to, “Ta… Ta là ai?! … ah…” Hắn đau đớn ôm đầu, “Đầu của ta… đau quá…”
Trong khoảnh khắc ta hoàn toàn hiểu ra.
Hắn mất trí nhớ rồi! Là thật sao?
Ta dùng ánh mắt hoài nghi quan sát hắn.
“Aizz, ngươi đừng vò đầu bứt tóc nữa! Này! Hiên Viên Tiêu ngươi còn muốn sống nữa hay không?” Còn tiếp tục như vậy đầu quý ngài chưa vỡ thì cũng bị bản thân ngài vò nát.
Hiên Viên Tiêu cuối cùng cũng chịu ngừng tay, yên lặng nhìn ta, dè dặt hỏi: “Cô quen biết ta?”
Ta cười khổ đáp: “Tất nhiên là quen.”
“Cô vừa gọi ta là gì? Viên Tiêu?”
“Ngươi tên…” Ta dừng lại, thoáng chút do dự, không biết người mất trí rồi thì có phải ngay cả gốc gác bản thân cũng sẽ quên mất không? Là hắn mất trí một phần, hay là hoàn toàn đánh mất tất cả mọi ký ức? Nghĩ tới nghĩ lui, ta hỏi hắn, “Ngươi còn nhớ được những gì? Tỷ như nhà ở đâu, ngươi làm nghề gì.”
Hiên Viên Tiêu chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không nhớ.”
Ta đành thở dài, sau đó nghiêm mặt nhìn hắn, nói: “Ngươi tên Nguyên Tiêu, mẹ ngươi thỉnh thoảng còn gọi ngươi là Bánh Trôi, ta là… biểu tỷ của ngươi.” Mắt hắn nhìn ta rất chăm chú, hiển nhiên tin tưởng hoàn toàn lời nói của ta. Ta không được tự nhiên lắm quay đầu đi, tiếp tục nói, “Chúng ta bị kẻ xấu truy sát, sau đó bất hạnh rơi xuống vực.” Hai mắt trở nên ảm đảm, ta bất giác thở dài.
Hiên Viên Tiêu nhìn ta, lại nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt vàng cong cong, hắn nói: “Không sao cả, ta sẽ bảo vệ cô.” Lại nháy mắt với ta, “Vui lên đi.”
Ta dám khẳng định giây phút đó mặt mũi ta méo mó rất khó coi. Ta không tài nào tưởng tượng nổi Hiên Viên Tiêu sẽ dùng gương mặt đế vương lạnh lùng băng giá, không coi ai ra gì của hắn mà mỉm cười với ta, lại còn an ủi ta!
Có một khoảnh khắc ta thậm chí đã nghĩ, phải chăng hắn cũng xuyên không? Phải chăng có một linh hồn xa lạ nào đó đang trú ngụ trong thân thể hắn?
“Vậy cô tên gì?” Đầu mày cuối mắt hiện rõ nét cười, vừa ôn hòa, vừa ấm áp, thực sự như một người xa lạ, chỉ có điều người xa lạ này cũng mang tên Hiên Viên Tiêu.
Ta hoàn hồn, thuận miệng nói: “Lam Nhan Lăng, gọi ta Lăng tỷ được rồi.” Cuối cùng, ta còn bổ sung một câu, “Ngươi vẫn thường gọi ta như thế.” Đừng nói ta lợi dụng cơ hội, chẳng qua là… khụ khụ…
Hiên Viên Tiêu chậm rãi ngồi dậy, hắn cảm thấy cứ nằm mà nói chuyện với vị biểu tỷ có ơn cứu mạng mình hình như không được lễ phép cho lắm. Hắn cười, vẻ mặt vốn rất lạnh nhạt lập tức trở nên hòa nhã ấm áp, “Lăng tỷ, tỷ thấy có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này trước hay không.”
Hắn thực sự mất trí nhớ rồi! Nếu không… nếu không sao hắn lại thực sự gọi ta là “Lăng tỷ”! Bầu không khí kì dị quá đi…
Ta cười khan hai tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị, “Đúng, đi, đi…”
Ta men theo dòng nước bước đi không mục đích, hắn không nhanh không chậm theo sát ở phía sau, một lúc lâu, hắn hỏi: “Là kẻ nào quyết dồn chúng ta vào chỗ chết vậy?”
Ta sửng sốt, nhưng không quay đầu lại, nói: “Ta cũng không rõ lắm, có thể là kẻ thù của ngươi.” Suy nghĩ một chút, rồi lại nói tiếp, “Võ công ngươi rất giỏi, bình thường hay so tài thách đấu cùng người khác, chính là hạ thủ quá tàn nhẫn, người hận ngươi chắc là không ít đâu.” Dừng một chút, “Đáng tiếc hiện tại ngươi chẳng nhớ được gì hết, ta cũng không biết.”
“Ừ.” Một tiếng đáp lại rất khẽ.
Bỗng dưng, ta bị hắn kéo mạnh vào lòng, bịt kín miệng, hắn thì thầm bên tai ta: “Suỵt —— hình như có người tới.” Ta dỏng tai lắng nghe, quả nhiên có động tĩnh, tiếng bước chân đạp lạo xạo trên sỏi đá.
“Phải chăng là người truy sát chúng ta?” Hắn lại hỏi.
Ha ha, chắc chắn không phải. Có lẽ là đám người xuống núi tìm “thi thể” của bọn ta. Ta lắc đầu: “Không biết.”
Bỗng nhiên, hắn tung người thật mạnh, không tốn bao nhiêu sức lực đã mang theo ta cùng nhảy lên một vách đá tương đối thấp.
“Trốn trước đã.” Hắn nói.
Ta gật đầu.
********
Màn đêm buông xuống, trong núi thỉnh thoảng có một tiếng chim kêu vọng lại, không gian yên tĩnh tới mức khiến người ta chỉ chực chìm vào giấc ngủ.
Ta tựa vào vách đá trong sơn động, mắt khép hờ, quan sát nhất cử nhất động của Hiên Viên Tiêu, thấy hắn ra ra vào vào mang theo rất nhiều cành cây, thấy hắn lục lọi trong ngực tìm kiếm Hỏa Chiết Tử châm lửa vào đống củi, thấy hắn cởi áo ngoài treo bên cạnh đống lửa hong cho khô, đương nhiên cũng thấy hắn thỉnh thoảng liếc mắt về phía ta.
Hắn thực sự mất trí nhớ rồi sao?
Võ công hắn vẫn còn, suy nghĩ vẫn quyết đoán nhanh nhẹn, ngay cả động tác… mặc dù không có vẻ khí phách đế vương và sự kiêu ngạo bẩm sinh của hắn, nhưng điệu bộ cao quý hiện rõ trong từng cử động vẫn không tài nào che giấu nổi.
Nhưng hắn cũng đâu có lý do gì để gạt ta, đúng không.
Không biết Hiên Viên Tiêu là vì cảm ơn ta đã không bỏ hắn lại một mình, hay là vì xem ta như trưởng bối của hắn, mà chỉ cần khi ánh mắt hắn và ta chạm nhau, nơi đó luôn chứa đựng một nụ cười ấm áp.
“Tỷ ngủ một lúc đi, chờ thức ăn nướng chín, ta gọi tỷ.” Hắn nhìn ta mỉm cười, dưới ánh lửa tranh tối tranh sáng, dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, trong đôi mắt vàng của hắn thấp thoảng vẻ ôn nhu dịu dàng.
Ta nhìn mà ngẩn ra, ngơ ngác gật đầu, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Ta nghĩ mình thật sự quá mệt mỏi…
“Tỉnh rồi à?”
Khi ta tỉnh lại, trong sơn động ánh lửa hồng ấm áp, Hiên Viên Tiêu ngồi cách đó không xa nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn sởn cả gai ốc, miễn cưỡng gượng cười hỏi: “Trên mặt ta… dính cái gì sao?” Không phải ta ngủ chảy nước miếng chứ?!
Trong tim Hiên Viên Tiêu có một góc nào đó bất giác mềm đi.
“Đây ——” Hắn cười đưa cho ta một con cá đã nướng chín, “Tỷ ngủ ngon quá, ta không… nỡ gọi.”
“Cảm ơn.” Ta cầm con cá nướng, tiện thể cũng gượng cười phụ họa. Cắn một miếng, ta kinh ngạc tán thưởng, “Ah… ngon quá!” Lần này ta toét miệng cười rực rỡ, không băn khoăn gì nữa.
Hiên Viên Tiêu nhìn chằm chằm ta một lát, giọng nói có chút thay đổi dị thường: “Ta đi ra ngoài một chút.”
Ta ngẩn người gật đầu, “Đừng đi xa quá.” Thấy hắn xoay người lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, ta vội giải thích, “Trong núi không chừng có thú dữ, đừng đi xa ánh lửa, chúng nó không dám tới gần chỗ này, thú dữ sợ lửa mà.”
“Ừ…” Ánh mắt Hiên Viên Tiêu chợt ảm đạm khép lại, khi mở lên lần nữa lại mang theo một ý cười ấm áp, “Ta biết.”
Ta khoát tay, Hiên Viên Tiêu xoay người sải bước ra khỏi sơn động.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ta dựa vào vách đá từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng có một đôi mắt phượng thật đẹp, chăm chú nhìn ta mỉm cười, ánh mắt đầy dung túng yêu thương…
Hiên Viên Tiêu đứng bên cạnh đống lửa lẳng lặng nhìn, một lúc lâu, hắn khom lưng cầm lấy chiếc áo đã hong khô từ lâu, bước tới bên cạnh cơ thể đang say ngủ.
Ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên mặt người đang ngủ ra sau tai, cất giọng thì thào, như đang tự nói, lại như đang khẽ hỏi.
“Nàng cười rồi, vì mơ thấy hắn sao?”