Quyển 2 - Chương 145: Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội (tam)
Maroon dịch
Không ai trả lời ta, tất cả đều lẳng lặng lắng nghe, chỉ có Đông Phương Cửu không được vui kéo ta về phía hắn, rồi quay sang đám thuộc hạ áo đen ra lệnh: “Lên ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Sương Hoa thành!”
“Khoan đã!” Ta nhẹ giọng ngăn hắn lại, nhìn vào mắt hắn, trong đó ta nhận ra một nỗi lo lắng mơ hồ, còn có nụ cười như không có việc gì của ta. Đúng, chính là không sợ, không có gì để sợ.
Không để ý tới sự ngăn cản của Đông Phương Cửu, ta tiếp tục nói phương án của mình, “Một nửa trong các vị mỗi người dắt hai con ngựa cùng ta đi trước, phân nửa còn lại bảo hộ bệ hạ ẩn nấp vào rừng cây ở đằng kia, cho đến khi… truy binh của Đông Phương Thất từ chỗ này bắt được chúng ta mang về.”
“Tỷ lại lên cơn điên gì vậy?! Đem mình ra làm mồi nhử?!” Vô Cầu bực bội nói, “Ta đi chung với tỷ, ta mới là người không cần trốn!”
“Lăng Nhi! Ta không cho phép!” Thật hiếm mới nghe được giọng nói hơi chút tức giận của Đông Phương Cửu.
Ta nhìn hắn, khóe mắt cũng mỉm cười, “Không còn cách nào khác.” Nếu không cả đám sẽ cùng bị bắt trở lại, không phải sao?
“Từ lúc nàng đồng ý đi theo ta đã dự tính thế này rồi sao?”
“Cũng gần như thế.” Ta nhún nhún vai. Ban đầu thì chưa nghĩ ra, sau đó là vì không còn cách nào khác, nhưng mà vậy cũng tốt, chí ít có thể đưa bọn nhóc Vô Cầu đến chỗ an toàn.
“Không được.” Đông Phương Cửu cố chấp không giống bình thường.
“Đông Phương Cửu” ta cười nhìn hắn, dịu dàng đến mức chẳng giống ta, “Tất cả nam nhân đều tự đại, đều muốn giành chiến thắng, chẳng lẽ ngài không muốn sao? Nam nhân đều không thích thất bại, cho dù chỉ một lần, chẳng lẽ ngài không phải vậy? Ngài cũng biết, nếu mình bị Đông Phương Thất giam giữ, thì sẽ không còn có cơ hội lần thứ hai nếm mùi vị thất bại nữa đâu! Ta nói đúng chứ?” Đông Phương Cửu im lặng, ta nói tiếp, “Hiên Viên Tiêu nói rất đúng, thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ loạn, sẽ đánh nhau, hắn không khai chiến thì cũng có người không chờ được thay hắn châm ngòi chiến hỏa, dùng máu để ngăn đổ máu là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Lăng Nhi…”
Ta nở nụ cười, tiếp tục nói: “Đông Phương Cửu không phải là người một chén chè xanh, một con thuyền lá là có thể thỏa mãn. Ngài là người lòng mang thiên hạ, chí tại giang sơn, ta biết, chính ngài càng biết rõ.”
Nhìn vào đôi mắt thoáng xúc động của Đông Phương Cửu, ta biết đã đến lúc tung ra đòn công kích cuối cùng, “Nếu như ngài thoát được, vẫn có thể dẫn đại quân quay lại cứu ta lần nữa, còn nếu ngài ở lại, vậy ta chỉ có thể cùng ngài tuẫn táng. Đông Phương Cửu, lẽ nào ngài muốn ta chết sao?” Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không hề chớp mắt, cho đến khi hắn gật đầu miễn cưỡng.
Ta biết Đông Phương Cửu vẫn luôn lặng lẽ dõi theo ta, nhìn ta lên ngựa, nhìn ta đi xa, ánh mắt hắn có một thứ ma lực thê lương, khiến người ta đau lòng.
Đau lòng, là một cảm giác rất đáng ghét, khi không để ý đến nó thì hình như nó cũng không đau đớn lắm, nhưng hễ lưu ý tới nó, nó liền trở nên phấn khích, nếu không làm ngươi đau đớn đến tột cùng, chỉ sợ ngươi quên mất nó là một thứ có trái tim, có trái tim thì sẽ biết đau.
…
Đông Phương Cửu đứng chắp tay, cho đến khi khói bụi mà đoàn người ngựa xới tung lên đều đã rơi xuống hết, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, cứ nhìn theo như thế, đôi mắt u ám, tựa như có bão táp cuồn cuộn.
“Gia.” Bạch U bắt buộc phải lên tiếng.
“Biết rồi.” Đông Phương Cửu xoay người đi vào sâu trong rừng rậm.
“Gia, có cần báo cho Trì Lỗi để hắn…” Bạch U đi theo sát phía sau Đông Phương Cửu, nhỏ giọng hỏi. Trì Lỗi là phó tướng bên cạnh Khang Thành Tĩnh, từ trước khi Khang Thành Tĩnh đưa quân vào cung bạo loạn, hắn đã bị Tương Sở thuyết phục về phe Đông Phương Cửu, nói là thuyết phục, thực chất là mua chuộc. Bạch U cảm thấy Trì Lỗi ít nhiều gì cũng hữu dụng, nếu không hắn và Gia của hắn cũng sẽ không thể lẻn vào doanh trướng của Đông Phương Thất hỏa thiêu kho lương thuận lợi như vậy. Hắn muốn bảo Trì Lỗi quan tâm tới Thượng Quan Lăng một chút, chỉ sợ ở chỗ Đông Phương Thất lỡ xảy ra chuyện gì không hay. Nhưng hắn không ngờ, Đông Phương Cửu lại kiên quyết cự tuyệt.
“Không cần.” Đông Phương Cửu lạnh nhạt nói, dùng dư quang liếc nhìn Bạch U, “Ngươi cũng rất quan tâm Lăng Nhi.” Đông Phương Cửu không phải đang chất vấn, mà là đang trần thuật.
Bạch U cả người run lên, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh, “Bạch U không dám.”
Đông Phương Cửu khẽ cười một tiếng, “Không dám cái gì? Không dám quan tâm, hay là không dám cái khác?” Hơi hạ mi mắt xuống, giọng nói không rõ là vui hay giận, “Đừng ngại, Lăng Nhi là người của Gia, ngươi để tâm tới nàng, Gia tất nhiên rất vui.” Chớp mi mắt lại mở mắt ra, trong con ngươi lóe lên một chút âm u, “Bạch U, ngươi cảm thấy Gia nên giam lỏng Thất ca của Gia ở Hoa Lăng, hay là giết hắn?”
Bạch U nghiêng người, không dám nhìn thẳng vào mặt Đông Phương Cửu, “Trước tiên giam lỏng, sau đó diệt trừ.”
Đông Phương Cửu nở nụ cười, nhưng trong mắt không hề có một chút tình cảm nhân loại: “Nhưng Gia không muốn làm như vậy, Gia muốn lóc thịt hắn, hắn dám động tới Lăng Nhi của Gia, Gia không muốn giữ hắn sống trên đời này thêm một ngày nào.”
Lúc này, ở phía núi xa xa một áng sương mù lạnh lẽo bay tới, luồn vào ống tay áo Bạch U, hơi lạnh thấm vào người, thế nhưng vẫn không lạnh lùng bằng giọng nói của Đông Phương Cửu.
“Sáng sớm ngày mai lập tức công thành.”
“Dạ, Gia.”
Đợi đến khi Đông Phương Cửu biến mất khỏi nơi hắn đang đứng, Bạch U mới phát hiện mồ hôi mình đã ướt đẫm cả lớp áo dày cộm.
…
Một thanh phi đao đâm sâu vào bụng con ngựa ta đang cưỡi, cơn đau ập đến, con ngựa hí dài một tiếng, ngã lăn ra đất, còn ta bị hất xuống từ trên lưng ngựa, lăn lông lốc trên mặt cỏ.
Liếc mắt phía sau thấy đoàn người đang áp tới như mây đen bao phủ, ta biết không còn hy vọng chạy trốn nữa rồi.
Cắn chặt răng, ta rút ngọc trâm trên tóc xuống, nhắm mắt lại, xoay tay đâm vào giữa cuống họng…
Không sai, ta không nghĩ tới việc quay trở lại, không muốn lại trở thành nhược điểm để Đông Phương Thất áp chế hắn.
Chính vì hắn, là vì hắn, ta cảm thấy đáng giá, rất đáng giá, huống hồ ta đã nghe được lời thổ lộ thâm tình như thế, còn thâm tình hơn cả những thứ mà một mẹ kế vô lương như ta đã viết…
Không có cảm giác đau đớn trong dự liệu, cổ tay ta dừng lại cứng ngắc giữa không trung. Ta mở mắt ra, nhìn thấy một ngọn roi mềm mảnh đang quấn quanh cổ tay mình, mạnh mẽ chế ngự, ngọc trâm dừng lại ngay sát cổ họng ta, nhưng không thể nhào tiến tới thêm dù chỉ một li.
Ta oán hận lia mắt theo chiếc roi nơi cổ tay nhìn về phía chủ nhân của nó, ta ghét nhất là loại người nhiều chuyện, ta không muốn lại trở về để trở thành mồi nhử cho thiên hạ cười nhạo.
Mặc dù không thể động đậy, mặc dù không thể đánh trả, ta cũng muốn dùng ánh mắt biểu đạt nỗi oán hận của mình, ta dùng ánh mắt lăng trì hắn!
Hắn là…
Áo trắng, tóc bạc, hắn mang mặt nạ cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, được mọi người vây quanh ở chính giữa, đôi mắt tím lạnh lẽo phẫn hận nhìn ta chằm chằm.
Không sai, ánh mắt đó là phẫn hận, chứ không phải căm hận, cũng không có sự khát máu trong đó.
Người kia không muốn ta chết. Có lẽ, có thể, bởi vì cái chết của ta, sẽ làm hắn mất hứng.
Hai tròng mắt màu tím nhìn ta trân trân, sắc bén mà thâm thúy.
Hắn chính là cung chủ Ám cung! Chính là người đã cứu ta từ trong tay Đông Phương Thất!
Hắn không phải Vân tiên nhân.
Thì ra, lúc đó ta đã nhầm. Ha ha.
Vậy hắn là ai chứ? Một cảm giác quen thuộc tràn ra từ đáy tim ta.
“Trói lại, hồi doanh!” Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự tức giận. Hắn nổi giận là phải, cho dù hắn là ai, hắn cũng là phe của Đông Phương Thất, hắn nổi giận là một chuyện bình thường.
“Dạ, cung chủ.” Giọng Lôi Minh từ sau lưng hắn truyền đến, chứng thực suy đoán của ta.
…
Đoàn người yên lặng quay lại đại doanh Đông Phương Thất, khi đi ngang qua kho lương bị hỏa thiêu, nhìn thấy những ánh mắt vẫn hoảng hốt chưa định thần của các binh sĩ, ta suýt bật cười thành tiếng.
Đêm nay là lần đầu tiên bước vào chủ trướng trong quân doanh Đông Phương Thất, chủ trướng được dựng ở chính giữa, cao và rộng, so với “túp lều” nơi ta ở chẳng biết tốt gấp bao nhiêu lần, da thật trải dưới đất, bước đi phía trên thật mềm mại êm chân, thoải mái đến mức ta chỉ muốn ngã tấm thân mệt mỏi nằm xuống, đáng tiếc, chung quanh chủ trướng đều là tướng lĩnh của Đông Phương Thất đang ngồi, y như mười tám vị La Hán ở trong miếu, thái độ hung dữ, mặt mày dữ tợn, bẻ tay răng rắc làm như muốn ăn sống ta vậy. Nhưng buồn cười chính là, bọn họ chỉ làm động tác, nhưng lại không nói một lời. Đành chịu thôi, “Diêm Vương” còn bất động, những tên tiểu quỷ bọn họ sao dám mở miệng, chỉ có thể khoa tay múa chân biểu diễn kịch câm cho ta xem.
Xí, kho lương bị đốt đâu có liên quan gì tới ta? Không bắt được Đông Phương Cửu cũng đừng có mà giận cá chém thớt! NND mấy cái “nhược điểm” của lão nương đều được cứu đi rồi, lão nương còn sợ bọn chuột nhắt mấy người sao?! Hừ!
Đông Phương Thất mặt sưng sỉa, trên vai quấn một lớp băng vải, hiển nhiên đó là hậu quả của vết thương trên lưng do ngân châm thô ráp đâm vào.
Chỗ ngồi phía trên có hai ghế, nhưng cái ghế phủ da hổ trắng bên cạnh Đông Phương Thất không có ai ngồi, trăm phần trăm là vị trí của tên cung chủ Ám cung kia. Là cái tên cung chủ đã bắt ta trở về đó, ta bị trói gô lại mà cũng đã tới nơi rồi, sao hắn còn lề mề chậm chạp như vậy?
“Là Đông Phương Cửu tới cướp cô đi đúng không?” Đông Phương Thất nhịn hết nổi, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt có thể nướng chín cả ta.
“Đúng vậy.” Ta thuận miệng trả lời. Chẳng phải ngài đã biết rõ rồi sao còn hỏi làm gì. Ở dưới đất cũng không tệ, rất thoải mái, ta phải tìm một tư thế ngồi thoải mái mới được. Cũng may không ai nói bắt ta phải quỳ, may thiệt.
“Là hắn phóng hỏa thiêu kho lương của ta?” Đông Phương Thất lại hỏi, từng chữ từng chữ gằn qua cuống họng, rít qua kẽ răng tuôn ra ngoài.
“À, vụ này thì ta cũng không biết.” Ta ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, khi nói chuyện phải nhìn thẳng vào người khác, như thế mới là tôn trọng họ!