Quyển 2 - Chương 136: Binh biến hoàng thành, chia ly đau đớn [ thượng ]
Chỉnh dịch: DuDu & Maroon
Hoàng cung Lương Quốc, phủ Quốc Sư.
Vô Cầu càng chờ càng sốt ruột, lúc chiều nó lén qua Thúy Bình Các của Từ quý phi, nhưng Từ quý phi người ta vẫn ở yên trong đó, làm gì có chuyện đi gặp “tình lang” chứ! Vô Cầu tức giận giậm chân, nó bị lừa!
Vô Cầu mặc dù tức giận, nhưng lại càng lo lắng nhiều hơn, vẻ mặt của Thượng Quan Lăng khi đọc bức thư đó, nhất định là có chuyện lớn, lại là chuyện lớn không thể nói cho nó nghe, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Ngay cả cửa ải của Đông Phương Cửu cũng vượt qua được, còn ai có thể khiến nàng biểu lộ vẻ mặt kinh hãi đến vậy?
Vô Cầu càng nghĩ càng thấy rối, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên bộ y sam Thượng Quan Lăng vứt ở đầu giường……
Đúng rồi, ha ha, trong tay áo bộ y sam có bức thư sáng nay!
Vô Cầu lập tức chạy tới đầu giường, nhanh chóng mở bức thư ra……
Nó, kinh hãi……
“Sao có thể?!……”
…
Vầng trăng dần dần nhô lên cao, ánh sáng trải nhẹ trên mặt đất, ta lặng lẽ rời khỏi Hoa Phong lâu, không gian yên tĩnh, đêm lạnh như nước.
Ta nên đi đâu? Ha ha, ta có thể đi đâu được, Vô Cầu đang đợi ta, còn có người đang chờ ta.
Binh biến?! Đông Phương Thất động binh?! Tên ngốc kia!……
Ha ha, đó không phải việc của ta, cũng không phải chuyện ta có thể quản, có rất nhiều người quan tâm tới hắn, nguyện ý liều mạng vì hắn, hy sinh vì hắn, ta còn luyến tiếc cái mạng nhỏ của mình, ta luyến tiếc……
…
Hoàng cung Lương Quốc, Đông Phương Tấn tẩm cung.
Đông Phương Tấn trong lòng ôm mỹ nhân Ling Lung, mắt khép hờ liếc Đông Phương Cửu đứng một bên, giận dữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cưới không?”
Đông Phương Cửu khép đôi mắt phượng, lạnh lùng đáp: “Nhi thần không cưới.”
Đông Phương Tấn giận tím mặt, buông mỹ nhân trong lòng, đứng phắt dậy tức tối nhìn Đông Phương Cửu, quát: “Trẫm làm sao có thể sinh ra một đứa con ngoan như ngươi? Hả? Mộ Dung Uyển có chỗ nào không tốt? Ngay cả tiểu mỹ nhân cũng nói với trẫm, Mộ Dung Uyển rất xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này! Nữ tử như vậy trẫm không cần, cho ngươi, ngươi lại còn không cảm kích?!”
“Nhi thần không dám.”
“Còn dám nói với trẫm ngươi không dám? Ngươi có cái gì mà không dám? Trẫm xin ngươi một cọng cỏ ngươi tiếc của, bảo đã tặng người ta rồi! Trẫm muốn lấy vũ cơ của ngươi, ngươi cũng luyến tiếc, nói đã chết! Trẫm nghe theo ý quốc sư – tín nhiệm ngươi, đào tạo ngươi, chuẩn bị đem đại nghiệp giao cho ngươi, còn ngươi thì sao? Trẫm gả đứa con dâu vừa ý cho ngươi, vậy mà ngươi lại nói không cần! Khụ khụ……”
“Hoàng Thượng ~~~ Hoàng Thượng bảo trọng long thể đó ~~~~” Linh Lung mắt lúng liếng, nhẹ nhàng khuyên giải, Đông Phương Tấn quay đầu cười dịu dàng với nàng, lại nhìn Đông Phương Cửu, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
“Tóm lại, Mộ Dung Uyển này ngươi nhất định phải lấy, không muốn cũng phải lấy!” Đông Phương Tấn kim khẩu nhất khai, không để hắn phản bác.
Đông Phương Cửu cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Linh Lung, tầm mắt bức người cuối cùng đã rơi vào trên người Đông Phương Tấn.
Hắn hơi khom mình, từng chữ từng từ, âm vang mạnh mẽ trả lời: “Nhi thần kháng chỉ.”
Đông Phương Tấn tức đến không thở nổi, thiếu điều ngất đi, chỉ vào Đông Phương Cửu thở phì phò: “Ngươi…… Ngươi… Nghiệt tử này! Quả nhiên là nghiệt chủng do ** sinh ra, như thế nào cũng không hơn được!”
Đột nhiên, phượng mâu của Đông Phương Cửu lóe lên một ngọn lửa, một ánh mắt khát máu.
“Hoàng Thượng nguôi giận!~~~~”
Đột nhiên, tiếng bước chân theo nhịp đều đều phá vỡ sự yên tĩnh trong nháy mắt. Thử hỏi đã canh ba, trong cung làm sao tự nhiên xuất hiện tiếng bước chân rầm rập lại chỉnh tề như vậy. Cho dù là thái giám trực đêm cũng không có thể có nhiều người như vậy. Quả nhiên, ngay sau đó một đội nhân mã tiến vào tẩm cung Đông Phương Tấn, cầm đầu là Đông Phương Thất.
Nhìn thấy hắn, Đông Phương Cửu không biểu hiện chút xíu giật mình nào, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, khách khí gọi: “Thất ca.”
Linh Lung vẫn như trước dựa vào lòng Đông Phương Tấn, vẫn cười ngọt ngào, chỉ có Đông Phương Tấn hai mắt trợn trừng, không tin được nhìn chằm chằm Đông Phương Thất, quát hỏi: “Lão Thất, ngươi làm cái gì vậy?”
Đông Phương Cửu cười khẽ một tiếng: “Thất ca cũng thật sự là trung thành, nửa đêm canh ba còn dẫn binh vào cung bảo hộ phụ hoàng.”
Đông Phương Thất cười khẩy, đó là nụ cười khi sắp đạt đến thắng lợi.
“Cửu đệ thật sự là rất hiểu nỗi khổ tâm của Thất ca.” Dứt lời, Đông Phương Thất cười nhìn về phía Đông Phương Tấn sớm đã dại ra, chậm rãi nói, “Đêm nay nhi thần đến đây là muốn lật đổ phụ hoàng.”
“Lật đổ?!” Đông Phương Tấn dường như không thể tỉnh táo trước sự thật bàng hoàng này.
Đông Phương Thất ung dung đi đến trước mặt Đông Phương Tấn, hoàn toàn coi thường Đông Phương Cửu. Lẽ dĩ nhiên, Đông Phương Thất hắn tay cầm quân đội hùng hậu tấn công hoàng thành, hắn còn có thể sợ Đông Phương Cửu đơn độc một mình sao?
“Phụ hoàng, nhi thần muốn cùng phụ hoàng thương lượng.”
Đông Phương Tấn tức đến cắn răng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: “Nói đi!”
“Không bằng phụ hoàng cùng mỹ nhân đi ẩn cư, dạo chơi giang hồ, vứt bỏ hết những thứ phiền não thế gian này, để nhi thần làm thay phụ hoàng?” Việc soán thần đoạt quyền từ miệng Đông Phương Thất lại hóa ra thoải mái dễ dàng.
Ai cũng cho rằng Đông Phương Tấn sẽ thỏa hiệp, ở tình hình này không thỏa hiệp sao có thể sống sót, một lão già suốt ngày mong mình có thể trường sinh bất lão có thể không thỏa hiệp sao?
Nhưng tất cả đều đã đoán sai.
Đông Phương Tấn cười lạnh hai tiếng, ánh mắt chằm chằm vào Đông Phương Thất vạn phần oán độc, lão lạnh lùng mở miệng: “Trẫm sẽ viết chiếu.”
Đông Phương Thất không nghĩ Đông Phương Tấn có thể thống khoái đáp ứng như vậy, khóe miệng đắc ý không tự chủ nhếch lên, vội quát phó quan: “Còn đứng đấy thất thần làm gì? Không mau chuẩn bị bút mực!”
“Vâng!” Phó quan tham gia tạo phản cùng Đông Phương Thất lập tức đưa giấy bút lên.
Đông Phương Tấn cười âm độc, lia bút viết chiếu thư quyết định ngôi vị hoàng đế Lương quốc, rồi cầm ngọc tỷ đóng lên, cười sằng sặc ném chiếu thư vào đầu Đông Phương Thất.
“Lão Thất, trẫm tốt xấu gì cũng ngồi trên ngôi vị hoàng đế này mấy chục năm nay, trẫm há có thể dễ dàng để ngươi bức thoái vị sao?”
Đông Phương Thất nhìn trên chiếu thư rõ ràng viết: Truyền ngôi cho Cửu hoàng tử, Đông Phương Cửu.
Tức giận đến hai mắt đỏ sậm, Đông Phương Thất quát: “Hắn hoàn toàn không có tư cách này! Lão già kia…ông!” Thanh âm lạnh lẽo khắc sâu hận ý.
Ta vừa bước vào đã nghe thấy thanh âm cuồng nộ của Đông Phương Thất, còn Đông Phương Cửu vẫn khoan thai, lời nói lại đủ để bức người ta nổi điên.
“Ngôi vị hoàng đế nặng nhọc không dám nhờ Thất ca, nếu là thứ phiền phức nơi thế tục, Cửu đệ sao có thể nhẫn tâm để Thất ca đi chịu khổ, huống chi,” Đông Phương Cửu dừng lại một chút, mắt phượng thản nhiên đảo qua mọi người, nụ cười thoáng hiện, gian tà, cuồng ngạo bất kham liếc nhìn mọi người, “Đây chính là trách nhiệm của Gia.”
Thoáng chốc tẩm cung Đông Phương Tấn tĩnh lặng vô cùng.
Trầm mặc có khi là sự ẩn giấu một nguy cơ còn đáng sợ hơn. Đè nén trống ngực thình thịch, ta miệng đắng lưỡi khô, lại nhìn vào sắc mặt âm tình bất định của Đông Phương Cửu, ta dự cảm càn khôn sắp xoay chuyển. Có điều vừa nghĩ xong, cũng kinh hoàng toát mồ hôi lạnh. Nếu trong ba người, người thắng là Đông Phương Thất chỉ sợ trong điện ngày hôm nay không còn nhân chứng sống, kể cả bản thân ta.
“Láo xược!” Đông Phương Tấn gom hết sức lực, phẫn nộ quát Đông Phương Cửu, càng cảm thấy chiếu thư lão mới vừa viết là một sự châm chọc lớn.
Đông Phương Cửu nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo tàn khốc, khiến ai nấy trong điện không hẹn mà cùng rùng mình.
Đông Phương Cửu cười, xoay người nhìn sang Đông Phương Thất, nói: “Thất ca, huynh không phải muốn tạo phản sao? Sao còn chưa động thủ? Có muốn Cửu đệ giúp huynh một tay không?” Nói xong, Đông Phương Cửu tao nhã rút thanh kiếm bên hông phó quan của Đông Phương Thất, đám binh lính lập tức rút đao chống đỡ, Đông Phương Cửu xua tay, cười cười, “Không vội, không vội, người ta hiện tại muốn giết không phải Thất vương gia của các ngươi, mà là……”
“Phập –” Là tiếng kiếm đâm vào ngực.
“Ack…… Lão Cửu ngươi……” Đông Phương Tấn không thể tin được nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm chuôi kiếm của Đông Phương Cửu, ánh mắt trợn tròn như chuông đồng, đau đớn không cam lòng……“Trẫm nguyện đem…… Ngôi vị hoàng đế…… ack…… Truyền cho ngươi…… Ngươi lại…… ack…… Trẫm là…… ack…… Phụ thân….. của ngươi.”
Đông Phương Thất đứng sững sờ từ nãy, há miệng không thốt nên thành lời.
Đôi mắt Đông Phương Cửu đầy khát máu tàn bạo, khóe môi lại lộ ra ý cười, ngôn từ cũng giống đao bén lăng trì Đông Phương Tấn: “Phụ thân ư? Ha ha, sao ta lại không biết nhỉ? Ta chỉ biết, chính ông làm hại ta phải rời xa người ta thương yêu nhất. Ông có biết ta làm thế nào để sinh tồn trong cái hoàng cung xấu xí này không? Mẫu thân đáng thương vì bảo vệ ta, để ta không chết dưới tay các phi tần tàn độc của ông, bà bất đắc dĩ phải để cho linh hồn mình vấy bẩn, bàn tay bà đã nhuốm bao nhiêu là máu tươi, vầng trán đã sâu thêm bao nhiêu nếp nhăn! Nhưng cho dù như vậy…” Đôi mắt lạnh lẽo của Đông Phương Cửu sắc nhọn nhìn Đông Phương Thất, “Cho dù như vậy, các ngươi cũng không chịu buông tha bà. Các ngươi cho rằng một đứa trẻ do cung nữ hèn mọn sinh ra không xứng sống trên cõi đời này sao? Nhưng trong mắt mẫu thân nó, nó quan trọng hơn tất thảy mọi thứ! Quan trọng hơn cả đám bại hoại mang dòng máu tôn quý không gì sánh được các ngươi!”
Trong lúc nhất thời trái tim ta đau đớn không nói nên lời, một loại cảm giác tội lỗi hối hận vì giết người len lỏi.
Có lẽ, là lỗi của ta, Đông Phương Cửu toàn bộ là do ta tạo thành, tuổi thơ bất hạnh, nỗi ám ảnh cả đời, đều do ta nhào nặn, do ta viết, chính ta viết! Khi ta viết ra dàn ý này, khóe miệng nhếch lên, trong lòng đắc ý, có lẽ khi đó, ta còn cười nhủ thầm trong bụng, xem đi, lại thêm một nhân vật bi thương lên đài!
Ta……
Ta thật sự nên hoàn toàn rời xa hắn, làm sao có thể đối mặt với hắn đây, làm sao có thể đối mặt với nụ cười dung túng chiều chuộng của hắn dành cho ta?!