Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 131: chap-131




Quyển 2 - Chương 131: Ăn thịt “tên sói”, cho hắn chết luôn!

Edit: carmen

Chỉnh dịch: Maroon

Bỗng dưng, Vô Ngôn lạnh lùng cười phá lên: “Ha ha…… con trai?! Hai mươi lăm năm trước ta đã không còn con trai nữa rồi!” Trong chớp mắt, một đôi con ngươi đen giảo hoạt tựa hồ ly nhìn chằm chằm Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Âu Dương Vô Ngôn chỉ có một vương chất, hắn chính là Vương Thượng của Ngôn Quốc ta, vương tôn duy nhất của phụ vương!”

Một đôi con ngươi màu bạc dần dần gợn sóng, rồi dần dần bình tĩnh lại.

Trong chốc lát, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong vương trướng lành lạnh vang lên.

“Vương thúc còn có gì muốn hỏi Cô thì hỏi đi.” Trên thực tế, Âu Dương Vân cũng hiểu rõ Vô Ngôn. Biết, nhưng chưa bao giờ vạch trần.

Vô Ngôn nghe xong, cười hờ hững, khom người hỏi: “Thần nghe nói vương thượng chuẩn bị xuất binh thảo phạt Lương Quốc?”

Âu Dương Vân lơ đãng khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt đến đến không thể nhạt hơn xuất hiện trên mặt hắn không đến một giây. Ánh mắt chỉ nhìn vào trong mắt Vô Ngôn, hình như đang hỏi, đây mới là ý đồ chính ngươi đến đây tối nay?

“Phải.” Câu trả lời cực rõ ràng dứt khoát.

Ai ngờ Vô Ngôn lại liền vén vạt áo, đột ngột quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Thần đại diện cho hơn ba nghìn quan chức lớn nhỏ, trăm vạn con dân Ngôn Quốc, đặc biệt hướng vương thượng thỉnh chỉ — thỉnh vương thượng thu hồi mệnh lệnh tấn công Lương Quốc!”

Âu Dương Vân đầu tiên là sững ra, tiếp đến trong đôi mắt màu bạc mây đen cuồn cuộn, hắn lạnh lùng nói với Vô Ngôn: “Cô, tuyệt đối sẽ không thu hồi mệnh lệnh! Cô, thề phải dùng máu Đông Phương Cửu để tế điện Lăng nhi!”

“Vương thượng!–”

“Quốc sư không cần nói nữa, việc này ý Cô đã quyết!”

Vô Ngôn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi vạt áo không dính tí bụi đất nào, bất đắc dĩ mà lại không cam lòng nhìn Âu Dương Vân, thật lâu, thật lâu……

“Ngọc Quốc tuy khó công, nhưng cũng có khả năng chiếm được, chỉ là quân ta tất phải chịu tổn thương nặng nề, nếu như lại còn khai chiến với Lương Quốc, đến lúc đó sẽ là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong đó, Vương Thượng!~”

“Ngôn Quốc ta mấy vạn tướng sĩ xa rời quê hương đổ máu chiến đấu, chẳng lẽ chỉ vì trút mối tư thù của Vương Thượng?!”

“Vương thượng không thể nhẹ dạ tin theo lời nói ‘yêu tinh’!”

“Đủ rồi Vô Ngôn!–” Âu Dương Vân chậm rãi khép hai mắt lại, hàng mi run run……“Cô là vì mở mang bờ cõi cho Ngôn Quốc ta.”

Một lúc lâu sau, Vô Ngôn bỗng nhiên xoay người, trong miệng lầm bầm: “Yêu nghiệt a…… Là yêu nghiệt muốn tiêu diệt Ngôn Quốc ta ư?…… Là ông trời muốn tiêu diệt Ngôn Quốc ta sao?!……”

Bên trong Vương trướng hoàn toàn yên tĩnh, Âu Dương Vân nhắm chặt hai mắt. Nhưng trong lòng lại khó mà sóng yên biển lặng. Hắn chậm rãi di tới bên giường, ngồi xếp bằng, lặng lẽ niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》, nói một cách chính xác là không phải niệm, mà là hắn bắt đầu tu luyện 《Thanh Tâm Quyết 》 một lần nữa...

Vô tình, vô ái, vô dục, Vô Cầu, trong lòng chỉ còn lại một cái chấp niệm mà thôi.

《 Mạch Tuyệt Thần Công 》 còn có thể đoạn tuyệt cái gì của hắn nữa đây? Đối với một người chẳng có gì cả, thì còn gì để mà “đoạn tuyệt” chứ?

Trong lòng Âu Dương Vân dần dần yên tĩnh trở lại, bình tĩnh đến lạnh như băng không một hơi ấm, khi mở mắt ra lần nữa, trong con ngươi màu bạc chỉ còn lại một ánh mắt hững hờ, không còn chút sóng gợn nào nữa.

Hiện lên trên môi là một thứ gì đó giống như nụ cười, nhưng lại không có chút tình cảm ấm áp nào, như thể đôi môi đỏ hồng kia chỉ đơn giản là cong lên thế thôi.

“Hoa là hoa, cây cỏ là cây cỏ, muông thú là muông thú, người… chẳng qua cũng chỉ là người mà thôi, cho dù sinh mệnh có kết thúc đi nữa, cũng chỉ là trở về với cát bụi mà thôi, có gì đáng buồn đâu……”

Âu Dương Vân đứng dậy, bước tới trước bàn, mượn ánh nến nghiên cứu bản đồ địa hình.

Một luồng trăng sáng len vào giữa trướng, đúng lúc rọi thẳng lên mái tóc màu bạc chưa kịp buộc lên của hắn.

Nhã nhặn trầm tĩnh hơn u lan, sáng trong tinh khiết hơn ánh trăng, giống như tiên nhân, lạnh lùng cô đạm……

Người ta nói, càng đến gần ngưỡng thần linh, tâm tư lại càng trấn tĩnh, vạn vật đối với ngươi đều trở thành tục vật, 「ngươi không biết, vẫn hít thở bình thường, nhưng chỉ là hiện tưởng giả, tim không còn đập nữa, đó mới là thực.

……

Bỉ Ngạn Cung, một tà giáo không hề khiến người ta sợ hãi.

Nghe nói, Bỉ Ngạn Cung được xây dựng trên đỉnh ngọn núi tuyết cao nhất ở phương bắc.

Nghe nói, trong Bỉ Ngạn Cung tuyệt đối không hề có những giáo chúng quái dị xấu xí.

Nghe nói, Bỉ Ngạn Cung ở trên giang hồ chỉ mới có hơn mười năm lịch sử.

Nghe nói, Bỉ Ngạn Cung từ trước đến nay làm việc thần bí, giáo chúng hiếm khi ra ngoài cung hành tẩu.

Nghe nói, cung chủ Bỉ Ngạn Cung là một người cực kì xấu xí, chưa ai từng thấy mặt của hắn.

Nhưng hết thảy những điều đó chẳng qua chỉ là tin đồn, ai ai cũng biết, chỉ là những tin đồn trên giang hồ mà thôi.

Bỉ Ngạn Cung quả thật xây dựng trên một đỉnh núi tuyết, đó là nơi giao nhau giữa hai nước Kim – Ngọc.

Trong Bỉ Ngạn Cung quả thật không hề có giáo chúng nào bộ dạng xấu xí, khó coi, giáo chúng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng ngặt nghèo.

Bỉ Ngạn Cung, từ khi xây dựng tới nay chỉ trải qua vẻn vẹn mười mùa thu đông.

Bỉ Ngạn Cung, cung chủ, Yến, còn gọi là “Yến quân”, sa mỏng che mặt, khó thấy khuôn mặt thực.

Dưới cung chủ là hai đại hộ pháp:

Tả hộ pháp, Tiêu Vô –“Tích huyết truy hồn”, Hữu hộ pháp, Linh Lung –“Sát nhân vô xá”.

Dưới Cung chia làm bốn Đường, phân bổ bốn nước:

Kim Quốc —— Liệp Phong Đường.

Ngọc Quốc —— Bích Tuyết Đường.

Lương Quốc —— Kinh Lôi Đường.

Ngôn Quốc —— Mặc Vũ Đường.

Dưới Đường lại chia thành mười sáu Phân Đà, bao trùm mười nước.

……

Ngọc Quốc, Bích Tuyết Đường, trong chính điện, đèn đuốc sáng trưng trông như ban ngày.

Đại điện mênh mông, yên tĩnh vô cùng, chỉ có hai người, một ngồi nghiêm trang trên cao, một đứng ngay ngắn bên cạnh.

Bỗng dưng, hai tiếng cười khẽ bật ra từ miệng người đang ngồi.

Một thân hồng sam, bạch mai ngạo tuyết. Một mái tóc màu bạc, mềm mịn như tơ, một đôi mắt tím, ám mị quyến rũ.

“Tiêu, tin tức ngươi mang về cho bổn thật sự rất tốt!”

Nam tử mặc y phục đen đứng bên cạnh nghe vậy lập tức khom người, cung kính trả lời: “Có thể phân ưu cùng chủ thượng là chuyện thuộc hạ nên làm.”

Đôi mắt tím khẽ nheo lại, vô cùng mị hoặc.

“Tiêu, ngươi hy sinh vì đại nghiệp của bổn tọa như vậy, bổn tọa ghi tạc trong lòng.”

Nam tử áo đen nghe vậy đầu mày nhíu lại, hơi có vẻ kích động nói: “Thuộc hạ có thể được làm việc cho chủ thượng là phúc mấy đời tu luyện của thuộc hạ, thuộc hạ không dám kể công, lại càng không dám nhận là hy sinh! Mong chủ thượng minh giám!”

“Ha ha.” Một tiếng cười tựa như phát ra từ sâu trong cuống họng, khiến người ta không rét mà run, đôi mắt tím tà mị khẽ nghiêng nghiêng đảo qua Tiêu lúc này vẫn đang khom lưng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, cũng có lẽ dài bằng thời gian nửa chung trà nhỏ, 「nhưng đối với một người đang hết sức lo sợ đứng đó mà nói, thời gian lại trôi qua chậm chạp đến dị thường, cho đến khi hắn nghe được nam tử mắt tím lên tiếng lần nữa, hắn mới rời đi như kẻ được đại xá.

“Tiêu, ngươi cũng nên trở về sớm đi, bằng không hoàng đệ thông minh kia của ta sẽ phát giác, ha ha ha.”

“Dạ, chủ thượng! Thuộc hạ cáo lui!”

Trong điện đèn đuốc sáng trưng chỉ còn lại một mình nam tử hồng sam tử đồng, hắn chính là người đứng đầu của đương kim giáo phái thần bí nhất, cung chủ Bỉ Ngạn Cung mà mọi người nói tới, Yến.

Yến, Âu Dương Yến, một nam tử ám mị quyến rũ như mạn châu sa hoa, một Vương Tử vốn nên được vạn người kính ngưỡng cúi lạy nhưng lại phải gánh chịu cái tên danh xưng nghiệt khi mới vừa chào đời.

Âu Dương Yến khẽ đặt tay lên ngực, vết sẹo kia từ lâu đã lành, từ lâu, rất lâu, từ lúc hắn bắt đầu đi theo Huyền Cơ lão nhân học y thuật, vết sẹo nhỏ tí teo trên lồng ngực của hắn đã không còn nhìn thấy nữa, thế nhưng, vì sao cho tới tận bây giờ thỉnh thoảng hắn vẫn cảm thấy lồng ngực của mình vẫn đang mơ hồ đau âm ỉ……

Đó là một vết sẹo vĩnh viễn không thể nào xóa được, là do người cha thân sinh của hắn “ban cho” hắn, những gì hắn làm bây giờ đều là vì “báo đáp” ông ta, “báo đáp” bọn họ. Đó là món nợ bọn họ nợ hắn, mà đã là nợ thì trước sau gì cũng phải trả.

Vương vị, là của hắn.

Mạng, cũng là nợ hắn.

Hắn muốn bọn họ trả lại cho hắn từng thứ từng thứ một, bất kể là tự nguyện, hay là bị ép buộc bất đắc dĩ, hắn đều phải đòi lại tất cả những thứ đã mất.

Nên nhớ, là đòi chứ không phải đoạt, bởi vì trong lòng Yến, đòi lại những thứ của mình vĩnh viễn không bao giờ gọi là cướp đoạt.

Yến, cung chủ Bỉ Ngạn Cung.

Âu Dương Yến, trưởng tôn mà lão Ngôn Vương chưa bao giờ thấy mặt, yêu nghiệt – đứa con trai – mà Âu Dương Vô Ngôn đã tự tay hành quyết.

Yến Tứ Phương, đứa trẻ mà Huyền Cơ lão nhân đã nghịch thiên ý cứu sống, cũng là đệ tử mà lão đã truyền lại hết mọi y thuật của mình.

Thân phận nhiều như vậy, bối cảnh phức tạp như thế, mà tất cả những gì hắn dốc sức hoàn thành chỉ cũng có một thứ, một thứ bắt nguồn từ một chữ hận.

Có lẽ, chỉ có hận mới có thể kéo dài bất tận chăng?……

……

Xa xa truyền đến âm thanh càng ngày càng rõ ràng, đó là tiếng binh khí đánh nhau va chạm, còn có giọng nữ tử tức giận gào thét.

Ta vội vàng tiến lên túm lấy Vô Cầu đang lao nhanh về phía trước, Vô Cầu xoay lại nhìn ta khó hiểu, ta biết hắn muốn đến giúp đỡ, nhưng mà hắn cũng phải hiểu rõ thực lực của chính mình chứ.

Muốn cứu người khác, đầu tiên có năng lực tự cứu mình.

Ta kiên quyết kéo hắn trốn sau một thân cây, cách đó không xa trận chém giết diễn ra giữa hai phe hầu như đã sớm phân rõ thắng bại. Một đám ăn cướp trên mặt đều dán nhãn “Ta là cường đạo” vây quanh một đám khác chỉ có lèo tèo vài mống, hình như bên trong “vòng vây” còn có hai cô gái.

Bà mẹ nó! Ta ở thầm mắng trong bụng, những tên đàn ông hiếp đáp phụ nữ nên biến thành lũ bọ hung thối hoắc mới đáng kiếp!

“Vô Cầu, ‘dược’ còn nhiều hay ít?” Ta hỏi, trong giọng nói pha lẫn sự hung tợn.

Vô Cầu có chút khó xử liếc mắt nhìn ta một cái, lề mề nói: “Nhiều người như vậy…… Không đủ……”

Ta mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm, vỗ vỗ đầu Vô Cầu: “Không cần nhiều lắm đâu, ngươi đi đến hạ gục mấy người đang bị bao vây kia là được rồi.”

Trong nháy mắt, Vô Cầu liền sững người đứng hình tại chỗ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.