Quyển 2 - Chương 128: Lên chức quốc sư, tên ngốc tới thăm!
Edit: DuDu
Chỉnh sửa: Maroon
Ngoài ngự thư phòng, Tiểu Vô Cầu đã đứng chờ từ lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng ta lập tức chạy tới.
“Bây giờ tỷ không thể vào.”
“Tại sao?” Ta hỏi.
“Đông Phương Cửu đang ở bên trong.” Tiểu Vô Cầu quai miệng, miễn cưỡng nói ra tên của đồ ngốc kia.
Ta giật mình, lại gật gật đầu, Lưu Minh từ nãy đến giờ vẫn ào ào bám theo vừa nhìn thấy ta định kéo tiểu Vô Cầu toan bước đi, vội vã kêu: “Ma y ngài định đi đâu vậy! Hoàng Thượng đang chờ ngài bên trong!”
Tự nhiên thấy hàm răng hơi ngứa, muốn cắn người, trừng mắt cho lão một cái, ta nói: “Tối qua kẻ hèn ăn lung tung, bụng hơi khó chịu, muốn đi đại tiện.”
Lưu Minh sững người, thừ ra vài giây mới nói: “Vậy ngài đi nhanh về nhanh, không thể để Hoàng Thượng chờ!~”
“Kẻ hèn biết!” Lập tức kéo tiểu Vô Cầu chạy như bay.
“Aizz, tỷ cứ trốn tránh hắn thế này cũng không phải chuyện tốt?”
Ta và tiểu Vô Cầu ngồi bên khóm hoa trong ngự hoa viên hổn hển nói.
“Hết cách rồi, hắn từng gặp sư phụ ngươi, gặp hàng giả là ta không lộ mới lạ.”
Tiểu Vô Cầu chớp chớp đôi mắt, đột nhiên cười hỏi: “Chẳng lẽ tỷ không muốn cho hắn biết tỷ chưa……” Lông mày chợt nhíu lại, cười cợt nhả, “Không phải tỷ thích hắn sao?”
Khinh bỉ nhìn tiểu Vô Cầu, ta quát: “Ai nói với ngươi ta gì đó hắn? Đừng nghe kẻ khác đặt điều!”
“Sư phụ nói tỷ sẽ gả cho hắn, nếu tỷ không thích thì tại sao phải gả cho hắn?” Đôi mắt Tiểu Vô Cầu long lanh, bộ dáng hồn nhiên trong sáng nhưng làm người khác rất muốn đánh, ta không khỏi giương nanh múa vuốt chuẩn bị tặng hắn một kích.
“Ui da!~~~” Tiểu Vô Cầu thét lên một tiếng, trừng mắt nhìn ta.
“Để xem ngươi còn dám nói bậy không! Là ư phụ ngươi không cho ta gả cho hắn chứ không phải ta nói muốn gả cho hắn!” Thu tay về, ta đứng dậy đến ngự thư phòng nhìn thử, chỉ cần tên ngốc kia đi rồi thì ta có thể quang minh chính đại bước vào.
“Ta không hiểu, tỷ đang nói cái gì a?!”
“Hiểu cũng được không hiểu cũng được! Nhanh lên còn làm chính sự!” Mặc kệ tiểu Vô Cầu, ta nhấc chân bỏ đi, nó cũng nhanh chóng sải bước chạy theo ta, miệng còn không phục than thở, “Tỷ thì có chính sự gì, không phải đều là làm vì người trong lòng tỷ sao!~ Xì~”
Hắc! Tên tiểu tử thối này sao nói năng không cân nhắc như vậy chứ? Mở miệng là nói nhảm?!
Oai nghiêm trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã học đòi nói năng linh tinh gì thế? Người trong lòng mà ngươi có thể nói sao? Nhìn ngươi thế này chắc là y thuật đã quên sạch sẽ rồi nhỉ?!”
“Uyển nhi nói được, vì sao ta không thể nói được?” Tiểu Vô Cầu mở to mắt, khó hiểu nhìn ta, có chút ủy khuất, ta bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, trẻ nhỏ bây giờ đều trưởng thành sớm, ta chả hơi đâu mà quản.
“Ngươi biết người trong lòng mà Uyển nhi nói là ai không?” Thằng nhóc này bát quái rất linh, ta không tiên xuất cung, nó trái lại thường xuyên đến dịch quán quấn lấy Uyển nhi, Tiểu Nhị, đương nhiên ta cũng mong nó nghe ngóng được nhiều chuyện bát quái đến an ủi tâm hồn hiu quạnh trống rỗng của ta.
“Không biết, cô ta không nói, sao ta biết được?”
“Xì ~ tỷ còn tưởng ngươi thông tin nhanh nhạy cỡ nào, hóa ra cũng thường thôi!”
“Ta cũng không biết hóa ra tỷ cũng chợ búa như vậy!”
“Biến, tên nhóc thối nhà ngươi lại trả treo với người lớn như vậy hả?!”
Cứ như vậy, dọc đường nói nói cười cười, ta cùng tiểu Vô Cầu đã tới ngự thư phòng, tiện tay túm lấy một tiểu thái giám, hỏi: “Các vị Vương gia, đại nhân bên trong đã về hết chưa?”
“Bẩm ma y, các đại nhân đều ở bên trong, chỉ có Cửu vương gia có việc hồi phủ trước rồi.”
Ha ha, quá tuyệt vời, ta gật gật đầu, khóe môi tự nhiên cong lên, cười tít mắt móc ra một cục vàng nhỏ bằng hạt đậu đặt vào tay vị tiểu công công nọ: “Đa tạ tiểu công công a.”
Tiểu thái giám kia sững lại một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, khóe miệng không thể khép lại, tội nghiệp tội nghiệp, chắc chưa có ai hào phóng ban thưởng cho hắn như vậy: “Đa tạ ma y đại nhân, đa tạ ma y đại nhân!~~”
“Được rồi, sau này mong tiểu công công chiếu cố nhiều hơn!” Lúc đó ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy, khách khí một chút, không ngờ một ngày nào đó trong tương lai, tiểu thái giám này quả thật giúp ta, cũng coi như là một lần liều cả mạng sống.
Mới vừa bước đến cửa ngự thư phòng, chợt nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên trong, như là hai bên tranh luận, còn rất kịch liệt, không ai chịu nhường ai, ta ho khan một tiếng biểu hiện ta đã có mặt, các ngài không nên nói, nếu không muốn người ngoài như ta nghe được thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Ta thật thấu tình đạt lý a, hihi.
Đông Phương Tấn vừa nhìn thấy ta, lập tức nhảy xuống ghế xồ đến trước mặt ta, móng vuốt định đặt trên vai ta, may mà ta nhanh chân tránh được, nheo mắt khom người hành lễ, nói: “Kẻ hèn ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an!~”
Lão sắc quỷ mỗi lần nghe ta bóng gió khen lão sống lâu đều rất vui vẻ, lúc này mắt lão đã híp lại thành một đường thẳng.
“Ma y miễn lễ, không, không, trẫm nên gọi ái khanh là quốc sư! Ha ha ha……“
Những nếp nhăn trên mặt theo rung động theo tần suất của giọng cười, ai nhìn thấy cũng phải hãi.
“Hoàng Thượng! Việc này trăm triệu lần không thể a!”
Đông Phương Tấn mới vừa thuận miệng nói ra chuyện của ta, còn chưa chính thức ban chỉ, đã có một lão học giả nhìn không quen ngăn cản.
Đông Phương Tấn trừng mắt, có vài phần khí chất đế vương, lão học giả kia lập tức thân mình mềm nhũn, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, chỉ là niềm tin trong lòng không thay đổi, còn cứng miệng nói: “Hoàng Thượng, thần cho rằng trăm triệu lần không thể lập chức quốc sư!”
“Hoàng Thượng, thần cũng tán thành với ý kiến của Vương đại học sĩ!”
“Hoàng Thượng trăm triệu không thể a!~~”
“Các ngươi thật to gan, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng cũng muốn chống lại sao? Hoàng Thượng, cựu thần cho rằng lập chức quốc sư cho Lương quốc ta chỉ có lợi không có hại!”
Một đám tai to mặt lớn cãi nhau ầm ĩ, Đông Phương Tấn tức đến thở hổn hển, nhìn tần suất phập phồng ta còn tưởng lão sắp bị nhồi máu cơ tim rồi chứ.
“Tất cả câm miệng lại cho trẫm!” Đông Phương Tấn hét lớn một tiếng, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ, lão lạnh lùng nhìn các thần tử của mình, mở miệng chắc như đinh đóng cột:
“Trẫm đã nói rồi, việc này đã định không thể thay đổi! Trẫm là miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ các khanh gia muốn biến trẫm thành hoàng đế nói không giữ lời sao?!”
Những tiếng thở dài, sau đó mọi người đành cúi đầu chấp nhận.
“Chúng thần không dám!”
Oh? Ha ha, vậy chuyện ta làm quốc sư coi như là quyết định rồi sao? Xem ra vừa rồi bọn họ chính là tranh cãi ầm ĩ chuyện này đây, cũng không biết có phải tên ngốc Đông Phương Cửu kia bởi vì không thể chịu được lão tử này làm bậy nên mới mượn cớ bỏ đi.
“Ba ngày sau cử hành đại lễ phong thiền, trẫm muốn đích thân sắc phong ma y là quốc sư!”
Một mảng trầm mặc, sau đó, lại không cam lòng nói “Tuân mệnh”……
Vất vả ứng phó Đông Phương Tấn xong, ta mệt mỏi lê thân về tiểu viện của mình trong hoàng cung Lương quốc, Tử Trúc viện.
“Vô Cầu, bảo bọn họ mau chuẩn bị bữa tối, ta đói rồi.”
Ủa? Thằng nhóc này đi đâu rồi? Ta cao giọng đứng trước cửa gọi toáng lên: “Vô Cầu! Vi sư đói bụng!”
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng, nhất định là của thằng nhóc thối kia.
“Không…… Không hay rồi! hừ hừ……”
Ta thản nhiên nghiêng đầu nhìn tiểu Vô Cầu hai má đỏ bừng, nói: “Có gì cứ từ từ nói, không có gì có thể cấp bách hơn ăn cơm a!” Hình như đi nhà xí cũng rất cấp bách……
“Thật…… Thật sự là không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!” Vô Cầu tựa người vào tường, thở hổn hển nói.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Đông Phương Cửu đã phát hiện ra ta?!” Ta cũng bị lây nhiễm hành động của tiểu Vô Cầu, giọng nói càng ngày càng cao.
Tiểu Vô Cầu đầu tiên là lắc đầu, sau lại ra sức gật đầu, làm cho lòng ta hết lên lại xuống, đầu óc hoàn toàn mù mịt.
“Lại đây, đừng gật nữa! Nói rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Hắn…… hắn đang ở bên ngoài đòi gặp tỷ cho bằng được!”
Chết tiệt! Ta choáng……
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì sao? Sao có thể a, ta luôn trốn tránh hắn, ngay cả mặt nghiêng của ta hắn còn chưa thấy nữa là?!
“Tại sao hắn muốn gặp ta?”
“Nói là từ dạo từ biệt nơi Cửu trọng sơn đã lâu không gặp muốn ôn lại chuyện cũ. Còn có, muốn hỏi một chút……” Tiểu Vô Cầu căng thẳng một hồi, trán đầm đìa mồ hôi, hạ giọng nói, “…chuyện tỷ chết như thế nào!”
“Ack……” Trời ạ, lý do của hắn lại còn rất phong phú nữa chứ, nhưng…… “Ngươi trả lời hắn thế nào?”
“Ta còn có thể trả lời như thế nào?! Nơi đây cũng không phải là ma y quán, không có cách nào chọc ghẹo người đến, huống chi hắn cũng biết tỷ có ở trong phòng, vốn ta đã nói tỷ ngủ rồi, bảo hắn ngày mai hẵng đến, vậy mà tỷ lại cao giọng hét một tiếng, ai không biết ma y đại nhân đang thức chứ!” Dứt lời, Vô Cầu cũng không quên lườm ta một cái.
Ta suy sụp tựa người vào ghế, ánh mắt vô hồn, suy nghĩ không ngừng chuyển động……
Ông trời ơi, ba ngày không trêu con thì ông không chịu nổi sao? Nhìn con xúi quẩy ông mới hài lòng sao? Hay là ông thật tình muốn con với tên ngốc kia ôn lại chuyện xưa?!
Binh pháp Tôn Tử có chiêu thức nào đáng học không? Binh pháp Tôn Tẫn thì sao? Aizz, ba mươi sáu kế thì sao? Chuồn là thượng sách?! Không được sao?!
Vậy trong mẹ kế bảo điển của ta không biết có cái gì hữu dụng không?
《Mẹ Kế Bảo Điển》– bất luận làm chuyện gì thương thiên hại lí, nguy hại đạo đức xã hội, khiến kẻ khác giận sôi gan, đều phải ngẩng đầu ưỡn ngực, làm việc nghĩa không được chùn bước, quang minh chính đại lẫm liệt oai hùng. Lỡ bị phát hiện, có thể giá họa thì giá họa, có thể vu oan phải vu oan, thật sự không được thì cũng phải tìm một kẻ đồng lõa, đương nhiên là hắn chủ mưu ngươi là đồng bọn. Nếu ngay cả tên đồng lõa tìm khắp nơi cũng không ra, lập tức phải thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, thái độ hiền lành, chất giọng dịu dàng mềm mại, nước mắt phải chảy ròng ròng. Thời điểm nên kiên cường phải kiên cường, nên nhu nhược nhất định phải nhu nhược. Tóm lại, nũng nịu xỏ lá mọi thứ đều phải tinh thông!
Trời ạ, ta rốt cuộc phải làm sao mới tránh được một kiếp này đây?!
“Đi, bảo hắn đến Thiên điện chờ ta, nói ta tắm rửa thay y phục xong sẽ ra!”
“O`, được……”
Aizz, chỉ hy vọng dựa vào khuôn mặt tiểu Vô Cầu ta có thể lừa dối qua được ải này, ít nhất trong hai thầy trò cũng có một là thật, không phải sao?