Quyển 2 - Chương 123: Vô cớ giam lỏng, có âm mưu gì?
Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Màn đêm vừa buông xuống, bọc hành lý ta còn chưa chuẩn bị xong, chợt nghe bên ngoài thấp thoáng tiếng người xì xầm, nhưng sau một lát bốn bề liền yên tĩnh trở lại.
Ta cảnh giác nhìn Vô Cầu, thằng nhóc nháy mắt liền hiểu ý ta, từ trong ống tay áo lấy ra một gói thuốc bột, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
“Ngươi…… Các ngươi?!” Vô Cầu còn tưởng rằng là bọn thổ phỉ lẻn vào hoàng cung Thương Mân ăn trộm hoặc hành thích, không nghĩ tới……
Hai gã thị vệ đứng nghiêm trang ở ngoài cửa, thấy Vô Cầu, lập tức khom người ôm quyền nói: “Phụng mệnh Đại vương, bảo hộ an toàn ma y!”
“Ờ…… tốt……” Vô Cầu lúng túng cười trừ với hai tên “môn thần” kia, rồi đóng cửa lại, cau mày chạy đến bên cạnh ta, trừng mắt ta một cái, nói: “Giờ thì hay rồi! Chúng ta bị người ta giam lỏng! Lộc Uyển trong ngoài không biết có bao nhiêu thị vệ nữa! Còn muốn chạy, chạy đằng nào cho thoát!”
Ack…… Ta trầm ngâm, hỏi nó: “Thuốc bột chắc là không đủ, đúng không?”
“Vô nghĩa, đã dùng khá nhiều trên người đám cường đạo kia rồi, bây giờ không còn dư mấy……”
“Vậy chúng ta phá vòng vây xông ra? Trước tiên quật ngã mấy tên ngoài cửa, sau đó lại……” Ta cũng biết phương pháp này không thể thực hiện được, nhưng còn có thể làm gì khác bây giờ, ta thì cái gì cũng không biết, Vô Cầu thì chỉ biết hạ độc dạ dược, lúc này binh pháp hình như không có tác dụng gì, thật đúng là xúi quẩy mà.
“Tỷ tưởng bọn họ đầu óc rỗng tuếch như đám cường đạo kia chắc, bọn họ chính là thị vệ! Đại nội thị vệ đó!”
“Ta biết, ta biết…… Đừng nóng, để ta suy nghĩ đã, thể nào chẳng có cách.” Ta buông túi đồ trong tay, đi đến bên giường ngồi xuống, yên lặng bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ.
Mộ Dung Xu đã nhìn thấy mặt ta, đây là chuyện xác định trăm phần trăm, nhưng mà phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải là hét toáng lên “Ma! Có ma ~~” hoặc là “Thượng…… Thượng Quan Lăng!” Mà lại là hốt hoảng bỏ chạy, vậy là sao? Có điều, nếu nhìn thấy ma thật thì chắc cũng sẽ phản ứng như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu ta tình cờ gặp lại một người mà ta cho rằng đã chết, sẽ không có khả năng chỉ vì một cái liếc mắt “vô ý” kia mà bỏ chạy, mà sau đó cũng không đến xác minh lại, liền phái người bao vây tầng tầng lớp lớp, điều này không phù hợp với lô-gích. Vậy Mộ Dung Xu kia rốt cuộc đang nghĩ những gì? Ta thật sự nghĩ không ra!
“Đừng nghĩ nữa! Tỷ có nghĩ cũng sẽ nghĩ không ra đâu!” Tiểu Vô Cầu kéo ghế đến ngồi bên cạnh ta, tay bốc điểm tâm nhét vào miệng, hai mắt nhìn ta tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy ngươi nghĩ ra rồi ư?”
“Tỷ còn nghĩ không ra, ta làm sao biết được?”
“Xí!~~~” liếc cho Vô Cầu một cái, ta giựt lấy miếng bánh phù dung trong tay nó bỏ vào miệng mình. Aizz, nhắc tới đồ điểm tâm, vẫn là Yến nhà ta, tức là sư phụ của thằng nhóc Vô Cầu, làm ngon nhất. Ngươi nói thử xem ma y đại nhân này hạ độc, chữa bệnh, viết văn, võ công mọi thứ đều tinh thông, thâm chí cả nấu cơm cũng là đầu bếp có đẳng cấp. Một người như vậy, nghĩ như thế nào đều cảm thấy quá kinh dị!
“Nghĩ gì vậy?”
Vô Cầu gọi ta, ta trở lại mỉm cười với nó: “Đang nghĩ xem chúng ta làm sao có thể thoát khỏi nhà giam này.”
“Tỷ vẫn muốn giả chết lần nữa?”
“Cần gì phiền toái như vậy.” Ta nhếch miệng cười cười. Muốn giả chết cũng phải có một nhân tài như sư phụ ngươi giúp đỡ chứ, hai chúng ta làm gì cũng không linh, ăn gì cũng không thừa, sao có bản lĩnh kia. Ta xoa xoa đầu nó, nói, “Đêm nay chúng ta cứ ngủ một giấc thật ngon, chuyện gì thì cũng chờ đến ngày mai nói sau.”
“Tỷ đành khuất phục đơn giản như vậy sao?” Thằng nhóc Vô Cầu vẫn chưa tin ta là một người “co được dãn được”, ngây thơ tròn mắt nhìn ta.
Ta cười, ghé vào lỗ tai nó thì thầm: “Người ta phòng thủ chặt chẽ như vậy, đêm nay chúng ta bất luận thế nào cũng trốn không thoát, ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm Mộ Dung Xu thăm dò xem sao. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, biết không tiểu hài tử thối!”
“Tỷ mới là hài tử!”
“Đi đi, mau đi đánh răng rửa mặt đi ngủ!” Ta đá nhẹ nó một cước, cười **.
Thằng nhóc thối vô tội ngoái đầu lại nhìn, trừng mắt bất bình với ta, rồi cầm lấy bàn chải đánh răng, lại toét miệng cười, nói: “Hắc hắc, riêng cái ‘bàn chải đánh răng’ tỷ phát minh kia thật đúng là hữu dụng!”
“Chứ sao, ta là ai chứ?” Chính là Lăng mẹ kế vô lương vô địch người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở!
***
Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất tốt, trời quang mây tạnh.
Ta nhanh nhẹn sảng khoái thức dậy, đắp lại cái chăn bị Vô Cầu đạp tung cho nó, rửa mặt qua loa, y phục chỉnh tề, đẩy cửa ra, cất giọng chào hai tên môn thần thị vệ dáng người uy vũ, tinh thần sáng láng bên ngoài: “Tại hạ muốn gặp Mộ Dung quốc chủ, có thể cảm phiền hai vị đại nhân dẫn đường được không?”
Hai anh thị vệ bị lời nói của ta dọa cho giật nảy mình, lập tức khom người thấp hơn cả ta, nói lời khách sáo hơn cả ta, một anh liếc mắt với anh kia, anh kia liền vèo một cái chảy ra khỏi Lộc Uyển. Không bao lâu sau, anh kia liền vèo một cái quay trở về, phía sau dẫn theo một anh thị vệ khác bước đi có phần bình tĩnh, dựa vào trang phục trên người, có thể thấy cấp bậc không thấp, một thân áo gấm màu xanh thẫm so với ta hai anh canh cửa chỗ bọn ta sang trọng hơn đôi chút.
“Tại hạ thị vệ trưởng Lý Hải, bái kiến ma y đại nhân!” Tiếng nói hùng hậu mạnh mẽ.
Ta cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta cũng xin có lễ.”
***
Mộ Dung Xu nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, ánh mắt ôn nhu mang ý cười, sải bước đi về phía ta, mà lúc bấy giờ Lý Hải rất biết điều lặng lẽ lui ra.
Cố ý tránh khỏi cánh tay đang đưa tới của Mộ Dung Xu, ta nghiêng người nép sang một bên, giọng nói không giận không nóng, khẽ nói: “Tại hạ không biết Mộ Dung quốc chủ phái quân đội hùng hậu bảo hộ mình, không biết là ý gì?” Khóe mắt ngước lên vốn nên đầy lửa giận, nhưng trong ánh mắt vẫn là một ánh nhìn bình thản.
Mộ Dung cứng người, nở một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt xoay đi, không dám nhìn thẳng vào ta, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ta chính là vì…… lo lắng cho an toàn của khanh……”
“Chỉ có vậy thôi?” Giọng ta cao thêm mấy bậc, rõ ràng tỏ ý không tin vào cái lý do vớ vẩn kia.
Mộ Dung Xu do dự một lúc, nhưng vẫn lựa chọn gật đầu dối gạt: “Chỉ thế mà thôi.”
Trong lòng ta thầm oán giận, thầm nghĩ, ta giúp huynh muội hai ngươi việc lớn như vậy, một giây trước ngươi còn nói đối đãi ta như tri kỷ, nhưng một giây sau lại quyết tâm lừa gạt ta không nói thật với ta! Cho dù, ngươi tiết lộ chuyện ta giả chết, Thương Mân các ngươi có thể có bao nhiêu ích lợi?!
“Yến, khanh đừng giận, ta chính là…… ta……” Mộ Dung Xu nhận ra cơn tức giận ta đang cố nén, một kẻ từ trước đến nay vốn không biết ăn nói như hắn càng trở nên quẫn bách.
Đúng lúc này, Mộ Dung Uyển lả lướt thướt tha bước vào, nở một nụ cười tươi như hoa, ôn nhu nói: “Xin ma y đại nhân chớ nên trách tội đại ca Uyển nhi, là Uyển nhi bảo đại ca phái thị vệ đến.”
Ta nghi hoặc nhìn sang Mộ Dung Uyển. Vì sao nàng làm vậy? Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng nàng mà.
Mộ Dung Uyển mỉm cười dịu dàng, nói: “Uyển nhi biết ma y quen cảnh tự tại, tất nhiên là sẽ không ở lâu trong hoàng cung, nhưng hạnh phúc chung thân của Uyển nhi còn nằm trong tay ma y, cho nên……” Đáy mắt Mộ Dung Uyển tràn đầy day dứt, “Ma y đại nhân sẽ không trách Uyển nhi chứ?”
Ta…… Ta nên nói gì? Nói là ngươi không biết báo ân, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình? Lại nói, những thứ cần giúp chẳng phải ta đã giúp hết rồi?! Nhưng dù là như vậy, đối mặt với mỹ nhân như thế, ta thực sự không nỡ nhẫn tâm, đành phải dối lòng gật đầu.
Rốt cục cũng đã hiểu, vì sao người đẹp không bao giờ có tội!
Nhưng mà, cũng may bọn họ chưa hoài nghi ta chính là Thượng Quan Lăng, không hoài nghi ta chỉ giả chết, hoặc có thể nói, Mộ Dung Xu chỉ mới gặp ta có một lần, lại nhìn từ phía xa, làm sao thấy rõ diện mạo của ta? Đây hẳn không phải là kế hoãn binh của hai huynh muội họ. Thôi thì cứ nghe thử Mộ Dung Uyển giải thích như thế nào.
“Không biết Tam công chúa cố giữ kẻ hèn mọn này rốt cuộc là vì lý do gì? Chuyện bức họa…” Ta nhìn Mộ Dung Xu, rồi lại nói tiếp: “Hình như đã giải quyết xong.”
“Bức họa vẽ rất đẹp, nhưng người tặng bức họa……”
Mộ Dung Uyển cong cong đôi mắt đẹp nhìn ta, ta thầm nghĩ, cho dù ngươi có phóng điện thêm nữa cũng vô dụng, ta cũng là nữ nhân, ta sẽ không bị điện của ngươi giật, lại càng không vì ánh mắt của ngươi mà phải đi mạo hiểm, huống chi ta cũng không muốn đặt chân lên lãnh thổ Lương Quốc, không muốn gặp……
Nhưng trong một giây phong vân đột biến, Mộ Dung Uyển quỳ sụp trước mặt ta, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp kia nháy mắt liền bao phủ một màn sương mỏng, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn ta chăm chú.
“Ma y đại nhân, chỉ có ngài có thể cứu Uyển nhi!~~ Uyển nhi cầu xin ngài tiễn Phật tiễn đến tây thiên, cứu người cứu cho trót!~~”
“Ta…… Ta……” Ta vội ngồi xuống kéo mỹ nữ dậy, ta còn biết làm thế nào. Ai ngờ Mộ Dung Xu còn nhanh hơn ta, một giây trước khi tay ta kịp chạm vào bàn tay mềm mại của mỹ nữ đã đoạt lấy đỡ Mộ Dung Uyển đứng lên.
“Còn không đứng lên! Còn ra thể thống gì nữa!” Lúc Mộ Dung Xu quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt kia lại thay đổi, không còn tức giận, chỉ có khẩn cầu, “Yến, khanh hãy giúp chúng ta đi!”
Ta há mồm, rồi ngậm lại. Ta thật sự không hiểu hai huynh muội này, hai người bọn họ cứ trông cậy vào ta giúp cái gì nữa chứ?! Chuyện bức họa là khó nhất, ta cũng giúp giải quyết xong rồi, chẳng lẽ tặng họa còn muốn “Ma y” ta đích thân đi?! Sao cứ phải là ta chứ! Ta nào có giao tình gì với Đông Phương Tấn!
“Mộ Dung quốc chủ, Tam công chúa, thực xin lỗi, tại hạ thật sự không rõ, ta còn có thể giúp đỡ cái gì nữa.” Ánh mắt của ta không có ý cười, mang theo ba phần nghiêm nghị nhìn hai người bọn họ.