Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 111: chap-111




Quyển 2 - Chương 111: Ngày rằm tháng Hai, ghi khắc trong tim!

Dịch bởi Maroon

Vì sao?! Sao lại như thế? Tên ngốc Đông Phương Cửu kia lại bị gì nữa rồi? Trái tim nhảy thót một cái, vội vàng vểnh tai lên nghe…

“Đông Phương Cửu đã giải tán hết tất cả cơ thiếp trong phủ của hắn, duy nhất giữ lại một người.” Râu quai nón họ Tống nói giọng đầy phấn khích.

“Ai vậy?”

“Aizzz, sao có thể vứt bỏ tất cả mỹ nữ như vậy chứ? Thật là phí của trời…”

“Giữ lại ai vậy?”

Đó gọi là vùi dập của trời! Đồ mù chữ!

Ha ha, có điều tên ngốc Đông Phương Cửu kia kể ra cũng không tồi, đuổi rất đúng, rất hay, rất tuyệt! ~~ ta âm thầm khoái chí trong bụng. Trong lúc lơ đãng khóe môi tự động cong lên, tạo thành một nụ cười mỉm chi.

“Cười cái gì? Không nghe người ta nói sao, vẫn giữ lại một người mà! Duy nhất giữ lại một người đó ~~” Vô Cầu cố ý tại nhạo báng bên tai ta.

Liếc cho nó một cái, ta lại quay sang nhìn về phía râu quai nón, trong mắt vẫn còn chút tức giận.

NND ai cho ngươi giữ lại một người chứ?

“Đông Phương Cửu duy nhất giữ lại ‘thiên hạ đệ nhất vũ cơ ’—— Vũ Mị Nương!” Râu quai nón nhìn vẻ mặt nôn nóng của mọi người ra chiều thích thú, rồi mới công bố đáp án.

“Phụttt —— khụ khụ…” Lần này kẻ gây ra chuyện “mất mặt” thế này không phải tiểu Vô Cầu, mà là ta. Ngụm nước chưa kịp nuốt, bị sặc phun ra hết rồi…

Tặng cho mọi người một ánh mắt “thành thật xin lỗi”, ta vội vàng cúi gằm đầu xuống.

“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đừng đau lòng quá!” Tiểu Vô Cầu lo lắng giúp ta vỗ vỗ lưng để thông khí, “Ta đã sớm nhìn ra tên Đông Phương Cửu kia không phải tốt lành gì rồi, sao sánh được với sư phụ ta chứ, người vừa tốt, y thuật lại cao, ngay cả tướng mạo sư phụ ta cũng là…”

Ta hất bàn tay của Vô Cầu ra, sụ mặt nhìn nó, nhìn cho đến mức lúc nó nổi cả gai ốc lên.

“Đừng có ở trước mặt ta khen sư phụ ngươi nữa, nhớ kỹ đó!”

Tiểu Vô Cầu tuy gật đầu với bộ mặt đáng thương, nhưng vẫn không quên thòng thêm một câu: “Sư phụ ta vốn là người tốt…”

“Oh~~~” mọi người vỡ lẽ gật đầu.

“Chính là vũ cơ đã hiến vũ trong bữa thọ yến của Ngọc Đế đó!”

“Đúng đó, vũ điệu kia vừa nhảy người ta đã trở thành ‘thiên hạ đệ nhất vũ cơ’ rồi! Cũng nổi danh ngang hàng với tam công chúa của Thương Mân chúng ta còn gì! ~~ “

“Haizz, dù thế nào thì cũng chỉ là một vũ cơ, sao có thể so sánh với tam công chúa băng thanh ngọc khiết của chúng ta được?”

“Đúng đó đúng đó!”

“Chứ còn gì nữa, chẳng qua chỉ là thị thiếp của Đông Phương Cửu thôi, hắc hắc, có lẽ công phu trên giường cũng là…”

“Ha ha ha…”

Ta quay đầu đi khinh miệt, chẳng buồn nghe mấy lời YY của một đám đàn ông không có phụ nữ.

“Tống ca huynh vẫn chưa nói cho bọn ta biết, vì sao Cửu Vương gia tiếng tăm lừng lẫy mà lại bị tước binh quyền vậy.”

“Lão Lương Vương ngoại trừ thích luyện đan ra còn yêu thích mỹ nhân. Lần trước nghe nói Đông Phương Cửu có tiên thảo gì đó, liền đòi hắn đưa cho mình, người ta không cho, lần này nghe nói trong phủ hắn có một tuyệt sắc vũ cơ lại nổi lòng tham lên đòi lấy, Cửu Vương gia người ta khí phách như thế, ngay lập tức liền tặng cho lão Lương Vương hai từ—— “

“Nói đi đó là gì?”

“Hai từ gì vậy?”

Râu quai nón ra vẻ tự đắc ho khan một tiếng, hắng giọng, nâng chung trà lên giả vờ tỏ phong thái ưu nhã, lạnh lùng nói: “Chết rồi!”

“Hả? Chết rồi?”

“Đây chẳng phải là không nể mặt lão Lương Vương kia sao!”

“Haizzz, Đông Phương Cửu từ chỗ lão Lương Vương trở về, lập tức giải tán hết cơ thiếp trong phủ, lần lượt từng người đi ra nhưng không có ai tên là Vũ Mị Nương hết. 「Lão Lương Vương tức giận, hơn nữa trong phủ Đông Phương Cửu rất nhiều cơ thiếp đều là “lễ vật” các quan lớn trong triều dâng tặng, cơ sở ngầm giờ cũng mất hết, những viên quan kia cũng giậu đổ bìm leo, liền bãi chức vị Binh Bộ Thượng Thư của Đông Phương Cửu, giam lỏng hắn bên trong phủ.”

“Thực là…”

“Gần vua như gần cọp a, Cửu Vương gia kia vốn là một người uy phong biết bao!”

“Aizz, hiện tại kẻ xuân phong đắc ý chính là Thất vương gia! ~~ “

“Ừ, tám phần Lương Vương sẽ truyền lại ngôi vị cho Lão Thất rồi.”

“Đúng đúng…”

“Đáng tiếc cho tam công chúa của chúng ta…”

“Vì sao vì sao?”

“Lão Lương Vương không chiếm được đệ nhất vũ cơ, chủ ý liền chuyển sang…”

Nhìn đám người đang thảo luận vô cùng sôi nổi mà tâm tư ta đã phiêu dạt tới nơi nào…

Thật chẳng ngờ, ta nghe mà sao rất bình tĩnh, trái tim hầu như chỉ nhói lên một cái lúc đầu, rồi lại phẳng lặng như tờ.

Mất binh quyền, giam lỏng tại gia, Đông Phương Cửu à Đông Phương Cửu, ta thật không tin ngươi thực sự vô dụng như vậy, mặc cho người ta áp bức như vậy. Có lẽ ngươi đang trốn trong nhà giấu tướng dưỡng binh, định giao “miếng thịt ngon lành” này cho tên Thất ca dốt nát của ngươi ư? Hừ, bãi chức vị, còn binh phù thì sao? Vẫn nắm chắc trong tay chứ? Ta không tin ngươi có thể ngoan ngoãn giao nó ra!

“Lăng tỷ tỷ, nghĩ gì vậy?”

Ta hồi phục tinh thần, nhìn Vô Cầu, nghiêm mặt nói: “Vô Cầu, hiện tại đang là thời loạn thế, chúng ta xuất môn ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, ngươi xem ta hiện tại một thân nam trang, cho nên đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa, không được kêu loạn lung tung.”

Vô Cầu bĩu môi, gật đầu.

“Sư… Sư phụ, nghĩ gì vậy?”

Ta cười cười, sờ sờ đầu hắn: “Nghĩ xem tối nay ngủ ở đâu.”

“Không ngủ khách sạn này sao? Tuyền trấn chỉ có một khách sạn này thôi!”

“Bây giờ trời vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoại thành, mặt trời chưa lặn là có thể đến lãnh thổ Lương Quốc, ở đó khẳng định sẽ có khách sạn tốt hơn.”

Vô Cầu kinh hãi: “Không được! Không thể đi Lương Quốc! Sư phụ…”

“Ta chính là sư phụ của ngươi.” Ta cười cười, xoa xoa đầu hắn, “Vô Cầu, vi sư lại dạy ngươi một câu ‘tướng tại ngoại quân lệnh hữu sở hữu thụ’ (tướng đi vắng quân lệnh tất cả phải nghe ta). Ha ha…”

Ta nhỏm người đứng dậy, cất bước nghênh ngang đi.

Trước mặt là hai lối rẽ, ta nhìn Vô Cầu, đúng lúc Vô Cầu nhún vai cười hì hì với ta, cố ý ngọt giọng, nói: “Tùy sư phụ định đoạt.”

Ta oán hận xoay người trở lại nhìn về phía hai lối rẽ kia, ngẫm nghĩ hay là xem ý trời? Nhưng trong tay lại chẳng có đồng tiền xu nào để tung cả…

“Sư phụ, đã quyết định được chưa?” Thằng nhóc thối tha Vô Cầu này chẳng tốt lành gì, còn cố ý hối thúc ta, “Nếu sư phụ còn không quyết định ngay thì mặt trời sẽ xuống núi mất ~ đến lúc đó chúng ta sẽ phải ở lại giữa chốn núi non trùng điệp này mà đợi cả đêm, uhm, chỗ này nhìn qua chắc là không có mãnh thú, ack, có điều, có thể sẽ có rắn à nha! ~~” Vô Cầu còn rất khoái trá cao giọng tiếp tục hỏi ta, “Sư phụ có sợ rắn hong?”

Rõ ràng chính là khiêu khích! Nó đang khiêu chiến với uy nghiêm của một mẹ kế đây mà!

Ta nhe răng cười nham hiểm bước tới gần nó, nhìn thấy cơ thể nó đột ngột cứng đờ, trong bụng càng thêm đắc ý.

“Hắc hắc, tiểu Vô Cầu à, vi sư cảm thấy ở đây rất tốt, ngươi thử nghĩ xem, tới lúc nửa đêm, trăng mờ gió thoảng… Đó chẳng phải là thời điểm để giết người hay sao? Đúng không?”

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?!” Vô Cầu sợ quá giật thót. Xem ra thằng nhóc này vẫn còn sợ ta, bình thường khi cãi nhau nó có thể thắng được đều là nhờ ta lười so đo với nó, nhường nó. Tên nhóc này gặp yếu thì cương, gặp cường thì yếu!

“Vi sư có thể làm gì chứ? Ha ha…”

“Thượng Quan Lăng! Ngươi… Sư phụ ta đã cứu ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn, ăn hiếp ta!”

NND nếu không phải tại cái tên sư phụ chết tiệt kia của người thì bà đây có thể bị trúng thứ cổ khốn kiếp “Đồng Quy” này sao? Bà đây có thể phải nếm trải lo lắng hãi hùng qua từng đêm trăng tròn hay sao? Bà đây có thể phập phồng lo sợ phải XOXO với một thằng cha chết tiệt mắc ói nào đó sao?! Bà đây suýt tí nữa đã toi mạng vào đêm rằm tháng Hai kia rồi ngươi có biết hay không? Thật sự suýt tí nữa là toi mạng, hoặc có thể nói là không có ý định sống tiếp…

Nghĩ lại đêm hôm đó, còn nhớ Yến Tứ Phương khom người ghé vào bên tai ta thì thào hỏi: “Lăng Nhi, ta không nắm chặt có thể cứu sống nàng, huống hồ, cưỡng bức ấu cổ ra ngoài, cổ độc tất nhiên sẽ khuếch tán, cho dù may mắn cứu được nàng, 「cũng khó đảm bảo cổ độc trong cơ thể nàng sau này sẽ không phát tác, nếu phát tác… Nàng có biết nàng sẽ đau đớn không bằng chết hay không? Cho dù như vậy, nàng cũng cam nguyện mạo hiểm thử mà không…”

“Ừ.” Ta gật đầu yếu ớt vì không còn sức lực, cũng không biết hắn có làm được hay không.

“Ta cưới nàng, cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này sẽ không nạp thêm cơ thiếp nào nữa, như vậy nàng cũng không nguyện ý cùng ta sao? …”

“Yến Tứ Phương” ta dồn hết sức lực quay đầu sang nhìn hắn, cười u ám, nói: “Ngươi coi như ta là một con lừa cứng đầu là được rồi.”

Yến Tứ Phương thở dài, nhìn ta nói: “Được!”

Lần đầu tiên ở trong mắt hắn, ta không nhìn thấy hai chữ tà mị, có một chút cảm giác thất bại lại có một chút vui sướng khó hiểu.

Kỳ thực, rất lâu sau đó, ta cũng vẫn không rõ niềm vui sướng trong mắt hắn vì sao mà hiện ra.

Lúc có cơ hội, ta quên không hỏi hắn, sau đó, không còn cơ hội nữa, ta cũng không cách nào biết được.

Nhưng rất nhiều năm sau đó, ta vẫn còn nhớ rõ, đó là ánh mắt thuần túy nhất lần đầu tiên của hắn, có lẽ, đó mới là bản tính của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.