Chạy Trốn Khỏi Tổng Tài Ác Ma

Chương 5: Đến nơi.




Bên trên nháo nhào vì hai người, còn Hạ Thiên Quân và Trần Diệp Chi lúc này cũng lâm vào trầm mặc, hẳn là vì chuyện ban nãy mà có hơi xấu hổ, hai người quay mặt về hai phía hoàn toàn không dám để ý đối phương, duy chỉ có mặt và tai của cả hai đều còn vương lại chút đỏ hồng xấu hổ.

Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, rời khỏi khu đô thị phồn thịnh tấp nập xe cô đi sâu vào rừng, cây xanh thoáng mát.

Cho đến khi chiếc xe mười mấy chỗ dừng lại trước căn biệt thự xa hoa nằm một mình trên đồi núi, mọi người lần lượt bước xuống, cánh tay dài vươn ra lắc lắc mấy cái cho đỡ mỏi, từng người từng một bước xuống.

Hạ Thiên Quân nghiêng người nhường đường cho Diệp Chi bước xuống, cô cong môi cười gật đầu nói:

"Cảm ơn anh."

Phía dưới truyền đến tiếng ho khan, Hạ Thiên Minh lúc này đã tỉnh dậy bởi tiếng động ồn ào của người trên xe, hắn liếc mắt nhìn về phía trước phát hiện tình hình ở chỗ anh hai mình có điều kì quái liền mở to mắt nhìn.

Kì quái, hắn vậy mà vừa thấy anh hai cười.

Có khi nào vì ngủ quá nhiều mà khiến cho mắt bị hoa không?

Khả năng là vậy, chứ nào có chuyện anh hai hắn cười mà đó còn là phụ nữ cơ chứ. Đã bao lâu rồi, mấy năm trời chưa hề cười rồi, càng nghĩ càng thấy bản thân mình hẳn là bị hoa mắt cho nên mới như vậy.

Hạ Thiên Minh xoa xoa mắt vươn vai đứng lên, thoải mái rên lên một tiếng, hắn theo bước theo sau Hạ Thiên Quân, tay cầm điện thoại bắt đầu khởi động trò chơi điện tử trong máy.

Chân Hạ Thiên Quân vừa đặt xuống đất, hắn liền quay đầu nhìn người đang cắm mặt vào điện thoại ở phía sau, mày rậm bất giác nhíu lại, không hài lòng nói:

"Ngủ rồi chơi game, Thiên Minh... có tin anh tịch thu hết máy chơi game của em không?"

Giọng nói chưa đầy sự uy hiếp, Hạ Thiên Minh bất giác rùng mình nhìn hắn, sau đó liền ngoan ngoãn cất điện thoại vào túi quần, cho dù có bất mãn cũng không dám phản bác lại.

Diệp Chi bật cười nhìn hai người bọn họ, sau đó lại âm thầm quan sát người thiếu niên đứng đằng sau Hạ Hạ Thiên Quân, dáng người cao ráo, khoảng tầm 20-21 tuổi, khuôn mặt có 8 phần giống người đàn ông nghiêm nghị kia.

Dời tầm mắt đi, cô bắt đầu quan sát xung quanh một lượt, sân vườn rộng rãi thoáng mát, đã vậy còn có cây có cối, bên góc trái của sân nhà còn trồng hẳn một vườn hoa hồng, đẹp thật... đúng là người có tiền.

Mao Mao cũng dáo dác nhìn xung quanh đi đến đâu cũng không ngừng cảm thán mấy câu khiến cho Lưu Lượng đắc ý không thôi, hận không thể lên trên trời ngồi luôn ấy chứ.

Hạ Thiên Quân thì không tò mò nơi này cho lắm, cả quãng đường đi bộ hắn vẫn giữ cái sắc mặt cũ, lạnh như tiền đi vào nhà.

Lưu Lượng là chủ nhà, vì thế dẫn dẫn đầu đi trước hắn vừa đi vừa giới thiệu cho hai cô gái nghe, còn hai người đàn ông kia dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đến nên cứ mặc kệ bọn họ.

Vừa bước vào cửa nhà, bên trong liền truyền ra tiếng cười đùa của ai đó, Diệp Chi cùng Hạ Thiên Quân đồng thời nhướng mày, không hẹn mà hỏi cùng mật câu:

"Còn người khác sao?"

Nói xong liền nhìn nhau, sau đó bất giác quay đầu đi. Hạ Thiên Quân ho khan lấy lại bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt nhanh chóng khôi phục lại, nhìn đăm đăm Lưu Lượng chờ hắn trả lời.

Lưu Lượng bật cười trước sự ám muội của hai bọn họ, nhưng không nói đến vấn đề này, hắn đáp:

"Tất nhiên, rất nhiều người... đều là bạn bè của chúng ta cả."

Mày Hạ Thiên Quân bất giác nhíu lại, hắn vốn không thích những vụ tụ tập như vậy, bây giờ còn có nhiều người, trong thâm tâm của mình Hạ Thiên Quân bất giác muốn quay đầu lên xe trở về nhà của mình nhưng lại thấy như vậy quá thất lễ, với lại...

Ánh mắt vô tình nhìn sang chỗ mà Trần Diệp Chi đang đứng, Hạ Thiên Quân cảm thấy ở lại cũng không tệ, trước mắt hắn rất hứng thú với người này.

Thấy Hạ Thiên Quân cùng những người khác không nói gì, Lưu Lượng liền dẫn họ đi vào trong giới thiệu với người ở trong.

Bên trong phòng khách có thêm hai nữ và một nam nữa, đều là bạn của Lưu Lượng mục đích mời đến đây là để buổi tiệc động vui hơn mà thôi.

Lưu Lượng giới thiệu bên bọn họ trước, hắn chỉ tay vào từng người rồi nói:

"Đây là Triệu Mẫn Ni, Hoàng Ánh, và Quách Tấn... hai cô gái này đều là người trong giới giải trí mà tôi quen được, còn Quách Tấn hiện tại đang là hoạ sĩ."

"Giới thiệu với ba người, đây là bạn tôi... Hạ Thiên Quân." Lưu Lượng chỉ vào người của Hạ Thiên Quân, sau đó lại chỉ vào người Hạ Thiên Minh nói tiếp: "Đây là em trai cậu ấy, Hạ Thiên Minh."

"Còn đây là Mao Mao và bạn cô ấy Diệp Chi, đều là người nhà cả, mọi người cứ tự nhiên đi."

Lưu Lượng vừa giới thiệu, bọn họ cũng theo đó quan sát nhau, ánh mắt hai cô gái trong giới giải trí rất nhanh bị dáng vẻ của Hạ Thiên Quân thu hút, thần thái kia, nhan sắc kia, còn tuyệt hơn cả diễn viên hạng A hiện nay nữa.

Trong lòng liền lục đục, Triễn Mẫn Ni cùng Hoàng Ánh vừa nhìn hắn liền biết hắn là người có địa vị cao, vì thế mà sinh ra một chút lòng tham, hai người con gái xinh đẹp thướt tha tiến lên cong môi cười chào hỏi Hạ Thiên Quân.

Sắc mặt Hạ Thiên Quân không đổi, thậm chí còn lạnh hơn, hắn bất giác nhíu mày khi mùi nước hoa của hai người nọ xộc thẳng vào mũi.

Nghiến răng không vui, hắn gọi: "Lưu Lượng!"

Lưu Lượng đang giới thiệu nhà mình cho Mao Mao cùng Diệp Chi nghe Hạ tổng gọi liền vội vàng đi đến, thấy tình hình phía trước liền biết có chuyện gì.

Lưu Lượng cười khách khí, dỗ dành hai người đẹp: "Hai cô gái, tên này đang khó ở... đừng đến gần hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.