Chạy Trốn Khỏi Tổng Tài Ác Ma

Chương 4: Hoà hợp.




Chẳng lẽ hắn động tâm với người con gái chỉ mới gặp này sao?

Lắc đầu cố đánh bay cái suy nghĩ này, ánh mắt của hắn vẫn dừng trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng phía trước, hàng mi cô khẽ rung bất giác xoay đầu nhìn sang, bốn mắt giao nhau.

Giữa hai người đột nhiên sinh ra một cái gọi là bối rối, ngại ngùng, Hạ Thiên Quân cảm thấy bản thân có hơi thất thố, không ngờ mình đi nhìn lén đối phương mà lại bị người ta bắt quả tang.

Thật mất mặt!

Ho khan một tiếng, hắn cô gắng giải thích cho tình huống vừa rồi:

"Tôi ngắm cảnh."

Trần Diệp Chi: "..."

Cô nhịn cười, cũng gật gù phụ họa theo hắn, mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, tắm tắc khen một câu:

"Cảnh đẹp thật. Hèn gì khiến anh Hạ đây nhìn không rời mắt."

Hạ Thiên Quân bị trêu liền đỏ mặt: "..."

Không ngờ cô gái này cũng biết trêu chọc người khác vậy, khiến cho hắn hơi ngại ngùng. Đến lúc Trần Diệp Chi quay đầu lại nhìn thì đã thấy Hạ Thiên Quân xấu hổ nhắm mắt ngủ, nhưng cô có thể phát hiện ra hắn đang rất ngại ngùng đó, cánh vành tai đỏ ửng của hắn chẳng thể giấu đi đâu được.

Người này cũng thú vị phết!

Bên ngoài nhìn cũng khá lạnh lùng, cấm dục, vậy mà lại vì một lời nói của cô làm cho xấu hổ, ai ui... đàn ông chung quy vẫn có một mặt đáng yêu nha.

Hai mắt Hạ Thiên Quân nhắm chặt nhưng tai vẫn dỏng lên để nghe động tĩnh người bên cạnh, hắn bị sao vậy nhỉ?

Tại sao mới bị người ta bắt gặp một cái liền xấu hổ muốn trốn tránh như tên nhóc mới lớn thế này?

Chẳng lẽ lâu rồi chưa tiếp xúc với phụ nữ nên bây giờ sinh ra cảm giác này?

Nhưng nghĩ lại, bản thân mình đường đường là một người đàn ông thân dài vai rộng có tiền đồ, mới có chút xíu đó thôi đã sợ hãi đến mức giả vờ ngủ để trốn tránh người ta thì mất mặt quá, còn đâu là danh tiếng Hạ tổng lạnh lùng cấm dục nữa.

Vì thế hắn rất nhanh liền mở mắt ra, hiên ngang nhìn chằm chằm Trần Diệp Chi mà không sợ hãi điều gì.

Lại bị một ánh mắt nhìn chồng chọc vào, Trần Diệp Chi có chút buồn cười với hành động có hơi ấu trĩ này của hắn, cô quay sang nhìn hắn thấy hắn nhìn mình như thế liền không nhịn được cười, cô hỏi:

"Anh Hạ... có chuyện gì sao?"

"Hay anh muốn ngồi vào trong?"

Hẳn là như thế đi, ban đầu nhường chỗ cho cô là vì lịch sự, nhưng chung quy người này vẫn muốn ngắm cảnh cho nên mới không rời mắt được như vậy.

Muốn đổi chỗ sao?

Chứ nói thẳng là được mà, cần gì phải...

"Tôi tên Hạ Thiên Quân."

Cắt đứt mạch suy nghĩ của cô là giọng nói trầm thấp, có 3 phần quyến rũ của hắn, cô kinh ngạc nhìn Hạ Thiên Quân vẫn không hiểu vì sao hắn giới thiệu tên làm gì.

Thấy cô còn chưa hiểu, hắn liền nói tiếp:

"Đừng gọi tôi là anh Hạ, gọi Thiên Quân đi. Nghe trẻ hơn..."

Phụt...haha.

Trần Diệp Chi che miệng lại nhưng vẫn không kịp, cô đã không kịp thời ngăn chặn tiếng cười của mình rồi, nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của hắn nhưng lại không hề tỏ ra khó chịu chỉ có điều vành tai càng lúc càng đỏ hơn, haha... biết là dễ xấu hổ mà vẫn nói ra mấy lời đó.

"Haha... xin lỗi, không nhịn được, không ngờ anh Hạ... à anh Quân... không ngờ anh hài hước như vậy, haha..."

Càng cười càng không tiết chế được, Trần Diệp Chi cảm thấy bản thân hơi quá liền ha khan một tiếng lấy lại bình tĩnh áy náy nói:

"Xin lỗi... tôi nhịn không được."

Từ lúc cô phì cười cho đến giờ Hạ Thiên Quân không hề biểu đạt thái độ gì vẫn cái vẻ mặt điềm nhiên không vui không buồn đó, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng hắn bây giờ đang có một con sóng lớn sắp sô vào bờ rồi, nụ cười của cô quá mức chói loá, mỗi lần cô cười lên đều khiến cho hắn sinh ra chút cảm giác kì quái khó hiểu, hắn thích nhìn cô cười, thích dáng vẻ cô vui vẻ như thế này.

Có lẽ hắn nhận ra mình nên nói gì đó, vì thế liền ho khan gật đầu đáp, khoé môi hơi nhếch lên:

"Không sao... vui thì cứ cười."

"Cười lên trông rất xinh."

Trần Diệp Chi lập tức ngây người nhìn hắn, gò má lập tức ửng hồng, hắn vừa khen cô sao?

Cái gì mà cười lên trông rất xinh cơ chứ...

Eo ơi, xấu hổ quá đi mất.

Miệng không nhịn được mà cong lên, ý cười lan ra đầy mặt, cô không đáp chỉ ngồi đó cười ngốc một mình. Có vẻ như không khí giữa hai người đã tốt hơn một chút, cũng tốt không âm như xa lạ như trước.

Động tĩnh phía dưới đều bị những người khác nắm rõ trong tay, mấy con mắt nhìn hai người bọn họ chằm chằm, Lưu Lượng ra vẻ kích động muốn hét lên ăn mừng nhưng may thay được Mao Mao kịp thời chặn miệng lại, cô nói nhỏ vào tai hắn:

"Nhịn đi... đừng khiến bọn họ ngại ngùng."

Nói xong liền tiếp tục nhìn chằm chằm hai người ngồi ở phía sau, Mao Mao vui vẻ lắc đàu liên tục, càng nhìn càng thấy người đàn ông họ Hạ hợp với Diệp Chi nhà mình, quả nhiên là do cô chọn có khác, perfect!

Lưu Lượng gật đầu tán thành: "Đúng đúng đúng..."

Hai người như mấy vị phụ huynh nhìn con mình đã tìm ra bến đỗ của đời mình mà vui vẻ trong lòng, lúc nãy bọn họ thấy hai người không thèm đếm xỉa đến nhau còn tưởng là xong rồi, vậy mà không ngờ lại hoà hợp như vậy, còn chọc nhau cười.

Nhất là Hạ Thiên Quân, không ngờ hắn lại nói ra được mấy lời đó... ấu trĩ thật đấy.

Lưu Lượng càng ngày càng thấy cánh cửa hạnh phúc của Hạ Thiên Quân không còn cách xa nữa, chỉ một chút thôi là tới rồi, thân là bạn tốt với Hạ Thiên Quân hắn hi vọng bạn mình được hạnh phúc.

Ngồi nghiêm chỉnh lại, khoé môi Lưu Lượng lộ ra ý cười, hắn nhỏ giọng hỏi Mao Mao:

"Mao Mao... nên đặt tên cháu của chúng ta là gì nhỉ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.