*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các cao quản đảo quốc khác, giờ phút này cũng kịp phản ứng lại, có người nhịn không được, chỉ mặt Bùi Nguyên Minh, quát chói tai mở miệng: “Bát Dát, thằng nhóc thối!”
“Ngươi biết đây là nơi nào hay không?”
“Nơi này chính là bãi săn của Ninh gia Yến Kinh!”
“Tại nơi này, động thủ đả thương người, lại tổn thương tới người của Tập đoàn Lục Lăng chúng ta!”
“Ngươi chết chắc!”
“Chúng ta khuyên ngươi, hiện tại tốt nhất là đánh gãy tứ chi của mình, quỳ xuống cầu xin Itou Mỹ Nguyệt tiểu thư, tha thứ.”
“Bằng không mà nói, tự gánh lấy hậu quả!”
“Có cái hậu quả gì a?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.
“Đừng nói là bẻ gãy một ngón tay của nàng, ta bẻ gãy mười ngón tay của nàng, chỉ trong vòng 1 nốt nhạc.”
“Chỉ là một người đảo quốc, mưu toan thông qua cổ phần, khống chế Thương Minh Đại Hạ, nhiễu loạn thị trường Đại Hạ chúng ta.”
“Tâm nàng đáng chết, tội lỗi đáng phạt!”
“Báo quan, chúng ta muốn báo quan!”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, những cao tầng kia, cả đám đều nổi trận lôi đình.
Dù sao, tâm tư ác tha của mình, bị người điểm phá, vốn dĩ đã là chuyện khiến người phẫn nộ.
“Báo quan sao? Quá tiện nghi cho người Đại Hạ này!”
Giờ phút này, Itou Mỹ Nguyệt cố nén đau và giận, nàng lấy điện thoại di động ra, nhắn đi một tin nhắn.
“Đã người Đại Hạ này, dám can đảm động thủ, như vậy chúng ta bây giờ, liền xem như tự vệ hợp pháp.”
“Phế hắn, để hắn sống không bằng chết, sau đó lại bắt Đại Hạ, cho ta một câu trả lời!”
“Chúng ta người đảo quốc ở bên ngoài, cho tới bây giờ, liền không ai có thể giẫm tại trên đầu chúng ta.”
“Không khiến người Đại Hạ này ghi nhớ thật lâu, về sau, chúng ta còn hỗn thế nào nữa đây?”
Nghe được Itou Mỹ Nguyệt, những cao quản kia hơi sững sờ, về sau, toàn bộ đều bật cười lạnh.
Không sai, phải làm như vậy a.
“Thật sao?”
Bùi Nguyên Minh ngược lại là không quá quan trọng, mà là một vẻ mặt hiếu kì.
“Ngươi nói chuyện như thế, Cha người Mỹ của ngươi, có biết hay không?”
“Ngươi —— ”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, một đám người đảo quốc, kém chút bị tức hộc máu.