Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 5: Chương 6




“Lý Đông Lưu?”

Bùi Nguyên Minh sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười, tên này chỉ là một con chó do Công ty Đầu tư Bùi thị nuôi thôi, anh muốn anh ta cút đi chỉ là chuyện trong phút chốc.

“Mẹ, con sẽ không ly hôn đâu. Cho dù thật sự sẽ ly hôn thì đây cũng là chuyện của vợ chồng con. Mong người lớn đừng xen vào.” Bùi Nguyên Minh cười bỏ lại câu nói này rồi cưỡi lên chiếc xe bé nhỏ yêu quý của mình mà đi mất.

“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thứ gì chứ!” Thanh Linh giận dữ rùng mình một cái, chỉ thiếu chút nữa tôi là muốn làm cho Bùi Nguyên Minh phải chết đi sống lại, nhưng nhìn thấy rất nhiều người đang xem náo nhiệt vây quanh mình, bà ta chỉ có thể nghiến răng chịu, nhanh chóng rời đi.

Sau giờ làm việc, Trịnh Tuyết Dương bước đến quầy lễ tân của công ty.

Chỉ thấy hai cô gái lễ tân đang cười nói cùng rất nhiều nhân viên đang đứng xem.

“Người chồng phế vật của giám đốc Tuyết Dương còn nói rằng sẽ tặng hoa hồng Praha cho cô ấy nữa cơ. Anh ta còn không thèm xem lại bản thân mình đi, chạy chiếc xe điện nhỏ rồi thì thôi đi, đến đôi dép cũng bị thủng lỗ. Người như anh ta, đi xin ăn nghe còn được đấy…”

“Đúng vậy, không biết giám đốc Tuyết Dương tìm tên phế vật như vậy ở đâu ra nữa!”

“Không phải phế vật thì đâu được ở rể chứ!”

“Nếu đó mà là tôi thì tôi đã sớm bỏ rồi…”

“Những người đang theo đuổi giám đốc Trịnh ở ngoài kia có thể xếp hàng từ công ty đến tận Paris, Pháp nữa đấy…”

“Mấy người…” Trịnh Tuyết Dương nghe được những lời này, cô cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt như phát sốt, cả người gần như run lên.

“Giám đốc Tuyết Dương…” Hai cô gái quầy lễ tân chú ý tới Trịnh Tuyết Dương, lúc này mới lộ ra vẻ kinh hãi: “Giám đốc Tuyết Dương, chúng tôi chỉ nói lung tung thôi, chị đừng nóng giận…

“Câm miệng!” Trịnh Tuyết Dương hét lên, cơ thể khẽ run lên.

Mắt cô đỏ hoe, không kìm được nước mắt, sao cô lại có một người chồng vô dụng đến như vậy.

Chồng của người khác là doanh nhân, con nhà giàu có nhưng chồng cô lại là một tên ở rể kém cỏi, không những không biết che mưa che nắng cho cô mà còn luôn làm cô tủi thân.

Đúng lúc này, điện thoại ở quầy lễ tân vang lên, cô gái ở quầy lễ tân lo lắng nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Dương, bảo vệ nói có một công ty hậu cần gửi cho chị một xe tải chở hàng, chị có thể để cho họ vào được không?”

“Cho tôi?” Trịnh Tuyết Dương thoáng sửng sốt, cô đâu có mua cái gì đâu? Nhưng dù sao cô cũng gật đầu. Ngay sau đó, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest và đầy phong cách thượng lưu bước vào.

Anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương đầy kính cần: “Có phải cô Trịnh Tuyết Dương không? Đây là dịch vụ chuyển phát nhanh toàn cầu do công ty chúng %3D tôi đảm nhận. Cái này được chuyển từ Praha. Xin vui lòng ký nhận.”

“Praha?” Trịnh Tuyết Dương giữ nguyên vẻ ngạc nhiên mà ký tên, anh chàng đẹp trai vẫy vẫy tay một cái, sau đó một vài nhân viên khuân vác đang thận trọng mang một chiếc hộp gỗ cao cấp tinh xảo đến đặt ở sảnh.

Mặt trên của hộp được đính pha lê, dưới ánh đèn sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng.

Tất cả các nhân viên xung quanh đều trố mắt.

“Wow! Đây là từ Praha đưa đến?”

“Còn nữa, cái hộp này tinh xảo thật đấy, trong đó là cái gì?”

“Giám đốc Tuyết Dương, mở ra cho chúng em xem với, mở mang tầm mắt Hầu hết là nhân viên nữ trong các công ty quảng cáo, hiện tại trong mắt một chút…”

tất cả những nhân viên này đều là những ngôi sao lấp lánh.

Trịnh Tuyết Dương mặc dù đang phân vân nhưng thấy mọi người rất hào hứng, cô ra hiệu cho anh chàng đẹp trai mở hộp gỗ.

Tuy nhiên, ngay sau đó, tất cả mọi người đều chết lặng, im lặng mất mất phút.

“Đây… đây là bưu kiện hoa hồng được trực tiếp gửi từ Praha …”

“Không phải chứ? Không phải nói năm nay sản lượng hoa hồng của Praha bị giảm sao? Cái này là bao nhiêu?”

Anh chàng đẹp trai phía đối diện nhìn thấy những cô gái này thích thú như vậy, lúc này mới mỉm cười, chỉ vào chính giữa bó hoa hồng nói: “Cô Trịnh Tuyết Dương, xin cho phép tôi giới thiệu với cô…”

“Những bông hồng Praha mà cô nhìn thấy đây là những đợt hoa hồng đẹp nhất trong năm nay.”

“Nhưng mà, cái này vẫn chưa phải cái có giá trị nhất, xin cô hãy nhìn chỗ này…”

Anh chàng điển trai chỉ mọi người vào chính giữa bó hoa hồng lớn, ở đó có một bông hồng nhỏ, to bằng chiếc trâm.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đó không phải là hoa hồng mà được làm từ kim cương và đá quý với nhiều màu sắc khác nhau.

“Trái tim của Praha!” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, cảm giác như đang nằm mơ.

Trái tim của Praha được thiết kế và chạm khắc bởi một số bậc thầy nghệ

thuật nổi tiếng nhất trong lịch sử Praha, trên thế giới chỉ có duy nhất cái này,

không có cái khác, hơn nữa nó còn là biểu tượng của Praha, vẫn luôn có cầu nhưng không có cung. Không ngờ rằng hôm nay lại có người tặng nó cho cô.

“Oa, là ai đã đưa cái này cho chị thế!”

“Giám đốc Trịnh, cái này chắc chắn là do người theo đuổi của chị tặng!”

“Thật xa hoa, lẽ nào là Lý Đông Lưu Lý giám đốc tặng?”

“Không phải ông xã vô dụng của giám đốc Tuyết Dương cũng nói muốn tặng hoa hồng Praha cho cô ấy sao?”

“Phụt, cô muốn tôi cười chết sao? Anh ta tặng hoa hồng Praha đâu, bán anh ta đi cũng không đáng tiền!”

Bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng hoàn toàn choáng váng, ai sẽ là người tặng bông hồng Praha này và trái tim của Praha cho cô?

Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn không nghĩ về Bùi Nguyên Minh, vì cô là người hiểu rõ nhất tình hình tài chính của Bùi Nguyên Minh. Bình thường chính cô là người cho Bùi Nguyên Minh tiền tiêu vặt, khỏi phải nói đến hoa hồng Praha, dù là hoa hồng bình thường, có lẽ Bùi Nguyên Minh cũng không mua được.

Chẳng lẽ… Thật sự là do Lý Đông Lưu gửi đến sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Tuyết Dương dâng lên chút cảm giác kỳ lạ, có chút cảm động xen lẫn thẹn thùng.

Thành phố Hải Dương, Khách sạn Bạch Kim.

Khách sạn này cũng được coi là một tụ điểm ăn chơi có tiếng ở thành phố Hải Dương, sức tiêu thụ không hề thấp, nghe nói người đến đây đều là nhân vật có tiếng tăm, xe sang như mây dừng ở ngoài cổng.

Nơi này là nơi hợp lớp của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh khẽ ngâm nga một giai điệu rồi đậu chiếc xe nhỏ của mình ở chỗ đậu xe ở cổng, dù bây giờ giàu có nhưng Bùi Nguyên Minh lại là người hoài cổ, chiếc xe nhỏ này đã cùng anh đi trong mưa gió suốt ba năm, anh không nỡ từ bỏ.

Kết quả là trước khi Bùi Nguyên Minh dừng lại, phía sau đã vang lên một

tiếng còi chói tai.

“Ngốc à! Anh là giao đồ ăn hay lái xe thuê? Không biết quy củ sao? Cưỡi xe điện hỏng đến chiếm chỗ đậu xe? Anh bị bệnh à!”

Một chiếc Audi A4 dừng lại phía sau Bùi Nguyên Minh, một người đàn ông thò đầu ra, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà hét lên.

Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, cả người nhất thời sững sờ.

“Lớp trường?” Giờ Bùi Nguyên Minh mới kịp phản ứng, người này là bạn học từ thời đại học của anh, đã làm lớp trường mấy năm Tôn Hạo Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.