Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 458: Chương 459




Trịnh Chí Dụng không nhịn được nói: “Bùi Nguyên Minh mày có thể biết liêm sỉ chút không? Thư mời này rõ ràng là cậu chủ Triết người ta nhờ mối quan hệ mới có được, có liên quan cứt gì đến mày đâu?”

Bối Hoàng Triết cũng giận dữ: “Mày là thứ gì chứ? Dám cướp công lao với tao?”

Là Trịnh Tùng trực tiếp chỉ vào mũi của Trịnh Tuấn đay nghiến nói: “Em ba này, em xem bộ dạng của con rể em đi! Mau mau dẫn về nhà đi!”

“Hoặc là, em hãy nhanh chóng đuổi người nhà ra khỏi cửa đi!”

“Hoặc là, sau này em đừng có dẫn cái loại mất mặt này theo nữa!”

“Nhà họ Trịnh của chúng ta không chịu được sự mất mặt này!”

Bùi Nguyên Minh vừa muốn nói gì đó, lại bị Trịnh Tuyết Dương tát cho một cái.

“Đi theo tôi!”

Trịnh Tuyết Dương nhịn không được nữa, cô đã không thể mất mặt như vậy nữa rồi.

Hôm nay, cô cảm thấy mình đã nhận đủ sự sỉ nhục rồi, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không ngừng mang đến cho cô sự nhục nhã, không ngừng khiến cô mất mặt.

Dù cho tâm tính cô có tốt đến đâu, lúc này cũng có cảm giác như sắp sụp đổ. Đi đến bên ngoài nhà hàng.

Trịnh Tuyết Dương đã khóc như mưa rơi: “Bùi Nguyên Minh, coi như em xin anh đó!”

“Nhà họ Trịnh mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi!”

“Tôi khó khăn lắm mới dựng nên cơ nghiệp, bây giờ thì không còn nữa!”

“Tôi muốn bắt đầu lại ở Dương Thành, bắt đầu làm lại từ đầu.” “Tôi cầu xin anh đó, anh hãy cho tôi một còn đường sống, đừng khiến tôi phải mất mặt nữa có được không?”

“Anh cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự sẽ chịu đựng không nổi nữa! Chịu đựng không nỗi nữa đâu..” Trịnh Tuyết Dương khóc lên khóc xuống, uất ức khụy xuống bên đường, giống như một cô gái nhỏ không nơi nương tựa vậy.

Bùi Nguyên Minh vô cùng đau lòng, đưa tay ra lau nước mắt cho cô nói: “Tuyết Dương, em có muốn đi tham gia bữa yến tiệc tối mai hay không?”

Trịnh Tuyết Dương đầy nghẹn ngào nói: “Ai không muốn đi chứ? Đại diện nhà họ Trịnh đi tham gia, chính là đại biểu cho sau này có cơ hội nắm quyền nhà họ Trinh!”

“Những người nhà họ Trịnh họ có thể giao thùng cơm như vậy ra sao?”

“Với lại trong mắt ba mẹ vẫn còn có Khánh Vân, bộ anh không thấy sao?”

“Dù có muốn đi thì đã sao chứ? Ông nội căn bản là không cho em thiếp mời! Anh có thể có được sao?”

“Anh có thể.” Bùi Nguyên Minh nói chắc như định cột.

Trịnh Tuyết Dương hứt mạnh tay của anh ra, đứng dậy liền định rời đi, đối với người đàn ông này, cô thật sự không muốn nói chuyện nữa.bost Đã là lúc nào rồi, còn muốn si diện, còn cố chết, cứng miệng.

Thật sự không thấy quan tài không đổ lệ hay sao! Không đến hoàng hà lòng không chết sao! “Tuyết Dương, em tại sao cứ không tin tôi một lần vậy? Từ trước đến giờ anh chưa từng lừa gạt em” Bùi Nguyên Minh mở miệng nói.

Trịnh Tuyết Dương hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi làm sao có thể tin anh được đây? Anh muốn tôi lấy cái gì để tin anh?”

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc nói: “Anh nói rồi anh có thể khiến em được tham gia buổi yến tiệc tối mai, thì nhất định anh nói được làm được.” Trịnh Tuyết Dương cũng nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, rất lâu sau thở dài một hơi nói: “Được! Bùi Nguyên Minh, tôi sẽ tin anh lần cuối cùng! Nếu như anh không làm được, tôi sẽ ly hôn với anh.” “Đến lúc đó, anh đừng có trách tôi!”

Trịnh Tuyết Dương lau đi nước mắt nói: “Được, tôi cũng đã liều một lần rồi, tôi cần phải tiếp tục tham gia bữa tiệc, tôi còn phải nói với tất cả mọi người, chồng của tôi sẽ lấy được thiệp mời, khiến tôi được hoan nghênh tham gia buổi tiệc tối mai!”

“Được, em đi đi, anh gọi một cuộc điện thoại!”

Cuộc gọi được kết nối, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Hạ Vân, nói với Bùi Diễm Lan, tôi ngày mai tôi sẽ tham gia yến tiệc “Dạ vâng…

” “Tiện thể nói với Bùi Diễm Lan, nhà họ Trịnh nếu đã là do mối quan hệ với tôi, vậy thì người nào được tham gia, người nào không được tham gia, tôi nói mới được…

” “Tôi không cần biết rốt cuộc cô ta có mục đích gì, nhưng nếu như muốn do thám tôi, thì đừng trách tôi sẽ ra tay với cô ta đầu tiên.” “Chủ tịch, cô Lan nói rồi, lần này cô ta chỉ đơn thuần là hoan nghênh hoàng để trở về, không có bất kỳ mục đích nào, cô ta nói tính cách của cô ta ngài hiểu rất rõ, những chuyện như thế này không thể qua mắt được ngài.” “Được!”

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, cúp điện thoại, sau đó lại quay lại phòng riêng của nhà hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.