Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 422: Chương 423




Lúc này, Trịnh Chí Dụng là người đầu tiên đứng lên, anh ta đưa tay lên chế nhạo Bùi Nguyên Minh: “Đồ vô dụng, nhà họ Trịnh chúng ta hiện tại đang thương lượng chuyện lớn với nhà họ Hồ, mày chỉ là một tên ở rể mà thôi, không hề có một tư cách gì để tham dự cuộc nói chuyện này cả. Ngộ nhỡ nếu mày không cẩn thận mà tiết lộ bí mật nhà họ Trịnh chúng ta để xem lúc đó ai là người phải chịu trách nhiệm.” Trịnh Tuyết Dương không vừa ý nhìn chằm chằm Trịnh Chí Dụng: “Trịnh Chí Dụng anh đừng có quá đáng, Bùi Nguyên Minh bây giờ cũng là người nhà họ Trịnh của chúng ta.” Trịnh Chí Dụng cười một tiếng: “Trịnh Tuyết Dương, cô đừng có mà giả vờ ngây thơ nữa, cô tưởng rằng ông nội sẽ không để cô li hôn với với nó hay sao cho dù có coi nó là người nhà họ Trịnh đi chăng nữa”

“Cô cho rằng nó làm một con chó ở nhà họ Nạp Lan, giúp chúng ta lấy được một hạng mục rồi khi trở về là liền có thể có địa vị ở nhà họ Trịnh chúng ta ngay sao?”

“Để tôi nói cho cô biết nhà họ Trịnh của chúng ta bây giờ đã khác xa quá khứ, hiện tại đang là chúng ta cho nhà họ Nạp Lan kia mặt mũi. Cô nghĩ chỉ bằng cái dự án đó mà nhà họ Trịnh chúng ta phải làm theo hay sao!”

Nói đến đây, Trịnh Chí Dụng dừng lại nhìn ông cu Trịnh rồi tiếp tục nói: “Ông ơi, lần này ông nghe con đi. Chúng ta trực tiếp để cho Trịnh Tuyết Dương nghi việc, sau này mọi sự việc trong nhà cũng đừng để cho cô ta tham dự nữa!”

“Đương nhiên, nhà họ Trịnh của chúng ta không phải là gia tộc vô lương tâm. Hai thứ phế vật này sau này mỗi tháng sẽ được phát mười triệu rưỡi, như vậy đã đủ ăn chưa?”

Ngay sau khi anh ta nói điều này ra, những người khác đều gật đầu khen ngợi sự vĩ đại của Trịnh Chí Dụng. Hai người kia không cần làm gì mà một tháng vẫn có mười triệu rưỡi để tiêu, thật là tốt mà.

Ông cụ Trịnh chỉ nghe mà không nói câu nào. Ông nhìn Trịnh Tuấn một cái thấy đứa con của mình cúi thấp đầu không nói một lời nào, giờ phút này ông cười như không cười nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Ý kiến không tồi, nếu như không có bất kỳ ai phản đối vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi” “Dự án ở trung tâm thương mại sẽ tạm thời kết thúc và để cho người khác tiếp nhận sau. Bắt đầu từ hôm nay, Trịnh Tuyết Dương sẽ bị cắt toàn bộ chức vụ trong công ty Lúc này Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy ba mình cúi đầu không nói câu nào khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Sự việc lần này không khác gì đã đánh nát toàn bộ sự nỗ lực của cô trong vòng mấy tháng vừa qua. Giờ phút này cô muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Kết quả là đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đang đứng ở cạnh cửa, bước đến chỗ cô nắm lấy bàn tay của cô dưới bàn, đưa ánh mắt kiên định nhìn Trịnh Tuyết Dương, sau đó lạnh lùng nói với ông cụ Trịnh: “Tôi không đồng ý!”

Cái gì cơ? Hahahaha! Trong hội trường vốn chỉ có vài phần nghiêm túc, giờ phút này sau khi nghe thấy câu nói của Bùi Nguyên Minh một vài người đã không thể nhịn được mà cười phá lên, đặc biệt có cả mấy cô gái nghe vậy mà lại cười đến mức không có điểm dừng.

Bùi Nguyên Minh da mặt thật dày! Anh ta thực sự không nghe thấy lời phó tổng giám đốc vừa nói hay sao? Trịnh Tuyết Dương sẽ bị cách chức, từ nay về sau hai người bọn họ sẽ cực kỳ rảnh rỗi ngồi chơi trong nhà họ Trịnh. Đã thế thì thôi một tháng hai người bọn họ lại có mức lương tầm mười triệu rưỡi nữa.

Thành thật mà nói, những người kia đã không đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Trịnh đã là tốt lắm rồi. Dưới tình huống như thế này, anh ta không biết thân phận của mình sao? Bùi Nguyên Minh bây giờ cũng dám nhảy ra nói những lời như thế này? Anh ta cho rằng mình là ai? Chẳng lẽ lại là một đại nhân vật đến từ tỉnh lẻ sao? Nếu như chỉ nói về thái độ lúc này của Bùi Nguyên Minh, những người nào không biết thân phận thật sự của anh có lẽ còn tưởng anh là con cháu của đại gia tộc nào đó đấy chứ! Giờ phút này, toàn bộ người nhà họ Trịnh có trong phòng họp đều xem Bùi Nguyên Minh như một kẻ đần độn.

“Anh vừa nói cái gì cơ?”

Không cần Trịnh Chí Dụng mở miệng nói, ông cụ Trịnh đã trầm mặt lại, trông ông có vẻ không vui cho lắm. Cái thằng con rể dám tới đây chỉ vì Trịnh Tuyết Dương có địa vị cao, tưởng bản thân có thể một bước lên trời. Nay Trịnh Tuyết Dương đã bị đuổi việc đi, anh ta lại còn dám đi ra nhảy dựng lên nói, Bùi Nguyên Minh không biết thân phận sao? Hay là nói dạo này anh ta được những người khác quan tâm quá nhiều cho nên thật sự tin rằng bản thân là nhân vật máu mặt? Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, anh rõng rạc nói từng chữ: “Chúng ta trước hết không nói về hạng mục nhà họ Nạp Lan vội, chỉ nói về dự án trung tâm thương mại đã. Không phải chúng ta nên lấy hợp đồng ra và đọc rõ ràng các điều khoản trước khi nói những điều này sao?”

“Các ngươi không sợ hợp đồng tồn tại những cưỡng chế bắt buộc à? Nếu như các ngươi không hề giải quyết những vấn đề này một cách rõ ràng mà chỉ muốn dừng hạng mục này thì tôi thấy đối với điều này, các người đã tự tay loại bỏ người muốn bảo vệ nhà họ Trịnh. Việc mà các ngươi làm lúc này có khác gì trò đùa không?”

Ông cụ Trịnh sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nếu theo ý của cậu, chúng ta chính là vô dụng, bất tài phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.