“Đúng vậy, địa vị ở nhà họ Trịnh chúng ta chẳng bằng con chó, bây giờ lại được những người khác tâng bốc!”.
“Chúng ta có nên vạch trần thân phận của cậu ta không? Chỉ là một tên ở rể, có cái thá gì chứ?”
“Chí Dụng! Cháu nói xem!?”
Lúc này, ánh mắt của người nhà họ Trịnh đều đặt lên người Trịnh Chí Dụng. Anh ta là phó tổng giám đốc của Trịnh Thị, tất cả mọi người muốn hỏi ý của anh ta.
Sắc mặt của Trịnh Chí Dụng biến thành màu đen, lúc này không biết nên nói gì cho phải.
Những người khác muốn anh ta “làm chủ tình hình”, nhưng mà điều anh ta muốn làm duy nhất bây giờ chính là tìm hố chui vào, để Bùi Nguyên Minh không nhìn thấy mình.
Hoặc là tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không bảo anh ta quỳ xuống về phía tên bỏ đi này… Như vậy chưa đến một ngày, anh ta sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố Hải Dương!
Trịnh Chí Dụng không dám lên tiếng, mà Trịnh Tuyết Dương thì cúi đầu,
cười khổ. Ai ai cũng xem người con rể ở rể này là người có tài, vô cùng coi trọng, chỉ có người của nhà họ Trịnh vẫn cứ cho rằng anh là tên ăn hại.
Nạp Hoàng Chi coi trọng anh như thế, mà trước nay nhà họ Trịnh không xem anh ra gì, đây quả thật là sự mỉa mai lớn.
“Không ai được làm bậy! Mọi người không nhìn ra đang trong trường hợp nào sao! Muốn hại chết nhà họ Trịnh chúng ta hả?” ông cụ Trịnh lạnh lùng nói.
Ông ta biết rất rõ, cho dù tại sao Bùi Nguyên Minh xuất hiện ở vị trí kia, nhưng mà anh đã xuất hiện ở vị trí kia, đã nói lên sự coi trọng của nhà họ Nạp dành cho anh.
Lúc này phản bác những người khác, hoặc là nhảy ra chế giễu Bùi Nguyên Minh, đều là khiêu khích nhà họ Nạp.
Ông cụ Trịnh không phải ông già lẩm cẩm, ông ta biết lúc này nên làm gì.
“Tuyết Dương, cháu là vợ của cậu ta, sao không mời rượu thầy Hoàng Chi!”
Nhìn một vòng, ông cụ Trịnh mỉm cười nói.
Lúc này để Trịnh Tuyết Dương xuất hiện, chắc chắn là một chiêu tuyệt vời.
Chằng những chỉ ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, mà còn có thể nhờ vào thân phận đó để người ta biết, người được nhà họ Nạp coi trọng là con rể của nhà họ Trịnh.
Như vậy từ nay, địa vị của nhà họ Trịnh sẽ có thể tăng lên, trở thành dòng họ hàng đầu ở thành phố Hải Dương cũng không phải chuyện to tát gì.
Chỉ có thể nói, tính toán của ông cụ Trịnh rất to lớn, nhưng mà Trịnh Tuyết Dương không định làm như vậy.
“Ông nội, ông chắc chắn bây giờ ông không phải đang lợi dụng anh ấy, để nâng cao địa vị xã hội của nhà họ Trịnh chúng ta chứ?” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc là nhà họ Nạp coi trọng anh ấy, hay là coi trọng nhà họ Trịnh chúng ta, ông không nhìn rõ sao?”
“Lần này chúng ta có thể đến tham gia hội đánh giá đồ cổ, hoàn toàn là nhờ Bùi Nguyên Minh.”
“Nhà họ Trịnh chúng ta, chỉ là vật lệ thuộc nhỏ bé mà thôi.”
Nói xong câu đó, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng nở nụ cười mia mai.
“Ăn nói bậy bạ! Sao nhà họ Trịnh chúng ta có thể là vật lệ thuộc chứ?”
Ông cụ Trịnh không hài lòng mà quát lớn, người sĩ diện như ông ta, sao có thể chấp nhận điều này.
“Ông cảm thấy nhà họ Nạp coi trọng nhà họ Trịnh chúng ta ở điểm nào nhất?”
“Hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị?”
“Hay là hạng mục trung tâm thương nghiệp nhỏ bé?”
“Ông nội, ông tỉnh táo đi, lợi nhuận của hạng mục trung tâm thương nghiệp của chúng ta, có lẽ vẫn không thể so sánh với số tiền bán đồ cổ của nhà họ Nạp!”
“Trong tình cảnh này, ông cảm thấy nhà họ Nạp sẽ nhìn nhà họ Trịnh chúng ta bằng con mắt khác sao?”
Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ, lời mời của nhà họ Nạp khiến người của nhà họ Trịnh ảo tưởng, cho rằng mình có thể trở thành dòng họ hàng đầu.
Nhưng mà lúc này Trịnh Tuyết Dương rất tỉnh táo, cô biết rõ, có thể tới tham gia hội đánh giá đồ cổ này, thật sự là nhờ Bùi Nguyên Minh.
Mà khả năng lớn là Nạp Hoàng Chi nể mặt mũi của Bùi Nguyên Minh, thậm chí bản thân Bùi Nguyên Minh cũng không yêu cầu chuyện này, chỉ thế thôi.
Ông cụ Trịnh muốn phản bác, nhưng mà trong nhất thời lại không nói nên lời, sắc mặt đen kịt.
Nhà họ Trịnh có thể tới tham gia hội đánh giá đồ cổ, là vì nhờ tên vô dụng ở rể đó? Nhà họ Trịnh có cơ hội bước vào cánh cửa dòng họ hàng đầu, là được thử bỏ đi đó cho
Ông cụ Trịnh không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, bởi vì chuyện này khiến ông ta sống không bằng chết, vô cùng xấu hổ!
Cũng làm ông ta mất hết mặt mũi ở trước mặt Bùi Nguyện Minh!