Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 332: Chương 333




“Tại sao tôi phải đạt được một thành tích gì đó trong ngành giám định bảo vật chứ?” Bùi Nguyên Minh nhún vai.

“Muốn tôi kiêng nể à? Ông ta có xứng không?”

Bùi Nguyên Minh nói có vẻ rất hiển nhiên, đối với anh mà nói, giám định bảo vật thực sự chỉ là một thú vui của anh mà thôi, anh không dựa vào cái này để kiếm sống, chẳng lẽ còn sợ không cần thận làm phật lòng uy tín trong ngành sao?

Nạp Hoàng Chi mắt hơi nheo lại, trước đây Bùi Nguyên Minh từ chối lời mời của ông, ông đã cho người điều tra cụ thể lai lịch của Bùi Nguyên Minh, nhưng không thấy gì đặc biệt.

Chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, Bùi Nguyên Minh thực sự chỉ là một người bình thường.

Thứ hai, lý lịch ra đời của Bùi Nguyên Minh cực kỳ không bình thường, ngay cả nhà họ Nạp cũng đến lượt đi kiểm tra lý lịch của anh, vì vậy nên mới không tra ra được bất cứ chuyện gì.

Đối với một người như Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi hoàn toàn không nghĩ rằng anh thực sự là một người bình thường, vì vậy chỉ có khả năng thứ hai.

“Họ Bùi, là gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng sao? Nhưng vấn đề là, tôi chưa bao giờ nghe nói tới nhà họ Bùi lại có nhân vật số một như thế này.” Nạp Hoàng Chi khó hiểu. Nhưng mà, chuyện này cũng là điều bình thường, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Bùi ba năm trước, nhà họ Bùi đã hoàn toàn xóa sạch dấu vết mà Bùi Nguyên Minh để lại. Nạp Hoàng Chi là người ngoài, dĩ nhiên là ông ta chưa từng nghe nói đến Bùi Nguyên Minh rồi.

Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chị cười nói: “Nói thật, cổ vật mà một chút nữa tôi lấy ra để người khác thẩm định hoàn toàn không phải là thứ đồ bình thường. Cậu phải hết sức cẩn thận. Nếu để thua trước mặt mọi người, thì theo tính cách của lão già đó, chắc chắn sẽ mạnh mẽ đạp cho cậu mấy phát.

Bùi Nguyên Minh trợn tròn mắt, chuyện này còn có thể trách tôi sao?

Nếu không phải vì cô cháu gái yêu quý của ông, thì hai thầy trò nhà người ta có thể ghét bỏ tôi được sao? “À đúng rồi, nhóc con, cậu có cần tôi đứng ta giúp cậu thuyết phục lão

Trương không? Để ông ta đừng nhắm vào cậu nữa, như vậy cậu sẽ không mất mặt nữa.” Nạp Hoàng Chi có lòng tốt nhắc nhở: “Nhưng nếu thế thì, cậu phải hứa với tôi một chuyện. ”

“Không cần đâu.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu

“Ông biết tôi có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng trước hai tên kia không?”

“Bao nhiêu?” Nạp Hoàng Chi tò mò, người thanh niên trước mặt này không hề phô diễn năng lực của mình, nhưng con mắt giám định đồ cổ quả thực rất tốt, lúc này, ông cũng tò mò không biết đối phương nắm chắc phần thắng như thế nào.

“Mười phần.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Tuy nhiên, câu nói này lại trực tiếp khiến Nạp Hoàng Chi đứng hình.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra khỏi cửa, Nạp Hoàng Chi mới định thần lại, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Nhưng trông Nạp Nhã Lan lại có chút thất thần, một lúc sau mới nhẹ nhàng “ơ” một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.

Cô ta không muốn thừa nhận rằng Bùi Nguyên Minh lúc đó khiến cô si mê đến nỗi hoa mắt.

Cô là cô cả nhà họ Nạp, cho dù là yêu thích một người đàn ông, hay coi trong anh ta, nhưng làm sao có thể si mê người đó đến ngây dại được chứ? Lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm điều đó, huống chi người đàn ông này còn có gia đình rồi.

Ngay lúc đó, trong sảnh tiệc.

Bây giờ đã quá giờ bắt đầu buổi đánh giá đồ cổ ghi trên thiếp mời gần một tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng khi đặt chân đến đây, Nạp Hoàng Chi vẫn chưa thấy xuất hiện, việc này khiến mọi người tham dự đều vô cùng tò mò, cảm thấy hết sức khó hiểu.

Tất nhiên, cũng có không ít người trong lòng thầm oán hận, nhưng lúc này bọn họ đều chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không một ai dám hó hé nửa lời than phiền.

Vì đây là buổi đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp, quy cách vô cùng chặt chẽ, vô cùng nghiêm ngặt, quy mô như thế quả là lần đầu tiên có ở thành phố

Hải Dương.

Trong những dịp như thế này, dù Nạp Hoàng Chi có đến muộn vài tiếng cũng không ai dám hé răng nửa lời, cũng phải phải ngoan ngoãn chờ đợi.

“Tại sao thầy Nạp Hoàng Chi vẫn chưa đến? Chẳng phải những lúc như thế này thì càng phải quan trọng giờ lành tháng tốt hay sao? Giờ này mà ông ấy còn chưa đến, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Trịnh Tùng ngồi không yên, cũng dáo dác nhìn xung quanh, cực kì tò mò, nhà họ Trịnh hiếm khi tham gia một buổi hoành tráng như vậy. Trái lại, bọn họ với càng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn cả nhà họ Nạp.

“Tôi không quan tâm thầy Nạp có đến hay không, nhưng nếu cái thằng Bùi Nguyên Minh kia thật sự không đến thì. Ôi, cũng không biết cái thằng vô dụng như bó bây giờ đang có tâm trạng như thế nào. Này, bây giờ tôi không còn muốn ăn gì nữa, muốn về nhà cho rồi, đi bảo thằng đó quỳ xuống trước mặt tôi thì tuyệt cú mèo!” Trịnh Chí Dụng lộ ra vẻ mặt sung sướng không gì sánh bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.