Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 225: Chương 226




Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nói: “Ông nội phải hơi quá đáng hay không? Trịnh Chí Dụng làm ra chuyện tình nghiêm trọng như thế, ít nhất cũng phải cách chức, ít nhất cũng phải làm để những thành viên khác trong nhà họ Trịnh nhìn xem chứ. Loại chuyện nghiêm trọng này mà chỉ phạt anh ta về nhà suy nghĩ, thật buồn cười.”

“Hơn nữa, ông cụ Trịnh cũng không chỉ đơn giản là thiên vị Trịnh Chí Dụng, ông ấy làm như vậy chứng tỏ không hề để Tuyết Dương vào mắt, cũng không hề để ý đến cảm nhận của Tuyết Dương…”

“Chà? Cậu cũng một bậc thầy phân tích tâm lý sao? Phân tích rất xuất sắc. Vấn đề là nó có tác dụng hay không? Nó có ích không?” Thanh Linh chất vấn: “Cả hôm nay cậu đã làm cái gì? Tại sao không đến công ty với Tuyết

Dương, ít nhất cũng có thể giúp con bé nói chuyện! Đồ vô dụng! ”

Bùi Nguyên Minh không trả lời, từ lâu anh đã quen với tính cách của Thanh Linh, điều duy nhất khiến anh chán nản là có vẻ như ông cụ Trịnh đã bỏ qua Trịnh Tuyết Dương.

Ông ta nghĩ chắc chắn Tuyết Dương không dám trở mặt với nhà họ Trịnh, nên nói ông ta không biết xấu hổ hay tự phụ đây?

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Trịnh Tuyết Dương nghiêm giọng nói: “Bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa nữa… Đúng rồi, ngày hôm qua em đã hiểu lầm anh…”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Cho dù không phải tên vô dụng này bày mưu tính kế, cũng là bởi vì cậu ta quá vô dụng. Nếu không cái thằng não tàn Trịnh Chí Dụng kia làm sao dám đánh chủ ý lên con!” Thanh Linh càng nghĩ càng tức giận, nếu đứa con rể này có một chút năng lực thì hoàn cảnh của con gái bà làm sao khó khăn như vậy? Theo ý nghĩ của Thanh Linh, lý do lớn nhất khiến Trịnh Tuyết Dương bị nhà họ Trịnh chèn ép là do Bùi Nguyên Minh quá vô dụng.

Hôn nhân quả thực quá quan trọng đối với một người phụ nữ!

“Mẹ, đừng trách Bùi Nguyên Minh, hôm qua anh ấy đã cứu con. Nếu không kết cục của con thật không thể tưởng tượng nổi…” Trịnh Tuyết Dương lại rùng mình khi nhớ đến hiện trường ngày hôm qua, bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy kinh hãi.

Nếu Trần Văn Thức thực sự thành công, không chỉ đơn giản là thân bại danh liệt, thậm chí cả gia đình họ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, lưu lạc đầu đường, số phận của cô trong suốt quãng đời còn lại sẽ còn tồi tệ hơn cái chết.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương có chút cảm kích đối với Bùi Nguyên

Minh.

Nhìn thấy vẻ mặt của nh Tuyết Dương, Thanh Linh cười lạnh một tiếng, nói: “Con gái yêu của mẹ, con cảm kích cậu ta chỉ vì chuyện nhỏ ngày hôm qua thôi sao? Mẹ nói cho con biết, cậu ta ba năm nay ăn cơm nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, ngủ cũng nhà chúng ta, chỉ giúp con một chút thì tính là gì? ”

“Đừng nói hiện tại cậu ta không sao, cho dù bị thủ đoạn chen ngang cũng là trách nhiệm của cậu ta! Mẹ cảnh cáo con, đừng tưởng rằng cậu ta tốt như vậy. Khi chuyện này kết thúc thì ly hôn đi. Mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt, đến lúc đó sẽ không ai dám bắt nạt con! Ngay cả Trịnh Chí Dụng cũng chỉ có thể quỳ xuống trước mặt con!”

Thanh Linh cất lời thề son sắt, theo suy nghĩ của bà ta, bất kể tính cách, ngoại hình hay dáng người của Trịnh Tuyết Dương đều là tốt nhất, chỉ cần cô có thể thoát khỏi tên vô dụng Bùi Nguyên Minh thì cô có thể chọn được rất nhiều người chồng tốt.

Lúc trước là bất đắc dĩ, lần này bà ta nhất định phải lựa chọn kỹ càng để giúp Trịnh Tuyết Dương chọn được một người chồng tốt, có thể thay đổi vận mệnh của cô!

“Mẹ, mẹ đừng nhiều lời.” Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương tràn đầy bất đắc dĩ, mẹ của mình thật sự có chút quá đáng.

Bùi Nguyên Minh nhún vai, ba năm qua Thanh Linh không nói ngàn lần thì cũng là tám trăm lần, anh đã quen rồi, nếu quan tâm đến, không biết anh đã bao nhiêu lần lên cơn đau tim.

Sau bữa tối, trong lúc rửa bát, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng gọi điện cho Hạ Vân.

“Tổng giám đốc, anh có gì phân phó?” Khuôn mặt của Hạ Vân ở bên kia điện thoại đầy mong chờ, chẳng lẽ tổng giám đốc muốn rủ mình đi mua sắm? Vài ngày không gặp tổng giám đốc, thật sự rất nhớ anh.

Bùi Nguyên Minh không ngờ tâm tư của cô gái nhỏ lại phức tạp như vậy, anh nhanh chóng nói: “Hãy dừng đầu tư nhà họ Trịnh đi, thuận tiện nói cho họ biết nguồn đầu tư của Bùi Thị không phải là thứ mà một gia tộc hạng hai có thể tùy tiện sử dụng, hiểu chưa?”

Hạ Vân kinh ngạc đứng ở bàn làm việc: “Tổng giám đốc, chị dâu không phải chịu trách nhiệm đầu tư vào trung tâm thương mại này sao? Anh đột nhiên ngừng đầu tư, lại truy cứu trách nhiệm nhà họ Trịnh. Không phải cái này sẽ khiến cho chị dâu khó xử sao?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi đang giúp ấy. Nếu dự án mà Bùi Thị đầu tư bị người khác phá hủy, nói không chừng công ty đầu tư Bùi Thị của chúng ta sẽ bị đập tan…”

“Đúng rồi, nếu nhà họ Trịnh không cho chúng ta một lời giải thích hoặc lại làm Trịnh Tuyết Dương uất ức thì hãy nói cho họ biết để bồi thường gấp mười lần, nếu không nhà họ Trịnh sẽ tan thành mây khói…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.