Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 150: Chương 151




Trịnh Tuyết Dương không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.

Bùi Nguyên Minh nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô rồi mỉm cười nói: “Vậy thì ông xã sẽ tặng nó cho em nhé!”

Trịnh Tuyết Dương ngây người ra, không biết phải trả lời như thế nào, trong khi đó Nạp Nhã Lan liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, không thể nhịn được liền thở dài một hơi thật mạnh.

Người gì đâu mà, đã không có năng lực thì cũng đã đành, đằng này thích thể hiện một chút mà diễn cũng không ra hồn nữa. Món đồ này rơi vào tay Bùi thị, ai có thể lấy lại được chứ?

Một người ở rể nhà vợ như anh thì sao có thể xứng chứ?

“Tiếp theo, là món hàng đấu giá thứ sáu, chuyên gia thẩm định của chúng tôi vẫn chưa thể phân biệt được món đồ này là thật hay giả, nhưng nghe nói xuất xứ của nó thì không hề tầm thường. Mọi người có thể đến gần, trực tiếp giám định cũng như ngắm nhìn món hàng, sau đó mới quyết định có muốn ra giá hay không cũng chưa muộn.”

Đúng lúc này, đèn sân khấu bỗng chốc bừng sáng trước mặt các vị quan khách, nữ đấu giá viên phát hiện không khí hội trường đang rất náo nhiệt, liền vỗ tay một cái. Rất nhanh sau đó có một người từ phía sau sàn đấu giá từ từ bước ra đẩy theo một chiếc kệ gỗ rất to lớn.

Ánh mắt của tất cả mọi quan khách ở đây dường như đều đổ dồn vào chiếc kệ gỗ kia, ai ai cũng rất tò mò, rốt cuộc đây là món hàng gì mà ngay cả chuyên gia thẩm định của buổi đấu giá Vân Hòa cũng không thể kiểm định được thật già.

Chang bao lâu thì bí ẩn cũng được hé lộ, trên chiếc kệ gỗ đó xuất hiện một bức hoạ bằng giấy, hơn nữa xung quanh còn được bao bọc bởi lớp kính cường lực, khiến người ta chỉ có thể lại gần nhin ngắm chứ cũng không thể sờ mó được.

Không ít người ở đây há miệng ngạc nhiên khi nhìn thấy bức họa này, tất cả đều choáng ngợp với vẻ mặt rất khó tin. Ngay sau đó, có người lạc giọng lên tiếng: “Đây là bức hoạ Phú Xuân sơn cư đổ của Hoàng Công Vọng? Không thể nào!?”

“Cái gì cơ? Đây chính là bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ – một trong mười tuyệt phẩm nghệ thuật hội họa nổi tiếng nhất mọi thời đại đây sao!?”

“Bức họa này chẳng phải đã bị thất truyền từ nhiều năm trước rồi ư? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được chứ?”

“Bức họa này giá khởi điểm là bao nhiêu?”

Rất nhiều người thi nhau lên tiếng, lúc này không ít những ông trùm’ khét tiếng trong ngành chơi đồ cổ tại hội trường cũng đều kinh ngạc đến mức không thể tin vào mắt mình.

Vị đấu giá viên kia mìm cười nói: “Dù sao các ngài cũng đã nhận ra món đồ này là gì rồi, vậy thì tôi cũng xin được phép nói thằng. Người bán có lai lịch bí ẩn, không có cách nào chứng minh được bức họa này là thật hay giả, chúng tôi cũng không thể khẳng định chắc chắn chất lượng của sản phẩm, vậy nên giá của bức họa này xin được nhường lại cho các vị khách quý ở đây tự nguyện định giá cũng như ra giá. Hơn nữa bức họa này sẽ không có giá khởi điểm, các vị ở đây có thể tùy ý đưa ra giá của mình, cho dù là 350 nghìn cũng sẽ được chấp nhận.”

Đấu giá viên nói như vậy thì hiền nhiên càng khẳng định bức hoạ này hết chín phần là giả, nếu không thì bên tổ chức cũng không đến mức nói ra những lời như thế. Có điều thân phận của người bán bức họa này không hề tầm thường chút nào, nếu không, một món hàng đầu giá nhìn là biết ngay đồ giả thì làm sao có thể được cấp phép để xuất hiện ở đây chứ?

“Nếu nói như vậy, há chẳng phải cuối cùng ai kia cũng có thể mua nổi món hàng của buổi đấu giá ngày hôm nay rồi sao? Tôi vốn dĩ cứ nghĩ rằng anh ta sẽ chẳng mua nổi thứ gì ở đây cơ đấy!” Tô Hoài Bão nói với giọng điệu chế giễu.

Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không thèm để ý đến Tô Hoài Bão, lúc này anh ấy lắc nhẹ người một cái, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Bức họa này rất đẹp, tôi ra giá 350 nghìn, mua ngay!”

Vị đấu giá viên như bó tay bất lực, tôi chỉ nói vậy thôi mà có người ra giá đó thật cơ đấy…

“Xin hỏi ngài thực sự chắc chắn muốn đấu giá chứ? Liên quan đến mặt hàng đấu giá lần này, chúng tôi xin thông báo một chút, bởi vì chuyên gia thẩm định đấu giá bên chúng tôi không thể xác minh được tính xác thực của nó, cho nên mới bán đấu giá sản phẩm mà không có giá khởi điểm. Vậy nên nếu như ngài có thể sở hữu được bức họa này, thì sau này có xảy ra vấn đề gì liên quan đến chất lượng sản phẩm, phía bên tổ chức đấu giá Vân Hòa chúng tôi không chịu trách nhiệm bồi thường và vui lòng không được tung tin đồn tiêu cực ảnh hưởng xấu đến hình ảnh công ty chúng tôi.” Vị đấu giá viên nói với sắc mặt hơi khó chịu nhưng cũng rất công tâm.

“Không sao” Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy bức họa này là thật, chỉ với 350 nghìn mà có thể sở hữu được nó, chắc chắn tôi lời to rồi.”

“Ha ha ha…Bùi Nguyên Minh, anh không bị điên đấy chứ? Dám nói bức họa này là thật? Anh đã nhìn qua bức hoạ Phú Xuân sơn cư đồ” chưa? Không am hiểu gì mà cứ thích học theo người ta đến đây đầu giá? Anh thực sự đúng là không có chút kinh nghiệm gì mà!” Giang Văn Huy chế nhạo nói: “Có cần tôi phổ cập một số kiến thức cho anh không?”

Giang Văn Huy vừa nói xong, không ít người có mặt tại hội trường đều hướng mắt nhìn qua, đến cả Nạp Nhã Lan cũng không thể không nhìn anh ta một cái.

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đáp: “Vậy phải nhờ cậu chủ Giang chỉ bảo nhiều rồi?”

Giang Văn Huy lạnh lùng nói: “Bởi vậy mới nói kẻ ngu dốt thường hay cho mình là người thông thái, những người có hiểu biết về Phú Xuân sơn cư đồ đều biết rằng, bức họa này năm xưa Hoàng Công Vọng vẽ tặng cho sư đệ của ông ấy là Vô Dụng sư, sau này nó đã đổi chủ nhiều lần và khi được truyền đến đời nhà Thanh, Ngô Hồng Dụ vì quá si mê bức họa này nên khi chết ông ta đã đốt nó với hy vọng nó sẽ theo ông xuống tuyền đài. Tuy sau cùng người nhà của ông ta ngăn cản và đã dập tắt nhưng cũng từ đó bức tranh Phú Xuân sơn cư đồ bị chia thành hai phần, phần đầu được đặt tên là ‘Thặng Sơn Đồ, phần sau được đặt tên ‘Vô Dụng Sư Quyển, hai nửa của bức tranh hiện giờ đang được cất giữ ở hai viện bảo tàng khác nhau, vậy thì tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một ‘Phú Xuân sơn cư đồ ở đây nữa chứ, bức họa này sao có thể là thật được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.